29 tháng 10, 2013



Hai đứa con trai ào ra của hét lên : “Xe về rồi, xe về rồi” - chúng nó xúm lại lắc từng cái căm, thng anh bảo thằng em: mang mấy hũ dầu nhớt ra đây cho anh, phải đại tu lại nào, vui quá.”. Người mẹ cười mà hai hàng nước mắt chảy dài. Trên chiếc võng góc nhà, anh ráng gượng nhỏm dậy và cười : “né cho ba ngó cái coi”, rồi anh lại nhìn chiếc xe lắc : “ờ, ờ, ba cũng có xe nữa nè, ngày mai...”
Như người vợ mắt anh cũng nhạt nhòa. Họ bàn nhau ngày mai chị lại có xe chạy về nơi ở cũ cách nhà giờ cả hơn hai chục cây, lấy quai nón bảo hiểm về làm, còn anh sẽ ráng tập quen lắc con xe qua khỏi lối mòn đằng đẵng là sẽ tới đường dầu, tới đường dầu là có bóng người là anh sẽ bán được vài mươi tờ vé số....
Nghẹn lòng chuyện của ngày qua.
Sáu năm trước, xoa đầu hai đứa con trai nhỏ, dặn dò vợ và anh đi làm. Anh thường đùa: mẹ con thấy bố đẹp như vệ binh không, chuyện bố làm ngành đặc biệt mà, toàn thể đội hình toàn trai đẹp, người bình thường là không có mong làm được nhé....
Là anh đùa cho khí thế, vì anh làm ở đội mai táng đám ma, quả thật ở đó nhân viên ai cũng to cao, ăn mặc tề chỉnh.
Tiếng cười đuổi theo anh ra qua con ngõ, có ai ngờ...mãi tới gần hai năm sau anh mới có thể đoàn viên, và ở một tình thế hoàn toàn khác
Khi anh mở mắt và nhận thức ra cuộc sống thì chỉ tòn một màu trắng mà thôi, anh chỉ nhận ra lờ mờ bóng vợ bên giường, chỉ có thế....
Nhiều ngày sau đó, trải qua nhiều ca mổ, thuốc mê đã tan, anh mới ý thức toàn bộ tai họa mình phải gánh chịu.
Khi anh đi vui vẻ trên đường, thì một xe ben chở gạch trên đường, như một hung thần đã cán ngang qua người anh làm dập vùng bụng và nguyên hai cái dùi. Màu nhiệm, chỉ là mầu nhiệm, chắc chúa còn muốn anh nghe lại tiếng cười của vợ con, dấu ấn sau cùng của một gia đình đẹp đẽ như mơ nên anh mới chưa chết.
Còn chị...
Không thể tả được nỗi kinh hoàng khi chị nhận hung tin, lao vào viện để nhận xác chồng, chị gào lên : cứu anh ấy đi, phải cứu anh ấy, kỳ diệu thay, cái đống bùng nhùng máu me ấy vẫn thoi thóp thở.
Ở nhà, thằng em an ủi thằng anh, chúng nó cầu nguyện xin chúa thương, cho dù để ba chúng mất thì cũng còn đôi chân, bác sĩ bảo có lẽ phải xử lý cái phần dập nát bùng nhùng, có nghĩa là cắt toàn bộ hai chân của cha nó !
Và mẹ con nhà ấy xin bệnh viện hủy quyết định cắt chân, người vợ thay mặt gia đình ký giấy xác nhận điều đó. Ai lại lên bàn mổ, triền miền và triền miên, mười tám ca mổ được thực hiện dễ cứu anh. Kỳ diệu thay, anh sống !
Chúa gửi đến một kỳ diệu khác : một người bệnh cùng phòng thấy người phụ nữ bé bỏng vật lộn cứu chồng, không thấy bóng bên bị hại hỏi han, hỏi dò la, người lạ ấy rất giận kẻ có thế lực mà tồi tan, người ấy gọi một luật sư tới.
Nhờ vậy cái chủ đích thực của đội quan xe chạy vật liệu cũng phải lòi mặt ra, họ đưa được năm chục triệu, đủ năm ngày cấp cứu đầu tiên, ngày thứ sáu, họ chạy mất.
Dù so cũng đỡ được năm ngày.
Để cứu chồng, thực hiện lời cam kết giữ mạng sống cho anh, chị đánh tiếng mượn tiền, đồng thời đánh tiếng bán nhà, những người quen biết động tâm và cũng nhìn thấy thiện chí trả nợ, nên đồng ý cho chị vay giật.
Sau một năm, khi chí phí đã là hơn một tỷ bạc, thì anh tạm an toàn, tạm còn hai cái chân, với một cực hình khác là không đi li vì xương không liền, tiêu tiểu ngoại thân, anh tạm xuất viện.
Ngày đầu tiên vợ chồng con cái đoàn viên, rộn tiếng cười vang, cũng là ngày sau cùng họ sum hiệp trong căn nhà thân yêu, ngày mai họ ra đi, trng tay, chút tài sản còn lại là chiếc xe wave màu đỏ, con ngựa sắt giúp chị chạy viện tầm tã hơn một năm trời, tầm tã vay nợ và bon chen cơm chá.
Họ sẽ đi về đâu, Chỉ Chúa biết.
Chúa dắt họ về một căn nhỏ ở một bờ ruộng xa hút heo, hẳn còn may vô cùng, vì có chỗ mà ở. Đây là nhà của một người phụ nữ, cũng có chồng bị tai nạn, kinh tế khá khẩm anh này khỏi song về nhà sinh tật, nhậu nhẹt dẫn đến chết sau tai nạn bởi bệnh xơ gan, cảm thông hoàn cảnh vợ chồng anh chị, nên cho ở căn nhà trên với một giá khá rẻ, giá rẻ mà những khi không có nổi tiền, không trả nổi tiền nhà, chị ấy cũng xuê xoa cho, chứ không nỡ đòi, không nỡ trách.
Mới đó, h ở nơi heo hút này cũng đã gần năm năm......
Thử thách dồn thử thách.
Sau gần sáu năm....
Cái chân anh, những mảnh xương vỡ vẫn không thể lành.
Đứa con lớn, lặng lẽ bỏ học ngang đi làm hồ, thương con dứt ruột gan, song nó cười động viên : con đi học lúc này là có tội, để con làm phụ với má chăm ba.
Bụng anh sưng trướng lên căng cứng như cái thúng.
Đu năm học tới nơi...
Đứa con thứ hai lặng lẽ rời trường, lớp bảy, bỏ học làm được gì, nó dọn sang lớp tình thương, có cái chữ, mà đỡ đi cái vấn đề tiền học phí.
Chị cười dặn chồng, mình đợi đó, em về mang mình đi viện.
Chị đi, và con ngựa sắt không về cùng chị. Nó bị tạm giam trong tiệm cầm dồ, cầm ơn hai triệu rưỡi cầm xe, để lại tiền ăn cho con, chị mang anh đi viện.
Giờ đây cái bng đã xẹp xuống, bốn người túm húm nhau trong cái nhà ở nhờ nhỏ xíu ven ruộng, ngoài nụ cười và tình yêu họ chẳng còn gì...
Phải còn điều gì chứ, không còn gì cả, ngay cả bọc giấy tờ gồm hộ khẩu gia đình, cái chứng minh thư, chị díu vào tay dặn cầm lúc chuyển nhà, đau đớn mê man anh đã đánh rơi mất kể từ ngày dời nhà ấy....
Xoa đầu con, gượng cười với chúng, xoay món gạo nấu cơm chiều, chị lục tung đống quần áo cũ.
Mình lục tìm gì thế anh chng hỏi vợ.
- tôi tìm...tìm một thứ cứu chúng ta...lòng chúa xót thương, tôi phải tìm bằng thấy.
Anh chồng trố mắt thở dài, hay chị hóa điên rồi, cùng quẫn quá khiến chị phát điên chăng, ai mà tìm lòng chúa xót thương trong mớ đồ hôi xì cũ hỉn.
Đây rồi, chị hét lên, đây rồi.... Và chị cười hổn hển.
Hóa ra, sáu năm trời đằng đẵng đau khổ, ch vẫn bắt xe buýt thi thoảng đi nghe giảng về lòng chúa xót thương, và chị có một quyển tập san nhỏ tý hin, nơi ấy chứa đựng một cứu cánh, mà lúc khốn cùng này, chị quyết định sẽ cầu cứu....
Chuông diện thoại reng trong căn phòng nhỏ nơi một nhà dòng, người linh mục lắng nghe, qua chiếc DT gắn bó này, một ngày ông nhấc nghe biết bao câu chuyện đời, và một ngày ông đưa ra biết bao phương án dành cho họ....
Và thế là có một ngày cái bờ ruộng nho nhỏ ấy rộn ràng bởi bước chân đi của những người tình nguyện, có cá tiếng xuýt xoa vấp té vì đau, có cả tiếng bước chân cà tạch cà tàng của một tình nguyện viên cũng chẳng hề lành lặn.
Lắng nghe, và suy ngẫm, cùng nhau đọc một chuỗi kinh, và bắt tay vào làm ngay những việc không chậm trễ.
Đi chuộc cái xe cho người vợ, khẩn cấp để có con ngựa sắt kiếm cơm. Cái xe lắc dành cho anh, một hàng xóm đầu bờ ruộng hẹp sẽ phụ giúp anh tập đi mấy hôm cho quen, để anh có thể vượt qua bờ ruộng lên đường dầu bán mươi tờ số.
Và...sẽ phải quay về địa phương gốc nơi anh từng sống làm lại giấy tờ thôi, bởi vì một cuộc sống của con người không thể bỗng biến thành không danh phận, vì tương lai hai cháu bé, việc đó phải làm. Lời dặn sau cùng, thằng cu bé tuyệt đối không bỏ học.
Tình nguyện viên đã rời khỏi căn nhà, bốn mảnh đời xúm bên nhau, cười khóc bên chiếc xe wave màu đỏ, và cái xe lc tay, ngày mai, ngày mai…
Người linh mục nhìn ra khu vườn sau song cửa sổ nhà dòng, với ông bất cứ hôm qua, hay ngày mai, thì lòng thương xót chúa sẽ là trường tồn, nó là phao cứu sinh cuối cùng cho mỗi phận người, cho chính ông, ông mỉm cười, nghĩ tới ngày mai gia đình nó xúm quanh mâm cơm, cơm thơm phức ăn với cá bống kho, và thằng bé con kể về cái lớp tình thương của nó.
Và như thế...ta có một gia đình bao la.... Một bầy con cái của lòng thương xót ! Vị linh mục ngẩng nhìn lên.
Trên thập giá, Đấng Sáng Tạo vũ trụ mỉm cười, dù đôi bàn tay đang rớm máu.
T.H

Cả nhà quây quần bên chiếc xe mới chuộc từ tiệm cầm đồ về
khi khách gọi cửa , ngôi nhà như vắng im , nghe kỹ lắm mới thấy những tiếng thì thầm , dù trong nhà rất đông , tất cả họ đều là ... phụ nữ .
trong ngôi nhà này k có bất cứ dấu tích gì thể hiện rằng nhà có đàn ông , có chăng là dưới tượng ảnh lòng chúa xót thương , là di ảnh những đàn ông từng hiện hữu .

đối tượng mà khách muốn thăm viếng là hai cụ già nhỏ thó lưng còng rạp , một cụ ngồi trên giường xưng em thưa bác với bất cứ ai đến thăm , còn một cụ dựa lưng vô tường , ước vọng xa xăm , bà cụ hướng về những thánh nữ đồng trinh quây quần quanh đức mẹ.
Những người đàn bà khác đều là người quanh xóm tới thăm và chăm sóc hai bà , khi khách trình bày mục đích chuyến thăm , các chị ẩy vai một phụ nữ có nét đẹp đậm đà , phảng phất buồn , cười dịu dàng nhưng rất kiệm lời , đó mới là chủ nhân đích thực của ngôi nhà không đàn ông đặc biệt này , chị là Mỹ Phương , nhưng gọi theo tên chồng , thì cả xóm gọi chị là chị Linh , thế thôi .
và qua hồi tưởng của hai cụ già còng rạp lưng ngơ ngac , điểm xuyết sự chú giải kỹ càng của những người đàn bà tới chơi , khách lạ bỗng ngơ ngá lạc vào chốn thần tiên của câu chuyện cổ tích giữa đời , một cổ tích có thật , đang hiện hữu .
1-  Vì yêu thiếp quyêt theo chàng
chị linh của mười tám năm trước đẹp ngỡ ngàng bọn trai xóm đạo , dù chị là con gái lương dân , nhà có tám chị em , duy nhất chị thương trai có đạo .
thương nhau trái ấu cũng tròn , chị ráng học để đủ lễ nghi thành con dâu bà cụ lân , có anh linh là con trai duy nhất .
Nhà cụ lan cũng khác người ta , cụ lan có bà chị là sen , cũng thời con gái sắc sảo mặn mà , nhưng cụ sen dứt khoát là k dính líu tới ái tình , cụ cứ muốn đồng trinh như đức mẹ. Và người chồng đã mất của cụ lan lại cũng có người anh trai ở vậy độc thân , cái gia đuinh2 neo người và gia cảnh khác người ấy thật vui khi có cô dâu người lương , mà giờ vì chồng đã thành cô dâu xóm đạo hiền ngoan , giỏi giắn .
thật khổ cho cô , cái câu ai cũng có thánh giá đời tưởng là nói miệng ch vui , ấy vậy mà nó thành sự thực đặt ngay lên vai người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp .
Anh Linh có bệnh và bệnh nặng , cứ phải theo thốc theo thầy , tình yêu hay là lời kết giao trước tòa chúa , hay cả hai , níu giữ linh mười năm năm trường gắn bó với người chồng bệnh và ba người già cô độc . Linh cứ vui vẻ mà lo chu toàn bổn phận , cô nhận nuôi trẻ tại nhà người ta kiếm tiền , cô làm tart61 cả những việc có thể làm , chăm lo cho bốn con người mà cô thành gắn bó .
An ủi linh chính là bà mẹ chồng còng rạp lưng , ngày chồng cô trở bệnh nặng ra , bà cụ kêu cô hỏi ý rằng : bà muốn bán căn nhà cứu con trai . Linh biết rất rõ tương lai phía trước mịt mờ , song nhìn vào mắt những người thân , thấy cái khát vọng cứu con cứu cháu cháy ngời lên , cô đồng ý .
Khi những đồng bạc cuối cùng bay theo cơn đau , cũng là lúc anh linh như ngọn nến tàn , anh đi bỏ lại vợ hiền , mẹ, dì và bác .
Lời cuối anh dối cho chị , như một câu hỏi , và cũng như một kết giao : nếu anh đi , em sẽ vẫn coi ba người thân của anh là người thân của em chứ , và anh cũng mong như vậy .
Rồi anh ấy về bên Chúa .
Và chị linh ở lại trần gian , không nhà cửa và ba con người mà nếu muốn cứu mình , chị có thể rũ bỏ hoàn toàn hop86 lệ , chồng chết , không có con , dây buộc ràng thực ra là không hề thắt nút . Nơi thiên đàng , anh linh có thể tạm an lòng
2- dây trói yêu thương
Người phụ nữ dắt ba người già nua đi kiếm nhà ở mướn , khổ tâm thay ba tháng sau ông bác cũng qua đời . Hai người phụ nữ già nua như già nua hơn , hai cái lưng đã còng lại còng rạp thêm vì đau khổ .
chị linh lo tang ma cho bác chồng xong , chị lạ dắt hai bà đi mướn nhà lần lnữa , chị nhắm xóm nhỏ sát nhà thờ đức mẹ hằng cứu giúp khu dân cư hoàng mai , chị mượn thang hàng xóm làm lại cái bàn thờ , dưới ảnh chúa xót thương là di ảnh người chồng và người bác . Nhà không hề có gương , cả ba người đàn bà chẳng một ai có nhu cầu và nhớ mình là phụ nữ .
Nhưng thiên hạ thì k thế .
Thiên hạ vẫn nhận ra người phụ nữ nhẫn nại trong căn nhà không đàn ông ấy đẹp đến man75mà .thiên hạcũng có con mắt tinh đời để nhận ra chẳng những đẹp mà chị còn có tấm lòng bằng vàng mười , cứ xem nết ăn , nết ở , cách chị chăm sóc hai bà cụ còng lưng là đủ thấy .
Và thế là đã có những người đàn ông ngấp nghé , có người đánh tiếng đàng hoàng , muốn cưới chị cho đủ lễ nghi , bù đắp cho chị mọi thiệt thòi , quả thật là đã có người muốn vậy .
Nghe người ta thì thầm trò chuyện , bà cụ lân ngồi trên giường bỗng nhỏm dậy nói rõ là to : em nói thật mà , ngày đó bán nhà , là em cứ hỏi cháu nó thôi , nó quyết sao , thì em ưng vậy .
Còn bà cụ sen thì chống lưng d8ứng dậy khẽ khàng : ngoan lắm cơ , nhà có tám chị em , chỉ có mỗi một người làm con đức mẹ thôi , ngoan lắm .
à thì ra hai bà cụ không có muốn nhắc chuyện người thiên hạ muốn cưới chị linh , với hai bà , chị là một thánh nữ riêng của họ .
hỏi nhỏ chị ; phải vì hứa với anh , nên chị sống thế không ?
chị linh cười buồn , cúi xuống vò tà áo và chị bỗng nói nhỏ cho khách đủ nghe :
- không hẳn vậy đâu , mà chính là vì em thương bà cụ , em đi rồi , hai cụ ở với ai . rồi còn việc thờ tự , em mà đi thì còn ai lo lắng .....dù bà con thương mến , gáo xứ ở đauy6 cũng k bỏ rơi , xong việc của em thì không thể để mọi ngời gánh thay hết được .
3- đức tin bền vững từ trải nghiệm .
khi có được khoảng không gian riêng  với chị , hỏi chị về đời sống tâm linh , khách , là các tình nguyện viên không khỏi ngỡ ngàng bởi đức tin của người đan bà vốn gốc lương dân , vì theo chồng mà trở thành người công giáo .
thì ban đầu là cho trọn vẹn lễ nghi , song cuộc sống gắn bó với gia đình là những giáo dân hiền lương , hình ảnh người mẹ người dỉ cạm cụi kinh tối cầu nguyện cho con trai mang bệnh thấm vào chị tự khi nào .chị cũng noi gương dì , mẹ chồng đi lễ sing6 năng , từ lời kinh hinyh2 ảnh : phút sau cùng dưới chân thập giá có mẹ người tc1 động tới chị linh rất lớn .tự khi nào chị si mê , thán phục đức mẹ xiết bao,. so với khổ đau của mẹ , thì vất vả của chị có là gì đâu .chị vui lòng khi quyết đồng cam cộng khổ cùng với mẹ.
 thêm ữa , lối sống của những xóm đạo sao mấy bận chị chuyển nhà cũng khiến chị rất âm lòng , mọi người quan tâm và cưu mang chị , có những anh chị em còn mang những bài giảng , băng đĩa giảng về lòng chúa xót thương , chị nghe , chị ngỡ ngàng , và chị hiểu , chị đang đi trên con trong72 thập giá chúa đi , chị được chúa thương yêu , nên mới chọn chị  cùng ngài mang thập giá .
và hôm nay , người linh mục gửi khách tới tham7 nhà , với ông không chỉ dừng lại ở mức độ ca ngỡi tôn vinh tình chúa bao la , phải đem thương yêu của chúa cha đến tận nơi những con người cần được bổ sức .
tình nguyện viên cùng chị tính toán việc mua bảo hiểm y tế cho hai cụ , vừa mới rồi , khi cụ lan bỗng đâu bị tai biến , chị lại đối mặt với những khó khăn rất cụ thể chi li .hai cụ mỗi tuổi mỗi già , việc đau bệnh chỉ có thêm ra , chứ đâu có giảm .
các tình nguyên viên nhà gần xóm đạo cũng đã lên kế hoạch ghé thăm gia đình thường xuyên , kịp thời chia sẻ với chị linh những ki hữu sự cần kíp .khi khách chuẩn bị chia tay , bà lan nói trong con sảng : xin chúa cho nhà ta có cái nhà .chị linh cùng dì  sen xoa bóp cho chị dịu con đau và chị thầm thì : nh đẹp và bình an của mẹ với dì , chúa đã sắm đã để dành , sẽ có ngày chúa tant85 . Còn mai thì con tranh thủ đi mua bảo hiểm cho mẹ khám bệnh lấy thuốc cho bớt đau
những phụ nữ hàng xóm xúm nhau nấu nồi cháo cho hai cụ cũng gióp vui : chị linh cứ lo đi ra phường ,hai cụ ở nhà , bọn em sẽ chạy qua săn sóc .
khi nghe các học trò báo cáo về ngôi nhà k có bóng đàn ông , người linh mục suy tư , phải rồi , để những giáo dân có tấm lòng từ ái thiện lành như chị linh đi hết cuộc hành trình làm chứng nhân vinh danh chúa , rất cần sực sẻ chia nâng đỡ của cộng đoàn , không chỉ vinh danh lòng xót thương chúa nơi môi miệng hay kinh kệ mà là đủ , còn phải là hành động , là sẻ chia kịp thời , để mỗi con người không cảm thấy kiệt sức gục ngã giữa đường .Nghị lực và lòng tốt cũng rất cần được tiếp sức , cuộc chạy đua về tới nước trời sẽ k thể là hành trình đơn độc của mỗi cá nhân ,  mà phải được cộng hưởng và lan tỏa .
Ngoài sân những học trò của ông lại lịnh kịch chuẩn bị hành trang lên đường , vị linh mục nhắc học trò một trường hợp mới cần được quan tâm mà một người giáo dân có lòng mới báo ông hồi sáng .
chúa ơi , sẽ chẳng thể dừng lại cuộc trường chinh , vị linh mục ngước nhìn thập giá thì thầm như thế !
























































































































































25 tháng 10, 2013

Người phụ nữ có gương mặt khả ái mỉm cười . chị không đứng lên .khách vui vẻ chúc chị mau có em bé bế bồng , chị hạnh phúc thanh minh : có lẽ mọi sự suôn sẻ thuận lợi khiến chị hơi mập lên , có em bé cũng thêm vui , khách ra về , tự tay khép lại cánh cổng ngôi nhà một trệt một lầu xinh xinh. Người phụ nữ quay lại với xâu tràng chuỗ đang làm dở . quả thật cho tới lúc này , với chị mọi sự thật là viên mãn
1-Ai cũng có một thời tuổi trẻ.
người ta thường ví von thế , nhưng với phương tuổi trẻ bỗng đóng lại rất đột ngột , mười bảy tuổi , khi đang là nữ sinh caấp ba , phương bị tai nạn giao thuông , sô lập tự tức biến thành người tật nguyền , hai chân phương vĩnh viễn mất khả năng vận đông .
khỏi phải nói nỗi gian nan cơ cực khi gia đnh2 đông con ấy vất vả cứu phương , nhà có năm chị em gái , thu nhập cũng chông chênh vì còn tuổi ăn tuổi học . Phương qua cái nạn song đối mặt với cái nạn khác lớn hơn , thích nghi sao đây với cái tình cảnh bỗng đâu phải bất động trên xe lăn , mọi tương lai muốn đóng lại . đã thế sau tai nạn không lâu ,thì kinh tế kiệt quệ , bố phương muốn vực gia đình lại , tìm cách cứu đứa con , ông tính đi làm ăn xa khi có một cơ hội vừa nhen lên , song ba Phương ốm đột ngột và qua đời , với gia đình ,và với cá nhân Phương ,đó l2 thảm họa .cô cùng quẫn , và đi đến quyết định rời quê.
Người mẹ dù không vui nhưng vẫn phải chiều con , khi phương nộp hồ sơ vào học một trường trung cấp nghề ở thành phố , phương mong có một cái nghề để mưu sinh, và để thoát khỏi quê nghèo , nơi cô ám ảnh sau tai nạn , cô quyết định như thế .
phương không lường được , việc học tập đòi hỏi ngồi mấy tiếng lền một ngày , phương trở bệnh , vì bị loét lại nơi vết thương , bè bạn giúp phương nhập viện ,và cô phải trải qua phẫu thuật .Những người bạn chăm sóc cho phương , song vấn đề chi phí thì rất là khó khăn , bản thân phương rơi vào bế tắc .
May mắn cho phương , một nữ bệnh nhân cùng phòng san sẻ với cô rất nhiều , chị cảm thông với một cô gái trẻ nằm bệnh không có người nhà lo , mà toàn các nữ sinh thay nhau chăm sóc , biết hòn cảnh của phương chị giới thiệu với phương về một điều kỳ diệu .
chị cho biết tại thành phố này có một cộng đoàn của người công giáo mà chuyên cầu nguyện về linh đạo lòng chúa xót thuong, họ đặc biệt có những hành động yêu thương cụ thể dành cho những người có những nổi đơn đau , đau đớn tinh thần , đau đớn thân xác .Người phụ nữ cho co một địa chỉ của vị linh mục , nói phương cứ mạnh dạn trình bày , người phụ nữ ấy xuất viện .
Nhưng phương không gọi điện thoại , với cô khái niệm đạo công giáo là xa lạ , cô không muốn dây dưa .Phương vẫn cứ nằm đấy , gắn với cái giường bệnh và rất nhiều nỗi lo âu . Và nỗi lo tiền là k thể tránh khỏi , tiền viện phí , và tiền duy trì cuộc sống nơ đất khách
2- những con người thầm lặng
 chị bệnh nhân  : tôi đã nhận ra sự hờ hững của phương khi giớ thiệu cô với cộng đoàn .tôi cũng đã nhìn thấy sợi dây truyền cô ấy đeo có mặt phật bà , tôi biết khó có thể khiến cô ấy tin vào lòng tốt của con người ,mà lại người khác đạo . song ở đó cùng cô , tôi thấy rõ nỗi khó khăn , nên tôi đi tìm ông linh mục nhờ cậy .
Người linh mục : khi nghe chị giáo dân trình bày , tôi xót thưng cô học trò gặp nạn , xong điều làm tôi xót thương hơn cả là tôi nhận ra sự cô đơn khốn khổ của cô , ngần tuổi ấy nhẽ ra có mẹ có cha chăm lo , xong cô bé phải đối mặt với cái đau cái thiếu có một mình , điều đó dễ khiến con người ta chai sạn , vì thế tôi quyết định tới bệnh viện cùng chị bệnh nhân thăm cô bé .
Và thế là tại bệnh viện phương gặp lại chị bệnh nhân đến cùng người tu sĩ . ông động viên cô , chả khác nào lời người cha cô căn dặn lúc cha cô còn sống , ông đứng ra gánh vác giúp cô những chi phí bệnh viện và cả chi phí sinh hoạt cho cô , ông dặn cô gặp khó khăn gì cứ chủ động liên lạc cho ông biết đừng ngại .
Lời chị T một tình nguyện viên :
Tôi được cha sai đi đến gặp một cô bé tàn tật ở ký túc xá , nhiệm vụ của tôi hơi nặng : đến dạy cô làm chàng chuỗi . Ban đầu tôi có hơi bực mình , vì nhà tôi mãi từ tân bình mà chạy tới quận chín để dạy nghề độc cho có một người .song tới nơi ,nỗi bực bõ của tôi tan biến ,cô bé gầy quá , và lại kkhông có khả năng lao động kiếm tiền , xâu tràng chuỗi là nhẹnhàng , tạo cho cô thu nhập nho nhỏ ....ban đầu dạy cô cũng vất vả , cô xâu nhanh , nhưng thắt những nút cuối cùng cho thành chuỗi thì cô ấy không làm được , tôi lại giúp cô việc đó , và giao tràng chuỗi ấy cho một số nơi , để cô bé có thu nhập ăn học .
Ba năm ,từ sự giúp đỡ ấy , phương đã học xong , ngày cô ra trường , người linh mục giúp cô cái máy tính xách tay , ông biết rõ cô sẽ cần , cô học ngành đồ họa không có máy tính thì làm sao vó thể thực hành , món quà ấy thật quý giá . Quý giá hơn nữa người linh mục tọ cho cô thêm nhiều mối kết giao ch5 em , mà chính những kết giao ấy tạo cái nền cho cô hội nhập .
Chị P: tôi có căn nhà nhỏ , tôi dồn góp gia đình về ở chung với cha mẹ , tính có chút ci phí thêm về việc thuê nhà , song nghe cha nói về phương , tôi bỗng thấy mình còn ay mắn , tôi đồng ý để phương và một số bạn khuyết tật của em sử dụng nhà của mình , gầy dựng cho các em một thời gian cúng cáp .
được hỏi về lượng xâu chuỗi khá lớn mà phương và bạn bè giao lại cho chị hàng tháng "thâu vô ' chị phương bật cười :
-thâu góp  gì đâu , chẳng ai kinh doanh ctràng chuỗi thờ buổi này , muốn phương cứng cáp , có nghề vững thu nhập người linh mục đã taọ cho phương cơ hội , để phương đứng đầu một nóm gồm ba em khuyết tật làm tràng chuỗi , chúng tôi dùng tràng chuỗi đó tặng quà cho đồng bào mỗ chuyến đi công tác xã hội cho thêm phần tươi đẹp vậy mà , đó là cái cớ hợp pháo khoản tiền mà bà con gôm lại gửi phương và bè bạn , để các em vui , thấy được giá trị của lao động...
Chị L : tôi thường đến thăm p và kêu thêm bè bạn , để cc1 em có chỗ dựa tinh thần , con người ta không ai sống có một mình , sẽ biến thành ốc đảo cô đơn thật là buồn lắm , người linh mục dạy chúng tôi nỗi buồn vì bị cô đơn gữa cộng động có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết .
Chính bởi  những động viên trợ lực như thế , phương ra trường hòa nhập với cuộc sống đo thị rất nhanh , nhờ các qubn hệ quen biết từ cc1 tình nguyện viên , phương tham gia sinh hoạt ở một cơ sở dành cho người khuyết tật . chính tại nơi nay  phương tìm thấy hạnh phúc với một chàng trai làm nghề tài xế , đẹp trai và hoàn toàn cảm thông với hoàn cnh3 của phương , họ tính ngày nênvợ nên chồng , phươngbáo tin vui cho người linh mục .
trong một buổi gặp gỡ với các tình nguyện viên , vị linh mục chia sẻ tin vui của phương , ông quyết định cho co "vay " một khoản tiền mà cô có ý cậy nhờ để làm hôn lệ . mọi người ngạc nhiên khi ông sử dug5 từ vay , bởi thật ra sô vớ cả một quá trình nâng dỡ phương, thì số tiền ấy là k quá lớn . song mọi người càng cảm phục khi vị linh mục cắt nghĩa cho các học trò : đừng bao gờ dùng lại đóng khung ở một sự xin cho - dễ làm con người ta yếu đi , ỷ lại . Hãy để tình yêu của thiên chúa thông ban qua việc lm2 của cộng đoàn , giúp con người ta lớn lên trưởng thành , tình yêu của thiên chúa phải được nẩy nở và trưởng thành nơi những mảnh đời tưởng như k còn có cơ hội nào cả.
ai đó bỗng trầm trồ kêu vị linh mục sao mà giống ông giang van giăng, một tình nguyện viên khác tranh luận rằng đâu có gống , giang van giang chỉ có một cô con gái mà ông ta cưu mang , như một cách hoán cải chính lương tâm mình sau bao biến cố , còn linh mục cộng 9oàn chúng ta thì kahc1 , mngài có tới cả đoàn con , và hơn hết ngài đang làm triển nở tinh thn62 của linh đạo lòng chua xót thương , và y chú ngự trị mới là điều quan trọng .
trong sổ tay công tác của vị linh mục sẽ thêm một dòng mới : một con người đã trưởng thành , hội nhập với cuộc đời , xã hội bớt một nỗi lo một gánh nặng . và như thế thêm một quà nhỏ dâng chú trên thập giá tình yêu , chúa luôn bớt đau đớn bởi những quà tặng thiết thực , cụ thể như vậy .


22 tháng 10, 2013

Hai đứa on trai ào ra của hét lên : xe về rồi , xe về rồi , chúng nó xúm lại lắc từng cái căm , thành anh bảo thằng em: mấy dũ dầu nhớt ra đây cho anh , phải đại tu lại nào , vui quá
Người mẹ cười mà hai hàng nước mắt chảydài . Trên chiếc võng góc nhà , anh ráng gượng nhỏm dậy và cười : né cho ba ngó cái coi , rồi anh lại nhìn chiếc xe lắc : ờ , ờ , ba cũng có xe nữ nè , ngày mai....
Như người vợ mắt anh chũng nhạt nhòa . Họ bàn nhau ngày mai chị lại có xe chạy về nơi ở cũ cách nhà giờ cả hơn hai chục cây , lấy quai nón bảo hiểm về làm , còn anh sẽ ráng tập quen lắc con xe qua khỏi lối mòn đằng đẵng là sẽ tới đường dầu , tới đường dầu là có bóng người là anh sẽ bán được vài mươi tờ vé số .....
Nghẹn lòng chuyện của ngày qua .
Sáu năm trước , xoa đầu hai đứa con trai nhỏ , dặn dò vợ và anh đi làm . anh thường đùa: mẹ con thấy bố đẹp như vệ binh không , chuyện bố làm ngành đặc biệt mà , toàn thể đội hình toàn trai đẹp , người bình thường là k có mong làm được nhé ....
Là anh đùa cho khí thế , vì anh làm ở đội mai táng đám ma , quả thật ở đó nhân viên ai cũng to cao , ăn mặc tề chỉnh .
tiếng cười đuổi theo anh ra qua con ngõ , có ai ngờ ... mãi tới gần hi năm sau anh mới có thể đoàn viên , và ở một tình thế hoàn toàn khác
Khi anh mởmắt và nhận thức ra cuộc sống thì chỉ tòn một màu trắng mà thôi , anh chỉ nhận ra lờ mờ bóng vợ bên giường , chỉ có thế ....
Nhiều ngày sau đó , trải qua nhiều ca mổ , thuốc mê đã tan , anh mới ý thức2 toàn bộ tai họa mình phải gánh chịu .
Khi anh đi vuivẻ trên đường , thì một xe ben chở gạch trên đường , như một hung thần đạ cn ngang qua người anh làm dập vùng bụng và ngurên hi cái dùi .Màu nhiệm , chỉ là mầu nhiệm , chắc chúa còn muốn anh nghe lạitiếng cười của vợ con , dấu ấn sau cùng của một gia đình đẹp đẽ như mơ nên anh mới chưa chết .
còn chị ...
kthể tả được nỗi kinh hoàng khi chị nhận hung tin , lao vào viện để nhận xác chồng , chị gào lên : cuuứ anh ấy đi , phải cứu anh ấy , kỳ diệu thay , cái đống bùng nhùng máu me ấy vẫn thoi thóp thở .
ở nhà , thằng em an ủi thằng anh ,  chúng nó cầu nguyện xin chúa thương , cho dù để ba chúng mất thì cũng còn đơi chân , bác sĩ bảo có lẽ phải xử lý cái phần dập nát bùng nhùng , có nghĩa là cắt toàn bộ hai chân của cha nó !
Và mẹ con nhà ấy xin bệnh viện hủy quyết định cắt chân, người vợ thy mặt gia đình ký giấy xác nhận điều đó .Ai lại lên bàn mổ , triền miền và triền miên , mười tám ca mổ được thực kện dễ cứu anh . Kỳ diệu thay , anh sống !
Chúa gửi đến một kỳ diệu khác : một người bệnh cùng phòng thấy người phụ nữ bé bỏng vật lộn cứu chồng , k thấy bóng bên bị hại hỏi han , hỏi dò la , người lạ ấy rất giận kẻ có thế lực mà tồi tan , người ấy gọi một luật sư tới.
Nhờ vậy cái chủ đích thực của đội quan xe chạy vật liệu cũng phải lòi mặt ra, họ đưa được năm chục triệu , đủ năm ngày cấp cứu đầu tiên , ngày thứ sáu , họ chạy mất .
Dù so chũng đỡ được năm ngày .

Để cứu chồng , thực hiện lời cam kết giữ mạng sống cho anh , chị đánh tiếng mượn tiền , đồng thời đnh1 tiếng bán nhà , những người quen biết động tâm và cũng nhìn thấy thiện chí trả nợ , nên đồng ý cho chị vay giật .
Sau một năm , khi chí phí đã là hơn một tỷ bạc , thì anh tạm an toàn , tạm còn hai cái chân , với một cực hình khác là k đi lai vì xương không liền , tiêu tiểu ngoại thân , anh tạm xuất viện .
Ngày đầu tiên vợ chồng con cái đoàn viên , rộn tiếng cười vang , cũng là ngày sau cùng họ sum hiệp trong can7 nhà thân yêu , ngày mai họ ra đi , trabng81 tay , chút tài sản còn lại là chiếc xe ware màu đỏ , con ngựa sắt giúp chị chạy viện tầm tã hơn một nam7 trời ,tầm tã vay nợ và bon chen cơm cháo
Họ sẽ đi về đâu , Chỉ chúa biết .
Chúa dắt họ về một căn nhỏ ở một bờ ruộng xa hút heo , hẳn còn may vô cùng , vì có chỗ mà ở . đây là nhà của một ngyười phụ nữ , cũng có chồng bị tai nạn , kinh tế khá khm63 anh này khỏi song về nhà sinh tật , nhậu nhẹt dẫn đến chết sau tai nạn bởi bệnh sơ gan , cảm thông hoàn cảnh vợ chồng anh chị ,nên cho ở can7 nhà trên với một giá khá rẻ, giá rẻ mà những khi không có nổi tiền , k trả nổi tiền nhà , chị ấy cũng xuê xoa cho , chứ k nỡ đòi , k nỡ trách .
Mới đó , hô ở nơi heo hút này cũng đã gần năm năm ......
Thử thách dồn thử thách .
sau gần sáu năm ....
Cái chân anh , những mảnh xương vỡ vẫn không thể lành .
Đứa con lớn , lặng lẽ bỏ học ngang đi làm hồ , thương con dứt ruột gan , song nó cười động viên : con đi học lúc này là có tội , để con làm phụ với má chăm ba.
Bụng anh sưng trướng lên căng cứng như cái thúng .
,đầu najm8 học tới nơi ...
đứa con thứ hai lặng lẽ rời trường , lớp bảy ,bỏ học làm được gì , nó dọn sang lớp tình thương , có cái chữ ,mà đỡ đi cái vấn đề tiền học phí .
Chị cười dặn chồng , mình đợi đó , em về mbng mình đi viện .
Chị đi , và con ngựa sắt không về cùng chị . nó bị tạm giam trong tiệm cầm dồ , cầm ơn hai triệu  roưỡicầm xe , để lại tiền ăn cho con , chị mng anh đi  viện .
Giờ đây cái bủng đã xẹp xuống , bốn người túm húm nhau trong cái nhà ở nhờ nhỏ xíu ven ruộng , ngoài nụ cười và tình yêu họ chẳng còn gì .....
phải còn điều gì chứ , k k còn gì cả , ngay cả bọc giấy tờ gồm hộ khẩu gia đình , cái chứng minh thư , chị dfíu vào tay dặn n8 cầm lúc chuyển nhà , đau đớn mê man anh đã đánh rơi mất kể từ ngày dời nhà ấy ....
xoa đầu con , gượng cười với chúng , xoay món gạo nấu com 7 chiều , chị lục tung đống quần áo cũ .
Mình lục tìm gì thế anh chổng hỏi vợ .
- tôi tìm ... tìm một thứ cứu chúng ta... lòng chúa xót thương , tôi phải tìm bằng thấy .
Anh chồng trố mat781 thở dài , hay chị hóa điên rồi , cùng cquẫn quá khiến chị phát điên chăng , ai mà tìm lòng chúa xót thương trong mớ đồ hôi xì cũ hỉn .
Đây rồi , chị hét lên , đây rồi .... và chị cười hổn hển .
hóa ra , sáu năm trời đằng đẵng đau khổ , chi6 vẫn bắt xe buýt thi thoảng đi nghe giảng về lòng chua xót thương , và chị có một quyển tập san nhỏ tý hin , nơi ấy chứa đựng một cứu cánh , mà lúc khốn cùng này , chị quyết định sẽ cầu cứu ....
Chuông diện thoại reng trong căn phòng nhỏ nơi một nhà dòng , người linh mục lắng nghe , qu chiếc DT gắn bó này , một ngày ông nhấc nghe biết bao câu chuyện đời , và một ngày ông đưa ra biết bao phương án dành cho họ ....
Và thế là có một ngày cái bờ ruộng nho nhỏ ấy rộn ràng bởi bước chân đi của những người tình nguyện , có cá tiếng xuýt xoa vấp té vì đau , có cả tiếng bước chân c2 tạch cà tàng của một tình nguyện viên cũng chẳng hề lành lặn .
Lắng nghe , và suy ngẫm , cùng nhau đọc một chuỗi kinh , và bắt tay vào làm ngay những việc không chậm trễ .
đi chuộc cái xe cho người vợ , khẩn cấp để có con ngựa sắt kiếm cơm .Cái xe lắc dành cho anh , một hàng xóm đầu bờ ruộng hẹp sẽ phụ giúp anh tập đi mấy hôm cho quen , để anh có thể vượt qu bờ ruộng lên đường dầu bán mươi tờ số .
Và ... sẽ phỉ quay về địa phương gốc nơi anh từng sống làm lại giấy tờ thôi , bởi vì một cuộc sống của con người k thể bỗng biến thành k danh phận , vì tong7 lai hai cháu bé , việc đó phải làm. Lời dặn sau cùng , thằng cu bé tuyệt đối k bỏ học .
Tình nguyện viên đã rời khỏi cn8 nhà , bốn mảnh đời xum 1 bên nhau , cười khóc bên chiếc xe ware màu đỏ , và cái xe lặc tay , ngày mai , ngày mai
Người linh mục nhìn ra khu vườn sau song cửa sổ nhà dòng , với ông bất cứ hôm qua , hay ngày mai , thì lòng thương xót chúa sẽ là trường tồn , nó là phao cứu sinh cuối cùng cho mỗi phận người , cho chính ông , ông mỉm cười , nghĩ tới ngày mai gia đình nó xúm qunh mâm cơm , cơm thơm phcứ n8 với cá bống kho , và thng82 bé con kể về cái lớp tình thương của nó .
Và như thế ... ta có một gia đình bao la .... một bầy con cái của lòng thương xót ! Vị linh mục ngẩng nhìn lên
Trên thập giá , đấng sng1 tọ vũ trụ mỉm cười , dù đôi bn2 tay đang rớm máu 

20 tháng 10, 2013

hai vợ chồng khốn khổ bỗng rùng mình , mới đó mà đã bốn ba năm , miềm hạnh phúc hóa tai ương đổ xuống !
Ông Toàn hồi trước giải phóng mấy năm là lính phía đằng trong , thì cũng đi rừng đi rú hành quân , khát cũng uống nước suôi ăn rau rừng chứ có đâu mà sung sướng .
Ông về phép , họ có đứa con trai đầu lòng , cũng bình thường bụ bẫm như ai , chừng hơn năm thì nó cạu cọ khác trẻ thường , cũng rầu song chưa hẳn là bị quan cho lắm , còn trẻ mà thì lại sinh thêm .... sinh thêm , thằng em lại giống thằng anh , là bắt đầu lo sợ và hi vọng ... cứ đẻ cố cách  năm một đứa lại tòi ra , hỡi ôi chẳng đứa nào ra gì , niềm hi vọng mong một mống bình thường thế là tắt lịm
sau giải phóng mấy năm mới là khủng khiếp , ông Toàn nhớ lại , bầy con lít nhít đứa hơn mười tuổi đứa mới lên bốn mà y như bầy thú hoang , chúng nó ngáo ngơ , chúng nó khóc cười , chúng nó cắn nhau như là loài thú , nhưng ... chúng vẫn cứ là con mình , chúng vẫn cứ khiến mình phải thương và đau xót , vẫn cố mà hi vọng . Thêm hai đứa gái nữa , chúng nó không điên , nhưng chúng lại ốm dặt dẹo luôn , coi hai đứa bé leo nheo tỉnh giữa một bầy con trai điên , muốn vỡ óc vở đầu , dù vẫn dạc thân kiếm cái cho chúng ăn , biết là chúng điên mà không có cái khái niệm đi viện , vì không tiền , mặc cảm con cái mình là phận con lính ngụy quyền , sau này nghe người ta bàn về nạn nhân chất độc da cam , giật mình , xong đâu dám mơ rằng con mình có quyền lợi dù chút đỉnh . Có đêm vợ chồng thức nhìn nhau mà nghẹn ngào , lạy chúa , hỏa ngục là đây , chứ có đâu là xa lạ
Năm tháng cũng qua , bà Cảnh bỗng khóc , bà từng lê lết đi xin xỏ người ta , tốn tiền tàu xe đi xa xa nhà , nhưng nhục lắm khi người ta nhìn mình với ánh mắt miệt thị , lại phải về , nhà chẳng có thu nhập gì ngoài năm sào ruông....lâu lâu bầy con có đứa lại xổng ta , chạy ra đường ray tàu lửa .Mẹ còm nhách chở thằng con to đùng , nó ghì chân xuống đường xệt sệt và chửi mẹ y như ông bố chửi đứa con , người ta ngó nhìn hai bên đường , bà thây  mình chẳng còn là con người nữa .
Hai vợ chồng  nhà ấy rùng mình như muốt rũ đi tất cả nỗi khổ đau , với họ giờ này có một nỗi lo thống khổ hiện ra lù lù , mấy hôm rày mưa , người ta xả lũ , và thế là năm sào ruộng tiêu tùng , lấy tiền đâu mà gieo mà cấy lại bây chừ , không cấy k gieo lấy gì cho chúng ăn , đấy cái nỗikhổ này như sờ thấy mó thấy , như đá tảng đè vai mà chả thể nào cất đi đâu cho được .
Tôi đã giải mã xong điều khó khăn nhất !
Vấn đề còn lại là phải giống như hạt lúa mỳ , hồ sinh lại để trổ sinh bông trái .
Vậy là sáng mai tôi sẽ ra đi , một lộ trìn mới hoàn toàn , một cánh cửa ngăn kéo buộc phải khóa lại !

18 tháng 10, 2013

Khi nhà tu đi kiếm một nhà tu 
Không phải là vị linh mục có nhà thờ cai quản đi tìm linh mục đồng chí đồng lòng , nghĩ cách xây nhà thờ thật to , hay làm tượng đồng bia đá cho sang cho trọng .
Mà là một vị linh mụcgià khả kính , tóc trắng phau phau , một tre già , đi tìm tre bánh mật mà cậy nhờ một việc .
 Một việc chả đem lại cho hai người tu sĩ chưa từng gặp nhau ấy danh thơm tiếng tốt hay lợi nhuận gì cho cam , mà chỉ là cả hai vị thầy tu cùng giống nhau là cứ thấy đau khi người ta khổ quá.
Những tiếng thét xe lòng 
Vị nhà tu già cả quê ở Bình thuận , về quê , ông nghe tiếng  người kêu thét ở đâu mà xé ruột xé lòng , không phải tiếng thét của trẻ thơ kóc đòi mẹ, mà là tiếng gừ gào lạ lẫm của loài thú hoang , chẳng phải một gừ gào , mà là dàn đồng ca gừ gào , thật là ghê rợn  .
Thì phải đến mà xem thì mới biết , đến xem để rồi thấy não cả ruột gan , như là thấy thân xác Chúa của mình quằn quại trên thập giá
Hai vợ chồng già như cây tre khô chỉ còn biết nép vào nhau , bốn thằng con to gộc đang thét gào , còn một thằng nằm sõng sượt miệng há hốc ra , nằm thì nằm cơm vẫn phải ăn , không thể đói dù một bữa .
Kỳ lạ , những cái tô i nox giống hệt nhau , người cha thì thào : Bọn nó điên mà biết đó , tô mà không giống nhau cũng xảy chuyện cha ơi.
Người vợ hom hem thì sụt xịt : Tô giống nhau ,cơm cũng phải ...nhiều giống nhau , ăn không no chúng nó rượt chúng con đánh chạy có cờ , mà ăn no .... huhuuhuh ,nó xịt ra đầy nhà , trây chét ra , hôi thối không thể nào chịu nổi .
- Thế không có được đứa nào tỉnh hay sao . Vị linh mục não lòng
- dạ ... có ... thưa cha , bà vợ lại nấc nên , có hai đứa gái nó không điên , gảđược cho nhà người ta , giờ thì lại lăn quay ra biếu cổ ba cái xe đò chi chi đó
- ba seđô , biết thì hẵng thưa thốt , ông chồng chỉnh bà vợ .
mang theo nỗi não nề phận người của gia đình năm con trai điên và hai con gái bướu người linh mục già về dòng tu ở thành phố lòng nặng trĩu suy tư .
phải giúp ngườita thôi , mà mình thì ... lực bất tòng tâm . xin chúa xót thương .... à vị linh mục như sực nhớ ra , lòng chúa xót thương , phải rồi , ông có nghe người ta tới nhà dòng và nói với nhau về một cha ở dòng bạn mang cái biệt danh :lãng tử .
- chúa ơi , cha ấy đúng là lãng tử , có vài bà giáo dân đi lễ kháo nhau , hồi đó ổng với học trò đi như nước lũ tràn bờ , đi khắp nơi , cả một đoàn quân áo xanh , chả có chỗ nào khó nghèo hút heo mà họ chê , càng hút heo thì lại càng tới .
Vậy là nhà tu cây tre già đi lần cái địa chỉ của ông cha  tre bánh mật !
Thư gửi đi , thì gửi vậy , vị linh mục cũng chưa chắc có hồi âm ....
ấy vậy mà , có hồi âm ,k phỉ là thư mà là người tìm đến đàng hòang , học trò áo xanh của vị linh mục tới xin gửi món quà của thầy mình mong vị linh mục già liên giạc với gia chủ gấp giùm , để đám người chẳng có trí khôn ấm cái bụng bớt gào , và hai người già đau khổ là cha mẹ chúng có dịp mà ... thở vì mừng con đỡ đói .
Lĩnh bưu điện món tiền từ nơi xa gửi tới  hai vợ chồng già mừng hết lớn luôn , bữa ăn năm cái tô i nox đầy xun , lũ con đứa đứng đứa nằm , chúng không gào , chúng ngắm tô cơm , và mắt chúng hình như bớt láo liên mà lại ươn ướt như là sắp khóc .
Lá thư cảm ơn kip đến tay người nhận , thì mấy caí tô cũng vơi vơi dần , năm đứa điên đó cũng nên bớt ăn , san cho chị chúng cái bướu sưng to , đau đớn rên hừ hừ một góc .

Người lãng tử biết hết , ông biết cả tiếng thở dài của người mẹ già đêm đêm úpmặt vào vch1 khóc thầm . thương bầy điên một , thì thương bà mẹ tỉnh táo mà đành bất lực , chết lần chết mòn ấy mười .Món tiền thứ hai lại bay về bình thuận .
- Như vậy - đâu phải là đã ổn .
- dạ thưa thầy , một học trò ngập ngừng ... k ổn được đâu con xin thầy ...
- con xin thầy điều gì ... ông nhíu mày và mỉm cười , xin cho con mang thông tin đi rao trên intrnét đúng k ?
- dạ , con xin vậy đấy ạ, sông con k hướng tới quyên góp bạc tiền , nguyên tắc vàng ấy cha dạy , chúng con xin nhớ . là con kể câu chuyện hầu thiên hạ , để người biết mà tìm đến người ...
- được , đó cũng là một giải pháp , các con hãy làm đi , và nhớ : cầu nguyện để tình thương của chá không đến k bỏ sót bất cứ một ai , một mảnh đời bể nát được xoa dịu là quà tặng đẹp lòng ngài , các con phải nhớ lấy !
Ở một nhà nguyện nhỏ , người linh mục già bỗng vui , người cha nghèo  cha của bày co khùng mới lào khào báo qua điện thoại : cha ơi , đám con con nó mới ăn no , ngủ lăn quay như bày chó con rồi ạ.
Và trong một thán đường chuông vừa dứt , người ta nắm tay nhau : Lạy chúa giê su , chúa là nguồn ủi an ... con tín thác và chúa .
Ở hai nhà dòng nào đọ , có hai người linh mục lặng lẽ mỉm cười , tràng chuỗ sẵn sàng cho giờ nguyện tối !

17 tháng 10, 2013

Cô nhà báo đến chơi, chạm vào mỗi nỗi bất bình đã thành xưa cũ .
Chị chẳng để ý nữa em ạ, nhưng k phải là chị k hiểu chuyện đâu.thôi có một ông trời , ổng mới là quan tòa mọi sự vụ.
Kiểm lại , thấy k phải xấu hổ về bất cứ điều gì thấy rằng đồng tiền nhuôm con người ta ra đen thui nhanh quá .
Tốt nhất là sống đơn giản em ạ, mình gửi em thông điệp thế thôi . sống đơn giản thì k quá phải lao đầu vào cơn lốc xoáy có tiền bằng mọi giá. Có tiền mà phải bn1 đứng phẩm giá , đừng có thèm , thà cứ nghèo nghèo một tý , thế mà ổn.
chiều lại ra đi !

16 tháng 10, 2013

các bạn của con đến , lụi hụi làm cơm , thương nó thiệt thòi , nên rất thương trân trọng những gì thuộc về cuộc sống riêng của nó . trời đổ mưa lớn , ở xứ này , mừa mội hoạt động như muốn ngừng lại
Nằm ngủ thiu thiu mà mơ đủ thứ , với biết sức khỏe kém rùi ,  song phải cố gắng thôi . k cố k được

14 tháng 10, 2013

Sáng kiếm được món tiền , mua sắm những thứ cần thiết trong nhà , mua thêm thuốc lá bán lai rai.
Bây giờ mới nhận ra , thời gian qua mình giết chết bản thân mình vì người khác quá nhiều , áp lực cuộc sống khiến mình cày như điên , và phải làm những công việc mình không thích mà nhiều tiền đi nữa cũng là một sự khổ hạnh .

Mình chỉ thích hợp với việc làm bé nhỏ , nhưng tự do , k bị nô lệ cho ai là hợp nhất .
Lại nhận ra bây giờ mình có khả năng chịu đựng mất mát và thua thiệt về bản thân nữa , k trách giận ai , dù có thể họ làm mình thiệt hại và đau thấu tim , song nếu đồng loại quanh mình mà bị chà đạp thì mình lại nổi điên và phản kháng rất dữ dội .
đời sông tinh thần , cảm  xúc với mình là rất quan trọng , vậy mà.... mình hiểu rằng giới hạn giữa yêu thương và tổn thương nó rất mỏng manh, thà mình nhận phần thiệt về bản thân mình là hơn , nên như thế
công việc , con cái , và cái nền sống của xóm nghèo , khiến mình nhận ra mình vẫn còn nhiều điều phỉ làm , và nên làm , k muốn âm trầm u uất nữa , chẳng giải quyết được gì .bởi vì mọi sự đều hữu hạn , và k hề bất biến , là như vậy mà .


Ngày hôm qua cày như điên quên cả ghi nhật ký .


Nhưng bù lại là niềm vui dẫn các con đi ăn uống nghỉ ngơi , gặp bạn bè , và bán được cà phê , mỳ cho công nhân .Lại nghĩ ra được những ý tưởng mới .
song hình như hao hụt mất thời gian tập thể dục , sẽ phải cân đối lại thời gian , và rèn lại cái đồng hồ sinh học bản thân , chứ như thế này là k có ổn .
Mết , song thấy bản thân cứng rắn ghê , ngoài một tý điệu đà , hình như mình đã quên mình là một người phụ nữ

11 tháng 10, 2013

từng thớ thịt đau ê ẩm , châm cứu cho bệnh nhân và châm luôn một kim vô kẽ tay cho cắt cơn đau nơi ngón ta cái .
Thiều ghé chơi , là người bạn của mình đã ba mươi năm nay , cậu ấy là một trong ít người giữ được cái bản chất tốt lành giữa dòng đời ồn ĩ .
nhắc co uống thuốc và chuảnbị cho nó căn cơm còn đi học , lại là học đêm nhưng bây giờ là giảng đường , mình đã cố gắng ở mức cao nhất để con có cuộc đời bình thường k quá thua thiệt cùng chúng bạn .
Muốn vậy , mình sẽ hủy diệt bản thân mình , những khổ lụy đau đớn mình sẽ tránh xa dần , k ai oán ai , dành được cho nhau sự rộng lượng vui vẻ thì hãy dành , k là gánh nặng cho bất cứ ai , k bao giờ . chấp nhận mình là kẻ lùi lại phía sau , là thua thiệt

10 tháng 10, 2013

những cơn đau , tôi phải chịu đựng , phải vượt qua .
Tôi k chờ đợi bất cứ phép lợi thế nào cho mình .
Tôi cũng k để mình rơi vào sống trạng thái quá cây nghiệt .song để có một sự hồi sinh là rất khó .Nhìn vào cái trần trụi của cuộc sống tôi nghĩ như vậy .
Tôi nghĩ tới buratino , bạn tui ở mãi bạc liêu .cô gần như k còn giữ gì cho bản thân mình , và cô lại không thể có những đứa con .tôi nhắm mắt lại thấy mọi khó khăn mình đang đương đầu là rất nhỏ.
Tôi muốn đi viếng tướng Võ Nguyên Giáp , nhưng tình hình này chắc là khó rồi , k viếng Ngài , nhưng tôi học từ vĩ nhân ấy nhiều sự
tôi ấp ủ cái thông điệp là xanh , tôi biết nó đẹp , song nó đơn côi , thời nay người ta k còn quá mặt mòi với những việc làm có ích , người ta thiên về giải trí nhiều hơn.
Tôi sẽ bỏ bữa tối đễ rà xét lại vấn đề sức khỏe của mình , thèm ngủ khủng khiếp .
Tôi không cho phép mình gục ngã trong vòng hai năm tới .
Tôi nghĩ đến một người , có lẽ như thế là rất đẹp .

09 tháng 10, 2013

Mý mắt muốn sụp xuống .
hôm hay gần như cạn sức ,dọn nhà sắp xếp gầy lại cái quán còm giống ngày xưa , y như ngày xưa , một phần vì kiếm tiền , một phần muốn ìm lại cái trong trẻo .
kéo bàn ghế , đau khụm cả lưng , cơm nước đi ngân hằng sắp sếp đồ đạc và phơi một núi đồ to tướng
tiền bạc bay vèo vèo , đổi lại thấy nụ cười của bầy con , rồi bạn bè chúng ghé nhà chơi , chúng lớn rồi mà , đâu con con nít
lùi lại , đứng xa xa chúng ra , để chúng lớn lên , phải như thế.
một góc nào đó của trái tim đang nhỏ máu hồng , đang đau .mình biết chứ , giết nốt cải bản ngã sau cùng của bản thân , là một phần nào đó đng chết , phải vậy thôi ! Đừng khóc .
một bản tình ca đẹp nhất , là tình ca không tên , rất thinh lặng .
Hít thật sâu nào , đêm nay cần phải ngủ

08 tháng 10, 2013

Bắt đầu từ đêm nay tôi sẽ ghi nhật ký mỗi ngày như con trai khuyên , vì đó là phần đời của tôi
Sáng : trời có vẻ nắng và tôi mang đống quần áo ra phơi , mong cho nó khô vì trời mưa mấy hôm rày dữ quá , quay vào lo cơm nước .
chiều , châm cứu cho chị xuân , chị cũng đơn chiếc nuôi con , nhưng con chị lớn rồi , con tôi đơn chiếc và một mình sẽ tiếp tục chèo chống .
hai đứa em mà tôi quen trên mạng đến chơi , tô dấu cơn đau bụng muốn oằn cả người ráng lo cho tròn bữa cơm , nào bạn mẹ , nào con , nào bạn học của con nữa ,rồi cũng xong , chúng phát hiện ra cơn đau , khuyên tôi nên đi viện , tôi chán đi viện rồi , bảo hiểm y tế , cho mớ thuốc mấy lần rồi mà chả thấy kết quả.
Tôi uống đỡ ly nghệ con trai xay, thu xếp đưa con đi học . quay về nhà dọn dẹp rồi lật đật đi đón con về , nhìn nó cà tạch cà tang đi ra từ hành lang tối om , tôi bỗng quặn lòng , thấy cái thiệt thòi của mình , lẽ r tôi đng1 được hưởng một bờ vai thật chắc che chở cho tôi và con , những sự thật tôi là một bà mẹ đơn độc . Tôi phải xác quyết điều này và đi tiếp

có nhiều khi tôi tự hỏi : tôi sống lầm lũi , cam phận như vậy có đáng không , có bất công cho tôi k ? song tôi biết rằng tôi sẽ vẫn cứ sống tiếp như vậy .
Nghĩ cho cùng con người là một giống yếu ớt và chả có gì đáng cao siêu , chỉ có đến như thế . chính vì k dm1 thừa tnhận cái yếu ớt tầm thường , họ như con kén kéo cho mình cái kén vàng ươm để kiếm sự sung sướng và giả trá, ai gần như cũng vậy thôi
Sẽ có những số phận được Chúa lôi ra khỏi cái kén , buộc phải thú nhận rõ ràng và trận trịu chính cuộc đời mình , cái kén bị xé bỏ tan tành k thương tiếc
thì cứ chấp nhận như vậy đi
Tôi không biết
và tôi k muốn giải thích gì
tôi chỉ thấy mình lạnh đi mỗi ngày
Biết bao người tới và đi qua cuộc đời tôi , những chị em phụ nữ mà tôi yêu thương trân trọng, tôi không hề thấy có một người nào thực sự hạnh phúc vui vẻ.
tôi nhận ra nhiều bài học qua những quan sát và trải nghiệm .Và tôi bắt đầu tin vào cái gọi là số phận mỗi con người , mà có quẫy đạp bao nhiêu thì cũng k thể thoát ra được .
tôi nhớ câu kết luận của một nhân vật nữ lừng danh , kẻ thâu tóm phần lớn tài sản trong ngành khí đốt của mỹ : cuối cùng chính là sự cam chịu .

hơn ai hết tôi hiểu mình
hơn ai hết tôi hiểu khi tôi nhẫn nhịn cúi xuống là khi ấy đất trời nổi sóng
Hơn ai hết tôi hiểu mình sống vì điều gì .
Nhường , đó chính là tôi , nhường cho mọi người tôi mến thương được thỏa cái điều họ mong muốn .
Tôi thích lắm cái qun điểm sống : Tôi yêu bạn và để bạn tự do như là gió , và như thế là tôi đang yêu tha thiết cuộc sống này .

05 tháng 10, 2013

hồi tháng rồi ở khu phớ nọ có một đam hiếu đơn sơ , một cụ ông , cha của một linh mục dòng về nhà Chúa .
Trong khi cùng bè bạn , người thân , học trò đưa cụ về nhà Cha , hai bên đường phố một số bà con cũng đỗ ra chia buồn cùng gia chủ .
ánh măt người linh mục nhìn qua bên đường như lời tri ơn chòm xóm . song người linh mục thảng thốt : trong đám đông bà con xóm , có một người đàn ông lạ mà linh mục lần đầu tiên nhìn thấy , anh quá gày , cụt sát một chân , chống cây nạng gỗ và ánh mắt buồn vời vợi . ông ra dấu cho một học trò , hiểu ý Thày người tình nguyện viên lặng lặng tách đoàn , băng mình vào đám đông trên hè phố ...
Người đàn ông có ánh mắt buồn rười rười đã không còn ở đó , lặng lẽ , anh rẽ vào một con hẻm con con , tiếng lạng gỗ dội xuống lòng đường đơn côi : lóc cóc , lóc cóc .
Tình nguyện viên vẫn không nản dù k còn nhìn thấy người đàn ông , cô kiên trì đi dọc phố hỏi thăm : một người đàn ông gày gò , cụt một chân , và chống cây nạng gỗ
- phải anh ta nói tiếng Trung không ? anh chủ quán cà phê hỏi
- dạ... em cũng không biết ạ , chỉ biết là anh ấy ... có một chân thôi...
- có lẽ là anh ta, anh chủ quán cà phê nhíu nhíu mày , cô tình nguyện viên cười rạng ngời hi vọng .
theo anh chủ quán thì anh bán ở đây khá lâu , thấy có một người đàn ông miền trung rất dễ thương , anh ta đi xe ln8 tới , gửi ở quán , su đó len lỏi đi lạng vào các ngách phố bán từng từng tờ vé số . chiều nào anh cũng sẽ về quán cà phê , lấy xe đi trả vé số thừa , v2 sẽ đi lấy vé ngày mai bán tiếp .
Vậy là cô tình nguyện viên đã đợi , đợi một người đn2 ông k quen , có khch1 ghẹo cô : giờ lại có phụ nữ ngồi uống cà phê kiên trì đợi bạn trai , cô tình nguyện cười , dứt khoát k thanh minh chi cả.
Và người đàn ông thiếu cái chân đã tới .Tình nguyện viên mới chỉ kịp mở lời : anh ơi , thì người đàn ông thiếu một giò đã vội xua tay , tôi ... tôi vội lắm ... toiu6 phải đi , phải đi liền k thì không kịp , cô ngồi đó đợi nha !
Chúa ơi , tình nguyện viên con cái lòng chúa xót thương lại một phen đỏ mặt khi i đó trêu đùa : tội chưa , bị thằng chả khước từ , mà thằng chả kiêu ha , thiếu cái giò , mà làm phách khí thế !
Và người đàn ông quay lại , ch3 ai nỡ đùa cô tình nguyện viên , vì họ thấy cả hai ngồi , câu chuyện giữa họ có vẻ nghiêm trng , cả hai gương mặt đều suy tư , trĩu nng85 .
trước sự chân thành của tình nguyện viên , người đàn ông chia sẻ:
anh là nguyễn tấn dũng quê mãi mộ đức , tư nghĩa tỉnh quảng ngãi , nơi gần như là rốn lũ mỗi năm , không lũ thì hạn cháy lưng , đồng khô cỏ cháy . Vợ chồng anh có hi đứa con , với anh cho con cái học , có cái nghề , và có thể thoát khỏi quê nghèo là ước mơ lớn nhất .
để thực hiện ước mơ anh lao động , bỏ lại quê hương nới xóm nhỏ nghèo , anh lên rừng làm phu bắn đá.
có lẽ đó là cái nghề nặng nhọc nhất trong những nghề nặng nhọc , mà lại hiểm nguy , phu bắn đá sẽ cho nổ mìn để tách ra khỏi núi những tảng đá to , sau đó họ sẽ dùng chính hai bàn tay và các công cụ thô sơ chẻ đá thành những hviên gạch hình vuông phục vụ cho việc xây nhà dựng cửa .
Một lần mìn nổ ,v2 khi anh dũng mở mắt ra , thì cả bầu trời chỉ còn là màu đỏ của mau1 , nguyên một chân anh đá theo những mảnh đá mà vỡ nát r , tung tóa , hòa vào vạt rừng xanh núi đỏ .
Anh Dũng thoat chết , mất cái chân , song cái nghèo vẫn không thoát được . Nghiến răng lại người bố ấy cõng con ăn học theo cch1 của mình , nh chia tay vợ con , gi nhập đội quân bán vé số ở thnh2 phố HCm , bằng cách ấy vợ chồng anh lo cho thằng con lớn học được mớ chữ con con , sau đó rẽ ngang làm nghề nhôm kiếng .
- ngày đó vợ tôi cũng gửi con cho hàng xóm đầu qun6 đi bán vé số dạo cùng tôi .song giờ cháu nhỏ nó học lớp ba rồi , xã hội thì mỗi ngày mỗi loạn đủ thói hư thân, tôi bắt vợ về quê chăm cho con , lo cho nó học hành - tôi ở lại cày nuôi mẹ con nó .
- còn anh ... nữ tình nguyện lo lắng , mình anh ở lại dây , rồi ... cô liếc nhìn xuống chân anh ái ngại .
- không sao , người đàn ông cười , cái ló khó cái khôn ... tôi chọn cách ở ghép với người làng ... rất là ổn .
và dù rất tế nhị , người tình nguyện cũng không thể thuyết phục được anh là để cộng đoàn ghé tay giúp anh dù là nho nhỏ ...theo anh : thế là đã rất tốt rồi , k thể thể bỗng dưng đón nhận sự giúpđỡ từ một người mới quen , hình như ấy cảm thấy bị thương tổn .
kệ , tình nguyện chơi bài lỳ , cô bắt đầu lẽo đẽo theo anh trân những con phố đã thành quen , lẽo đẽo theo anh tới tận cái nơi anh gọi là hộ ghép .
đó là một căn nhà cấp bốn nóng hầm hập , thấp lè tè, hơn hai chục bà con huyện tư nghĩa hùn tiền thuê , họ chỉ cần co chỗ ngả lưng sau một ngày lầm than , tối về có chỗ ngả lưng là đủ .
Cô lỳ quá , lỳ tới mức họ rồi cũng có cuộc ...hẹn hò ! người đn2 ông nhận ra , cô không hề có ý định thương hại cái chân bay mất trên rừng của anh , cô muốn đứa con anh ở quê không mặc cảm khi thiếu tiền trường , vào năm học rồi , mặc cảm bởi cái nghèo cũng dễ khiến trẻ con tủi thân mà bỏ học .
và thế là một chiều chủ nhật , có một hội ngộ tưng bừng , cô tình nguyện đến với bạn bè trong nhóm lòng chúa xót thương, đã tới căn phòng trọ của bà con huyện tư nghĩa đùm bọcyêu thương nhau trong một hẻm nhỏ xíu xiu trên đường phạm phú thứ .
Vui , vui và đầm ấm xiết bao ,một bác lớn tuổi hối anh Dũng nhận phong bì quà nhỏ nhỏ từ tay người thiện nguyện , bc1 còn hối : thằng dũng ,ma bay ra bưu điện gởi về liền , để vợ bay đóng học cho thằng nhỏ .
Một dì khc1 thìbỏm bẻm : còn món quà này , thì cảnhà tính sao nhỉ .?
Một đứa nhỏ gày nhẳng xen vô - à trong gia đình hộ ghép này có bốn trẻ thơ ,phải rời quê tham gia nghiệp bn1 vé số - dìtư thằng bé hối : dì mua thịt bó nấu đi , hôm qu qucon đi qua hiệu bún bò , thơm rõ thơm là , con chỉ dám hít một hơi , hổng có dám nhìn , sợ người ta khi dễ mình nghèo , mà dám nhòm món sang , dì tư...
tất c3 như lặng đi , dì tư biểu : ờ nấu thịt bò , chớ cả nhà mình toàn cơm đường cháo chợ k hà , lâu lắm rồi k có nấu ăn một bữa cho xôm xụ.
Anh dũng vui ra mặt , giờ thì anh bạo dạn hỏi tình nguyện viên : mấy cô ... mấy cô có còn ghé đây chơi với tụi tôi nữa k? ghé ăn bữa cơm với nhà hộ ghép ...
Một tháng sau
quán cà phê hôm bữa , tình nguyện viên có dịp ngồi một mình , cô có điên thoại và lần này là một giọng xa lạ mãi ngoài trung của một người phụ nữ
- dfạ , em nghe , chị là vợ anh Dũng sao ?
anh chủ quán lại trêu
- lạy chúa , bả đánh ghen , tính xé cô làm gỏi hả !
- đâu có , tình nguyện viên cười , chị cảm ơn báo là đóng học cho thằng cu rồi , còn dư chút mua cho nó cái cặp , chị đòi anh dũng cho số để cảm ơn mà...
- thế có ghé nhà hộ ghép nữa không
- Dạ , nếu chúa thấy đó là cần , Ngài si , chúng em sẽ lại đi tiếp .
Và đt lại reo , lần này thì lại của chính người linh mục.
- dạ thưa thầy , chúng con hoàn thành nhiệm vụ rồi .dạ... chúng con nhớ rồi , chiều thứ sáu , là cầu nguyện Lòng thương xót Chúa ạ.
đúng rồi , làm bất cứ việc gì , con cái chúa cũng sẽ làm trong nguyện cầu , hoan ca , và tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa .
Ở hộ ghép , anh dũng đang nó với mọi người :
- quả thật , trong thành phố này , có những cánh chim thiện nguyện của cộng đoàn lòng thương xót chúa
Dì tư gật gù .thẳng gbé gày nhom xà vào lòng dì tư : dì , hay ... mình lại nấu thịt bò , ngon quá à.. . dừ tư cười và nhìn xa xa suy nghĩ ...

03 tháng 10, 2013

Tôi nhận ra , mình yêu cuộc đời này thắm thiết , tình yêu ấy k giảm bởi cái dúm người nhem nhuốc đốn đời .Tôi lại tiép tục bắt tay kiến tạo tốt đẹp từ những điều be bé .
Tôi sẽ cố gắng , mỗi ngày là hồng ân , k cố gắng thật là ưởng phí