25 tháng 10, 2013

Người phụ nữ có gương mặt khả ái mỉm cười . chị không đứng lên .khách vui vẻ chúc chị mau có em bé bế bồng , chị hạnh phúc thanh minh : có lẽ mọi sự suôn sẻ thuận lợi khiến chị hơi mập lên , có em bé cũng thêm vui , khách ra về , tự tay khép lại cánh cổng ngôi nhà một trệt một lầu xinh xinh. Người phụ nữ quay lại với xâu tràng chuỗ đang làm dở . quả thật cho tới lúc này , với chị mọi sự thật là viên mãn
1-Ai cũng có một thời tuổi trẻ.
người ta thường ví von thế , nhưng với phương tuổi trẻ bỗng đóng lại rất đột ngột , mười bảy tuổi , khi đang là nữ sinh caấp ba , phương bị tai nạn giao thuông , sô lập tự tức biến thành người tật nguyền , hai chân phương vĩnh viễn mất khả năng vận đông .
khỏi phải nói nỗi gian nan cơ cực khi gia đnh2 đông con ấy vất vả cứu phương , nhà có năm chị em gái , thu nhập cũng chông chênh vì còn tuổi ăn tuổi học . Phương qua cái nạn song đối mặt với cái nạn khác lớn hơn , thích nghi sao đây với cái tình cảnh bỗng đâu phải bất động trên xe lăn , mọi tương lai muốn đóng lại . đã thế sau tai nạn không lâu ,thì kinh tế kiệt quệ , bố phương muốn vực gia đình lại , tìm cách cứu đứa con , ông tính đi làm ăn xa khi có một cơ hội vừa nhen lên , song ba Phương ốm đột ngột và qua đời , với gia đình ,và với cá nhân Phương ,đó l2 thảm họa .cô cùng quẫn , và đi đến quyết định rời quê.
Người mẹ dù không vui nhưng vẫn phải chiều con , khi phương nộp hồ sơ vào học một trường trung cấp nghề ở thành phố , phương mong có một cái nghề để mưu sinh, và để thoát khỏi quê nghèo , nơi cô ám ảnh sau tai nạn , cô quyết định như thế .
phương không lường được , việc học tập đòi hỏi ngồi mấy tiếng lền một ngày , phương trở bệnh , vì bị loét lại nơi vết thương , bè bạn giúp phương nhập viện ,và cô phải trải qua phẫu thuật .Những người bạn chăm sóc cho phương , song vấn đề chi phí thì rất là khó khăn , bản thân phương rơi vào bế tắc .
May mắn cho phương , một nữ bệnh nhân cùng phòng san sẻ với cô rất nhiều , chị cảm thông với một cô gái trẻ nằm bệnh không có người nhà lo , mà toàn các nữ sinh thay nhau chăm sóc , biết hòn cảnh của phương chị giới thiệu với phương về một điều kỳ diệu .
chị cho biết tại thành phố này có một cộng đoàn của người công giáo mà chuyên cầu nguyện về linh đạo lòng chúa xót thuong, họ đặc biệt có những hành động yêu thương cụ thể dành cho những người có những nổi đơn đau , đau đớn tinh thần , đau đớn thân xác .Người phụ nữ cho co một địa chỉ của vị linh mục , nói phương cứ mạnh dạn trình bày , người phụ nữ ấy xuất viện .
Nhưng phương không gọi điện thoại , với cô khái niệm đạo công giáo là xa lạ , cô không muốn dây dưa .Phương vẫn cứ nằm đấy , gắn với cái giường bệnh và rất nhiều nỗi lo âu . Và nỗi lo tiền là k thể tránh khỏi , tiền viện phí , và tiền duy trì cuộc sống nơ đất khách
2- những con người thầm lặng
 chị bệnh nhân  : tôi đã nhận ra sự hờ hững của phương khi giớ thiệu cô với cộng đoàn .tôi cũng đã nhìn thấy sợi dây truyền cô ấy đeo có mặt phật bà , tôi biết khó có thể khiến cô ấy tin vào lòng tốt của con người ,mà lại người khác đạo . song ở đó cùng cô , tôi thấy rõ nỗi khó khăn , nên tôi đi tìm ông linh mục nhờ cậy .
Người linh mục : khi nghe chị giáo dân trình bày , tôi xót thưng cô học trò gặp nạn , xong điều làm tôi xót thương hơn cả là tôi nhận ra sự cô đơn khốn khổ của cô , ngần tuổi ấy nhẽ ra có mẹ có cha chăm lo , xong cô bé phải đối mặt với cái đau cái thiếu có một mình , điều đó dễ khiến con người ta chai sạn , vì thế tôi quyết định tới bệnh viện cùng chị bệnh nhân thăm cô bé .
Và thế là tại bệnh viện phương gặp lại chị bệnh nhân đến cùng người tu sĩ . ông động viên cô , chả khác nào lời người cha cô căn dặn lúc cha cô còn sống , ông đứng ra gánh vác giúp cô những chi phí bệnh viện và cả chi phí sinh hoạt cho cô , ông dặn cô gặp khó khăn gì cứ chủ động liên lạc cho ông biết đừng ngại .
Lời chị T một tình nguyện viên :
Tôi được cha sai đi đến gặp một cô bé tàn tật ở ký túc xá , nhiệm vụ của tôi hơi nặng : đến dạy cô làm chàng chuỗi . Ban đầu tôi có hơi bực mình , vì nhà tôi mãi từ tân bình mà chạy tới quận chín để dạy nghề độc cho có một người .song tới nơi ,nỗi bực bõ của tôi tan biến ,cô bé gầy quá , và lại kkhông có khả năng lao động kiếm tiền , xâu tràng chuỗi là nhẹnhàng , tạo cho cô thu nhập nho nhỏ ....ban đầu dạy cô cũng vất vả , cô xâu nhanh , nhưng thắt những nút cuối cùng cho thành chuỗi thì cô ấy không làm được , tôi lại giúp cô việc đó , và giao tràng chuỗi ấy cho một số nơi , để cô bé có thu nhập ăn học .
Ba năm ,từ sự giúp đỡ ấy , phương đã học xong , ngày cô ra trường , người linh mục giúp cô cái máy tính xách tay , ông biết rõ cô sẽ cần , cô học ngành đồ họa không có máy tính thì làm sao vó thể thực hành , món quà ấy thật quý giá . Quý giá hơn nữa người linh mục tọ cho cô thêm nhiều mối kết giao ch5 em , mà chính những kết giao ấy tạo cái nền cho cô hội nhập .
Chị P: tôi có căn nhà nhỏ , tôi dồn góp gia đình về ở chung với cha mẹ , tính có chút ci phí thêm về việc thuê nhà , song nghe cha nói về phương , tôi bỗng thấy mình còn ay mắn , tôi đồng ý để phương và một số bạn khuyết tật của em sử dụng nhà của mình , gầy dựng cho các em một thời gian cúng cáp .
được hỏi về lượng xâu chuỗi khá lớn mà phương và bạn bè giao lại cho chị hàng tháng "thâu vô ' chị phương bật cười :
-thâu góp  gì đâu , chẳng ai kinh doanh ctràng chuỗi thờ buổi này , muốn phương cứng cáp , có nghề vững thu nhập người linh mục đã taọ cho phương cơ hội , để phương đứng đầu một nóm gồm ba em khuyết tật làm tràng chuỗi , chúng tôi dùng tràng chuỗi đó tặng quà cho đồng bào mỗ chuyến đi công tác xã hội cho thêm phần tươi đẹp vậy mà , đó là cái cớ hợp pháo khoản tiền mà bà con gôm lại gửi phương và bè bạn , để các em vui , thấy được giá trị của lao động...
Chị L : tôi thường đến thăm p và kêu thêm bè bạn , để cc1 em có chỗ dựa tinh thần , con người ta không ai sống có một mình , sẽ biến thành ốc đảo cô đơn thật là buồn lắm , người linh mục dạy chúng tôi nỗi buồn vì bị cô đơn gữa cộng động có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết .
Chính bởi  những động viên trợ lực như thế , phương ra trường hòa nhập với cuộc sống đo thị rất nhanh , nhờ các qubn hệ quen biết từ cc1 tình nguyện viên , phương tham gia sinh hoạt ở một cơ sở dành cho người khuyết tật . chính tại nơi nay  phương tìm thấy hạnh phúc với một chàng trai làm nghề tài xế , đẹp trai và hoàn toàn cảm thông với hoàn cnh3 của phương , họ tính ngày nênvợ nên chồng , phươngbáo tin vui cho người linh mục .
trong một buổi gặp gỡ với các tình nguyện viên , vị linh mục chia sẻ tin vui của phương , ông quyết định cho co "vay " một khoản tiền mà cô có ý cậy nhờ để làm hôn lệ . mọi người ngạc nhiên khi ông sử dug5 từ vay , bởi thật ra sô vớ cả một quá trình nâng dỡ phương, thì số tiền ấy là k quá lớn . song mọi người càng cảm phục khi vị linh mục cắt nghĩa cho các học trò : đừng bao gờ dùng lại đóng khung ở một sự xin cho - dễ làm con người ta yếu đi , ỷ lại . Hãy để tình yêu của thiên chúa thông ban qua việc lm2 của cộng đoàn , giúp con người ta lớn lên trưởng thành , tình yêu của thiên chúa phải được nẩy nở và trưởng thành nơi những mảnh đời tưởng như k còn có cơ hội nào cả.
ai đó bỗng trầm trồ kêu vị linh mục sao mà giống ông giang van giăng, một tình nguyện viên khác tranh luận rằng đâu có gống , giang van giang chỉ có một cô con gái mà ông ta cưu mang , như một cách hoán cải chính lương tâm mình sau bao biến cố , còn linh mục cộng 9oàn chúng ta thì kahc1 , mngài có tới cả đoàn con , và hơn hết ngài đang làm triển nở tinh thn62 của linh đạo lòng chua xót thương , và y chú ngự trị mới là điều quan trọng .
trong sổ tay công tác của vị linh mục sẽ thêm một dòng mới : một con người đã trưởng thành , hội nhập với cuộc đời , xã hội bớt một nỗi lo một gánh nặng . và như thế thêm một quà nhỏ dâng chú trên thập giá tình yêu , chúa luôn bớt đau đớn bởi những quà tặng thiết thực , cụ thể như vậy .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét