hồi tháng rồi ở khu phớ nọ có một đam hiếu đơn sơ , một cụ ông , cha của một linh mục dòng về nhà Chúa .
Trong khi cùng bè bạn , người thân , học trò đưa cụ về nhà Cha , hai bên đường phố một số bà con cũng đỗ ra chia buồn cùng gia chủ .
ánh măt người linh mục nhìn qua bên đường như lời tri ơn chòm xóm . song người linh mục thảng thốt : trong đám đông bà con xóm , có một người đàn ông lạ mà linh mục lần đầu tiên nhìn thấy , anh quá gày , cụt sát một chân , chống cây nạng gỗ và ánh mắt buồn vời vợi . ông ra dấu cho một học trò , hiểu ý Thày người tình nguyện viên lặng lặng tách đoàn , băng mình vào đám đông trên hè phố ...
Người đàn ông có ánh mắt buồn rười rười đã không còn ở đó , lặng lẽ , anh rẽ vào một con hẻm con con , tiếng lạng gỗ dội xuống lòng đường đơn côi : lóc cóc , lóc cóc .
Tình nguyện viên vẫn không nản dù k còn nhìn thấy người đàn ông , cô kiên trì đi dọc phố hỏi thăm : một người đàn ông gày gò , cụt một chân , và chống cây nạng gỗ
- phải anh ta nói tiếng Trung không ? anh chủ quán cà phê hỏi
- dạ... em cũng không biết ạ , chỉ biết là anh ấy ... có một chân thôi...
- có lẽ là anh ta, anh chủ quán cà phê nhíu nhíu mày , cô tình nguyện viên cười rạng ngời hi vọng .
theo anh chủ quán thì anh bán ở đây khá lâu , thấy có một người đàn ông miền trung rất dễ thương , anh ta đi xe ln8 tới , gửi ở quán , su đó len lỏi đi lạng vào các ngách phố bán từng từng tờ vé số . chiều nào anh cũng sẽ về quán cà phê , lấy xe đi trả vé số thừa , v2 sẽ đi lấy vé ngày mai bán tiếp .
Vậy là cô tình nguyện viên đã đợi , đợi một người đn2 ông k quen , có khch1 ghẹo cô : giờ lại có phụ nữ ngồi uống cà phê kiên trì đợi bạn trai , cô tình nguyện cười , dứt khoát k thanh minh chi cả.
Và người đàn ông thiếu cái chân đã tới .Tình nguyện viên mới chỉ kịp mở lời : anh ơi , thì người đàn ông thiếu một giò đã vội xua tay , tôi ... tôi vội lắm ... toiu6 phải đi , phải đi liền k thì không kịp , cô ngồi đó đợi nha !
Chúa ơi , tình nguyện viên con cái lòng chúa xót thương lại một phen đỏ mặt khi i đó trêu đùa : tội chưa , bị thằng chả khước từ , mà thằng chả kiêu ha , thiếu cái giò , mà làm phách khí thế !
Và người đàn ông quay lại , ch3 ai nỡ đùa cô tình nguyện viên , vì họ thấy cả hai ngồi , câu chuyện giữa họ có vẻ nghiêm trng , cả hai gương mặt đều suy tư , trĩu nng85 .
trước sự chân thành của tình nguyện viên , người đàn ông chia sẻ:
anh là nguyễn tấn dũng quê mãi mộ đức , tư nghĩa tỉnh quảng ngãi , nơi gần như là rốn lũ mỗi năm , không lũ thì hạn cháy lưng , đồng khô cỏ cháy . Vợ chồng anh có hi đứa con , với anh cho con cái học , có cái nghề , và có thể thoát khỏi quê nghèo là ước mơ lớn nhất .
để thực hiện ước mơ anh lao động , bỏ lại quê hương nới xóm nhỏ nghèo , anh lên rừng làm phu bắn đá.
có lẽ đó là cái nghề nặng nhọc nhất trong những nghề nặng nhọc , mà lại hiểm nguy , phu bắn đá sẽ cho nổ mìn để tách ra khỏi núi những tảng đá to , sau đó họ sẽ dùng chính hai bàn tay và các công cụ thô sơ chẻ đá thành những hviên gạch hình vuông phục vụ cho việc xây nhà dựng cửa .
Một lần mìn nổ ,v2 khi anh dũng mở mắt ra , thì cả bầu trời chỉ còn là màu đỏ của mau1 , nguyên một chân anh đá theo những mảnh đá mà vỡ nát r , tung tóa , hòa vào vạt rừng xanh núi đỏ .
Anh Dũng thoat chết , mất cái chân , song cái nghèo vẫn không thoát được . Nghiến răng lại người bố ấy cõng con ăn học theo cch1 của mình , nh chia tay vợ con , gi nhập đội quân bán vé số ở thnh2 phố HCm , bằng cách ấy vợ chồng anh lo cho thằng con lớn học được mớ chữ con con , sau đó rẽ ngang làm nghề nhôm kiếng .
- ngày đó vợ tôi cũng gửi con cho hàng xóm đầu qun6 đi bán vé số dạo cùng tôi .song giờ cháu nhỏ nó học lớp ba rồi , xã hội thì mỗi ngày mỗi loạn đủ thói hư thân, tôi bắt vợ về quê chăm cho con , lo cho nó học hành - tôi ở lại cày nuôi mẹ con nó .
- còn anh ... nữ tình nguyện lo lắng , mình anh ở lại dây , rồi ... cô liếc nhìn xuống chân anh ái ngại .
- không sao , người đàn ông cười , cái ló khó cái khôn ... tôi chọn cách ở ghép với người làng ... rất là ổn .
và dù rất tế nhị , người tình nguyện cũng không thể thuyết phục được anh là để cộng đoàn ghé tay giúp anh dù là nho nhỏ ...theo anh : thế là đã rất tốt rồi , k thể thể bỗng dưng đón nhận sự giúpđỡ từ một người mới quen , hình như ấy cảm thấy bị thương tổn .
kệ , tình nguyện chơi bài lỳ , cô bắt đầu lẽo đẽo theo anh trân những con phố đã thành quen , lẽo đẽo theo anh tới tận cái nơi anh gọi là hộ ghép .
đó là một căn nhà cấp bốn nóng hầm hập , thấp lè tè, hơn hai chục bà con huyện tư nghĩa hùn tiền thuê , họ chỉ cần co chỗ ngả lưng sau một ngày lầm than , tối về có chỗ ngả lưng là đủ .
Cô lỳ quá , lỳ tới mức họ rồi cũng có cuộc ...hẹn hò ! người đn2 ông nhận ra , cô không hề có ý định thương hại cái chân bay mất trên rừng của anh , cô muốn đứa con anh ở quê không mặc cảm khi thiếu tiền trường , vào năm học rồi , mặc cảm bởi cái nghèo cũng dễ khiến trẻ con tủi thân mà bỏ học .
và thế là một chiều chủ nhật , có một hội ngộ tưng bừng , cô tình nguyện đến với bạn bè trong nhóm lòng chúa xót thương, đã tới căn phòng trọ của bà con huyện tư nghĩa đùm bọcyêu thương nhau trong một hẻm nhỏ xíu xiu trên đường phạm phú thứ .
Vui , vui và đầm ấm xiết bao ,một bác lớn tuổi hối anh Dũng nhận phong bì quà nhỏ nhỏ từ tay người thiện nguyện , bc1 còn hối : thằng dũng ,ma bay ra bưu điện gởi về liền , để vợ bay đóng học cho thằng nhỏ .
Một dì khc1 thìbỏm bẻm : còn món quà này , thì cảnhà tính sao nhỉ .?
Một đứa nhỏ gày nhẳng xen vô - à trong gia đình hộ ghép này có bốn trẻ thơ ,phải rời quê tham gia nghiệp bn1 vé số - dìtư thằng bé hối : dì mua thịt bó nấu đi , hôm qu qucon đi qua hiệu bún bò , thơm rõ thơm là , con chỉ dám hít một hơi , hổng có dám nhìn , sợ người ta khi dễ mình nghèo , mà dám nhòm món sang , dì tư...
tất c3 như lặng đi , dì tư biểu : ờ nấu thịt bò , chớ cả nhà mình toàn cơm đường cháo chợ k hà , lâu lắm rồi k có nấu ăn một bữa cho xôm xụ.
Anh dũng vui ra mặt , giờ thì anh bạo dạn hỏi tình nguyện viên : mấy cô ... mấy cô có còn ghé đây chơi với tụi tôi nữa k? ghé ăn bữa cơm với nhà hộ ghép ...
Một tháng sau
quán cà phê hôm bữa , tình nguyện viên có dịp ngồi một mình , cô có điên thoại và lần này là một giọng xa lạ mãi ngoài trung của một người phụ nữ
- dfạ , em nghe , chị là vợ anh Dũng sao ?
anh chủ quán lại trêu
- lạy chúa , bả đánh ghen , tính xé cô làm gỏi hả !
- đâu có , tình nguyện viên cười , chị cảm ơn báo là đóng học cho thằng cu rồi , còn dư chút mua cho nó cái cặp , chị đòi anh dũng cho số để cảm ơn mà...
- thế có ghé nhà hộ ghép nữa không
- Dạ , nếu chúa thấy đó là cần , Ngài si , chúng em sẽ lại đi tiếp .
Và đt lại reo , lần này thì lại của chính người linh mục.
- dạ thưa thầy , chúng con hoàn thành nhiệm vụ rồi .dạ... chúng con nhớ rồi , chiều thứ sáu , là cầu nguyện Lòng thương xót Chúa ạ.
đúng rồi , làm bất cứ việc gì , con cái chúa cũng sẽ làm trong nguyện cầu , hoan ca , và tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa .
Ở hộ ghép , anh dũng đang nó với mọi người :
- quả thật , trong thành phố này , có những cánh chim thiện nguyện của cộng đoàn lòng thương xót chúa
Dì tư gật gù .thẳng gbé gày nhom xà vào lòng dì tư : dì , hay ... mình lại nấu thịt bò , ngon quá à.. . dừ tư cười và nhìn xa xa suy nghĩ ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét