Hai đứa con trai ào ra của hét lên :
“Xe về rồi, xe về rồi” - chúng nó xúm lại lắc từng
cái căm, thằng anh bảo thằng em: “mang mấy hũ
dầu nhớt ra đây cho anh, phải đại tu lại nào, vui quá.”. Người mẹ cười mà hai hàng nước mắt chảy dài. Trên chiếc võng góc nhà,
anh ráng gượng nhỏm dậy và cười : “né
cho ba ngó cái coi”, rồi anh lại nhìn chiếc xe lắc : “ờ, ờ, ba cũng có xe nữa
nè, ngày mai...”
Như người vợ mắt
anh cũng nhạt nhòa. Họ bàn nhau ngày mai chị lại có xe chạy về nơi ở cũ cách
nhà giờ cả hơn hai chục cây, lấy quai nón bảo hiểm về làm, còn anh sẽ ráng tập
quen lắc con xe qua khỏi lối mòn đằng đẵng là sẽ tới đường dầu, tới đường dầu
là có bóng người là anh sẽ bán được vài mươi tờ vé số....
Nghẹn lòng chuyện của ngày qua.
Sáu năm trước, xoa
đầu hai đứa con trai nhỏ, dặn dò vợ và anh đi làm. Anh thường đùa: mẹ con thấy
bố đẹp như vệ binh không, chuyện bố làm ngành đặc biệt mà, toàn thể đội hình
toàn trai đẹp, người bình thường là không có mong làm được nhé....
Là anh đùa cho khí
thế, vì anh làm ở đội mai táng đám ma, quả thật ở đó nhân viên ai cũng to cao,
ăn mặc tề chỉnh.
Tiếng cười đuổi
theo anh ra qua con ngõ, có ai ngờ...mãi tới gần hai năm sau anh mới có thể đoàn viên, và ở một tình thế
hoàn toàn khác
Khi anh mở mắt và
nhận thức ra cuộc sống thì chỉ tòn một màu trắng mà thôi, anh chỉ nhận ra lờ mờ
bóng vợ bên giường, chỉ có thế....
Nhiều ngày sau đó,
trải qua nhiều ca mổ, thuốc mê đã tan, anh mới ý thức toàn bộ tai họa mình phải
gánh chịu.
Khi anh đi vui vẻ
trên đường, thì một xe ben chở gạch trên đường, như một hung thần đã cán ngang
qua người anh làm dập vùng bụng và nguyên hai cái dùi. Màu nhiệm, chỉ là mầu nhiệm, chắc chúa còn muốn anh nghe lại tiếng cười
của vợ con, dấu ấn sau cùng của một gia đình đẹp đẽ như mơ nên anh mới chưa
chết.
Còn chị...
Không thể tả được
nỗi kinh hoàng khi chị nhận hung tin, lao vào viện để nhận xác chồng, chị gào
lên : cứu anh ấy đi, phải cứu anh ấy, kỳ diệu thay, cái đống
bùng nhùng máu me ấy vẫn thoi thóp thở.
Ở nhà, thằng em an
ủi thằng anh, chúng nó cầu nguyện xin chúa
thương, cho dù để ba chúng mất thì cũng còn đôi chân, bác sĩ bảo có lẽ phải xử
lý cái phần dập nát bùng nhùng, có nghĩa là cắt toàn bộ hai chân của cha nó !
Và mẹ con nhà ấy
xin bệnh viện hủy quyết định cắt chân, người vợ thay mặt gia đình ký giấy xác nhận điều đó. Ai lại lên
bàn mổ, triền miền và triền miên, mười tám ca mổ được thực hiện dễ cứu anh. Kỳ diệu thay, anh sống !
Chúa gửi đến một
kỳ diệu khác : một người bệnh cùng phòng thấy người phụ nữ bé bỏng vật lộn cứu
chồng, không thấy bóng bên bị hại hỏi han, hỏi dò la, người lạ ấy rất giận kẻ
có thế lực mà tồi tan, người ấy gọi một luật sư tới.
Nhờ vậy cái chủ
đích thực của đội quan xe chạy vật liệu cũng phải lòi mặt ra, họ đưa được năm
chục triệu, đủ năm ngày cấp cứu đầu tiên, ngày thứ sáu, họ chạy mất.
Dù so cũng đỡ được
năm ngày.
Để cứu chồng, thực
hiện lời cam kết giữ mạng sống cho anh, chị đánh tiếng mượn tiền, đồng thời đánh
tiếng bán nhà, những người quen biết động tâm và cũng nhìn thấy thiện chí trả
nợ, nên đồng ý cho chị vay giật.
Sau một năm, khi
chí phí đã là hơn một tỷ bạc, thì anh tạm an toàn, tạm còn hai cái chân, với
một cực hình khác là không đi lại vì xương
không liền, tiêu tiểu ngoại thân, anh tạm xuất viện.
Ngày đầu tiên vợ
chồng con cái đoàn viên, rộn tiếng cười vang, cũng là ngày sau cùng họ sum hiệp
trong căn nhà thân yêu, ngày mai họ ra đi, trắng tay, chút tài sản còn lại là chiếc xe wave màu đỏ, con ngựa sắt giúp chị chạy viện tầm tã hơn
một năm trời, tầm tã vay nợ và bon chen cơm chá.
Họ sẽ đi về đâu,
Chỉ Chúa biết.
Chúa dắt họ về một
căn nhỏ ở một bờ ruộng xa hút heo, hẳn còn may vô cùng, vì có chỗ mà ở. Đây là
nhà của một người phụ nữ, cũng có chồng bị tai nạn, kinh tế khá khẩm anh này khỏi song về nhà sinh tật, nhậu nhẹt dẫn đến
chết sau tai nạn bởi bệnh xơ gan, cảm
thông hoàn cảnh vợ chồng anh chị, nên cho ở căn nhà trên với một giá khá rẻ, giá rẻ mà những khi
không có nổi tiền, không trả nổi tiền nhà, chị ấy cũng xuê xoa cho, chứ không nỡ
đòi, không nỡ trách.
Mới đó, họ ở nơi heo hút này cũng đã gần năm năm......
Thử thách dồn thử thách.
Sau gần sáu
năm....
Cái chân anh,
những mảnh xương vỡ vẫn không thể lành.
Đứa con lớn, lặng
lẽ bỏ học ngang đi làm hồ, thương con dứt ruột gan, song nó cười động viên :
con đi học lúc này là có tội, để con làm phụ với má chăm ba.
Bụng anh sưng
trướng lên căng cứng như cái thúng.
Đầu năm học tới nơi...
Đứa con thứ hai
lặng lẽ rời trường, lớp bảy, bỏ học làm được gì, nó dọn sang lớp tình thương,
có cái chữ, mà đỡ đi cái vấn đề tiền học phí.
Chị cười dặn
chồng, mình đợi đó, em về mang mình đi
viện.
Chị đi, và con
ngựa sắt không về cùng chị. Nó bị tạm giam trong tiệm cầm dồ, cầm ơn hai triệu rưỡi
cầm xe, để lại tiền ăn cho con, chị mang anh
đi viện.
Giờ đây cái bụng đã xẹp xuống, bốn người túm húm nhau trong cái nhà
ở nhờ nhỏ xíu ven ruộng, ngoài nụ cười và tình yêu họ chẳng còn gì...
Phải còn điều gì
chứ, không còn gì cả, ngay cả bọc giấy tờ gồm hộ khẩu gia đình, cái chứng minh
thư, chị díu vào tay dặn cầm lúc chuyển nhà, đau đớn mê man anh đã đánh rơi mất
kể từ ngày dời nhà ấy....
Xoa đầu con, gượng
cười với chúng, xoay món gạo nấu cơm chiều,
chị lục tung đống quần áo cũ.
Mình lục tìm gì
thế anh chồng hỏi vợ.
- tôi tìm...tìm một thứ cứu chúng
ta...lòng chúa xót thương, tôi
phải tìm bằng thấy.
Anh chồng trố mắt thở dài, hay chị hóa điên rồi, cùng quẫn quá khiến
chị phát điên chăng, ai mà tìm lòng chúa
xót thương trong mớ đồ hôi xì cũ hỉn.
Đây rồi, chị hét
lên, đây rồi.... Và chị cười hổn hển.
Hóa ra, sáu năm
trời đằng đẵng đau khổ, chị vẫn bắt xe
buýt thi thoảng đi nghe giảng về lòng chúa
xót thương, và chị có một quyển tập san nhỏ tý hin, nơi ấy chứa đựng một cứu
cánh, mà lúc khốn cùng này, chị quyết định sẽ cầu cứu....
Chuông diện thoại
reng trong căn phòng nhỏ nơi một nhà dòng, người linh mục lắng nghe, qua chiếc DT gắn bó này, một ngày ông nhấc nghe biết bao
câu chuyện đời, và một ngày ông đưa ra biết bao phương án dành cho họ....
Và thế là có một
ngày cái bờ ruộng nho nhỏ ấy rộn ràng bởi bước chân đi của những người tình
nguyện, có cá tiếng xuýt xoa vấp té vì đau, có cả tiếng bước chân cà tạch cà
tàng của một tình nguyện viên cũng chẳng hề lành lặn.
Lắng nghe, và suy
ngẫm, cùng nhau đọc một chuỗi kinh, và bắt tay vào làm ngay những việc không
chậm trễ.
Đi chuộc cái xe
cho người vợ, khẩn cấp để có con ngựa sắt kiếm cơm. Cái xe lắc dành cho anh,
một hàng xóm đầu bờ ruộng hẹp sẽ phụ giúp anh tập đi mấy hôm cho quen, để anh
có thể vượt qua bờ ruộng lên đường dầu bán mươi
tờ số.
Và...sẽ phải quay về địa phương gốc nơi anh từng sống làm lại giấy
tờ thôi, bởi vì một cuộc sống của con người không thể bỗng biến thành không danh
phận, vì tương lai hai cháu bé, việc đó phải
làm. Lời dặn sau cùng, thằng cu bé tuyệt đối không bỏ học.
Tình nguyện viên
đã rời khỏi căn nhà, bốn mảnh đời xúm bên nhau, cười khóc bên chiếc xe wave màu đỏ, và cái xe lắc tay, ngày mai, ngày mai…
Người linh mục
nhìn ra khu vườn sau song cửa sổ nhà dòng, với ông bất cứ hôm qua, hay ngày
mai, thì lòng thương xót chúa sẽ
là trường tồn, nó là phao cứu sinh cuối cùng cho mỗi phận người, cho chính ông,
ông mỉm cười, nghĩ tới ngày mai gia đình nó xúm quanh mâm cơm, cơm thơm phức ăn với cá bống kho, và thằng bé con kể về cái lớp tình thương của nó.
Và như thế...ta có
một gia đình bao la.... Một bầy con cái của lòng thương xót ! Vị linh mục ngẩng
nhìn lên.
Trên thập giá,
Đấng Sáng Tạo vũ trụ mỉm cười, dù đôi bàn tay đang rớm máu.
T.H








Cả nhà quây quần
bên chiếc xe mới chuộc từ tiệm cầm đồ về
