20 tháng 10, 2013

hai vợ chồng khốn khổ bỗng rùng mình , mới đó mà đã bốn ba năm , miềm hạnh phúc hóa tai ương đổ xuống !
Ông Toàn hồi trước giải phóng mấy năm là lính phía đằng trong , thì cũng đi rừng đi rú hành quân , khát cũng uống nước suôi ăn rau rừng chứ có đâu mà sung sướng .
Ông về phép , họ có đứa con trai đầu lòng , cũng bình thường bụ bẫm như ai , chừng hơn năm thì nó cạu cọ khác trẻ thường , cũng rầu song chưa hẳn là bị quan cho lắm , còn trẻ mà thì lại sinh thêm .... sinh thêm , thằng em lại giống thằng anh , là bắt đầu lo sợ và hi vọng ... cứ đẻ cố cách  năm một đứa lại tòi ra , hỡi ôi chẳng đứa nào ra gì , niềm hi vọng mong một mống bình thường thế là tắt lịm
sau giải phóng mấy năm mới là khủng khiếp , ông Toàn nhớ lại , bầy con lít nhít đứa hơn mười tuổi đứa mới lên bốn mà y như bầy thú hoang , chúng nó ngáo ngơ , chúng nó khóc cười , chúng nó cắn nhau như là loài thú , nhưng ... chúng vẫn cứ là con mình , chúng vẫn cứ khiến mình phải thương và đau xót , vẫn cố mà hi vọng . Thêm hai đứa gái nữa , chúng nó không điên , nhưng chúng lại ốm dặt dẹo luôn , coi hai đứa bé leo nheo tỉnh giữa một bầy con trai điên , muốn vỡ óc vở đầu , dù vẫn dạc thân kiếm cái cho chúng ăn , biết là chúng điên mà không có cái khái niệm đi viện , vì không tiền , mặc cảm con cái mình là phận con lính ngụy quyền , sau này nghe người ta bàn về nạn nhân chất độc da cam , giật mình , xong đâu dám mơ rằng con mình có quyền lợi dù chút đỉnh . Có đêm vợ chồng thức nhìn nhau mà nghẹn ngào , lạy chúa , hỏa ngục là đây , chứ có đâu là xa lạ
Năm tháng cũng qua , bà Cảnh bỗng khóc , bà từng lê lết đi xin xỏ người ta , tốn tiền tàu xe đi xa xa nhà , nhưng nhục lắm khi người ta nhìn mình với ánh mắt miệt thị , lại phải về , nhà chẳng có thu nhập gì ngoài năm sào ruông....lâu lâu bầy con có đứa lại xổng ta , chạy ra đường ray tàu lửa .Mẹ còm nhách chở thằng con to đùng , nó ghì chân xuống đường xệt sệt và chửi mẹ y như ông bố chửi đứa con , người ta ngó nhìn hai bên đường , bà thây  mình chẳng còn là con người nữa .
Hai vợ chồng  nhà ấy rùng mình như muốt rũ đi tất cả nỗi khổ đau , với họ giờ này có một nỗi lo thống khổ hiện ra lù lù , mấy hôm rày mưa , người ta xả lũ , và thế là năm sào ruộng tiêu tùng , lấy tiền đâu mà gieo mà cấy lại bây chừ , không cấy k gieo lấy gì cho chúng ăn , đấy cái nỗikhổ này như sờ thấy mó thấy , như đá tảng đè vai mà chả thể nào cất đi đâu cho được .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét