30 tháng 9, 2012

Hãy tận hưởng nỗi đau của lưỡi gươm xuyên thấulồng ngực mà lại không thể chết .

Hãy tận hưởng nỗi đau của lưỡi gươm xuyên thấu lồng ngực mà lại không thể chết .
Hãy tận hưởng thật sâu sắc cảm giác tận hiến tới giọt máu sau cùng cho một thương yêu vô điều kiện .
Và hãy nhấn chìm đau đớn bằng biển yêu thương . Yêu thương đẹp đẽ có thể vút cao như bảy sắc cầu vồng , tự do , không giới hạn .
Hãy cảm thụ tình cảnh của hạt lúa phải chết đi để bông trái đâm chồi . và như thế ta lớn thêm được một chút !
Chiến thắng bản thân mình là một chiến thắng tuyệt vời nhất ! cảm nhận đi .
Và như thế , chính my , hỡi mùa thu hãy sống với một niềm tin : tuyệt đối rằng : sống để yêu thương , bấy nhiêu thơi , quá dư đủ !

28 tháng 9, 2012

Đi để chấp nhận một thực tế cuộc sống mỗi ngày mỗi khó hơn .nhận ra một số không hề nhỏ trẻ con đã không có tuổi thơ , sống trong cõi bùn lầy nước đọng .
Đi để nhận ra sự hữu hạn của bản thân mình , quá hữu hạn , quá bé nhỏ .Không làm gì được hơn , chỉ có thể là rất đơn sơ , góp một chút hơi ấm tí ti cho đời là cho người , đành thế thôi , biết làm sao được !
Đi để nhận ra muốn các con không bị hất văng ra bên lề cuộc sống , mẹ còn phải cố gắng nhiều và thật nhiều .Các con cũng phải cố gắng hơn , cùng với mẹ!
Với mẹ , thế là đủ rồi , phần còn lại là dành cho các con , nếu có thể , thì một chút gì đó cho đời , một chút thôi ,vì quả thật mẹ quá hữu hạn , kém cỏi .

27 tháng 9, 2012

Như một mầm cây nhỏ , trỗi dậy dưới mặt trời , tươi tắn và vui vẻ .
Cảm ơn cha Lãng tử . Con nhới lời cha : đốt lên một ngọn đèn , hơn là ngồi nguyền rủa bóng tối !
Con vừa đi về ạ , quá trời bánh hồng hào và ngon lành .Nơi xa xôi , chúc cha trung thu vui vẻ.
Trẻ thơ ở đâu cũng thế , luôn hồn nhiên , cha con ta hãy nhìn vào mắt trẻ thơ và bước tiếp .
Tạ ơn Chúa ! Con đang rất vui .Chẳng việc gì mà phải đợi ngày mai , vì đợi ngày mai e là quá trễ !

26 tháng 9, 2012

Cứ việc mưa ra rích !
Mọi sự giới hạn , mưa , và xa xôi bãi rác k bao giờ giam nhột được ta . Hoàn toàn không .bởi vì ta đã rèn cho mình một khả năng thích nghi, thậm chí là tới mức bất cần .
Bởi ta hiểu ta cần gì , và ta có được hay là chưa , mọi sự khác không còn quan trọng nữa .
Con ạ , đừng sợ hãy và u buồn , có mẹ , là có cả bầu trời , mẹ vẫn luôn bên cạnh con , trung tín , và nhẫn nại.
Chúng ta vẫn thách thức cái gọi là số phận .chí ít , tới hôm nay , chúng ta vẫn rất ngạo nghễ !

25 tháng 9, 2012

Mình thích đi như thế một chút
Nghe tiếng than thở của người mẹ trẻ, bài ca tố khổ bọn đàn ông . để nhận ra , những người phụ nữ
có một sức chịu đựng và bao dung vượt trỗi .
Mình thích đi như thế , một sự trợ giúp nhẹ nhàng , và k đẩy đối phương vào thế mang ơn ,khúm núm
Mình thích đi như thế , và cảm thấy đời nhẹ nhàng hơn , mọi mệt mỏi được đánh tan theo gió .
Mới đó mà đã hơn hai mấy năm trường , thật là nhanh , bao nhiêu đứa trẻ đã lớn lên , bao nhiêu đứa trẻ lại được sinh ra. Có một thứ vẫn vậy thôi : trái tim mình , vẫn cứ thích quan sát , vẫn cứ thích thương , vẫn cồn cào khi thấy nhưng khổ đau quanh mình , K hề chai sạn .

24 tháng 9, 2012

Tóm lại đang rất là ...phê , dù không hề dùng bất cứ loại ma túy nào cả.
Chỉ muốn ngủ , bởi gió mát hiuhiu và trời cũng k quá nắng.
Sau một thời gian dài gắng sức , cho phép bản thân nghỉ ngơi , thả lỏng hoàn toàn,thấy sảng khoái thật . Và cũng nhận ra mình đả quá vắt sức , quá kiệt quệ tới mức nào .Nên đã ký quyết định nghỉ!
À , đã hỏi được chỗ lấy khay xốp rồi , ươm rau mầm , một nghỉ ngơi mà k hề bất động .
Thứ sáu này làm nốt vụ trung thu , k nỡ phụ bọn tí nhau con nít , hứa rùi thì sẽ làm .  chốt sổ năm nay , bấy nhiêu thôi , dứt khoát là nghỉ một thời gian cho khỏe lại !

22 tháng 9, 2012

Mệt .
Và xót xa .!
Hãy nắm lấy bàn tay .
Bàn tay của trìu mến , chờ đợi và nhẫn nhịn
Và trong thinh lặng cảm nhận một giá trị , một phẩm giá .
Cho dù cả thế giới không nhận ra , và k cần thiết phải để thế giới này nhận ra.
Và như thế , là trọn vẹn đời người !

21 tháng 9, 2012

Con bảo:
Mẹ thay đổi thật à?
Thật chứ , sao lại k ?
Hắn cười : kakaka ," Đừng mà " - hắn giả dối - rõ rằng là hắn khoái !
Thì ý tưởng cũng từ hắn mà - chính hắn bảo : mẹ nghiện rùi , k bỏ được đâu , từ nay tiền đó , thấy ai đói ngoài đường , hoặc mẹ thấy thương , dắt họ vô tiệm , ăn đã đời , họ cười , đi , thế là mẹ thích !
Mới sáng sơm , đi qua nhà có một bác lạ hoắc , chả hiểu sao vừa đi vừa ói quá trời , hay bị con cái bỏ rơi nhỉ . Thôi , không tìm hiểu , chị biết đưa lọ dầu gió , bác xức rồi lồm cồm bò dậy . Lọ dầu xịn đấy ạ , biếu bác luôn .Bác bỏ túi vừa mếu vừa cười , và vừa đi khỏi là mình gõ những dòng này , sướng !
Ngày mới đầu tiên của một lộ trình mới trên cái hành trình mình đã chọn - sướng rơn .Ôi lạy Chúa , thế mới hay , sự thay đổi luôn có ích và cần thiết ạ

20 tháng 9, 2012

Bí thư chi bộ ấp !
Bà ấy muốn gì đây ?
Từ trước tới giờ mình vẫn trọng bà ấy dù rằng ... không phục cho lắm!
Kể từ khi bà yêu cầu mình báo những danh sách việc phát quà , mình đã thấy không hợp lý tý nào, mình k là đảng viên , và k có bất cứ chức tước nào , k thuộc đoàn thể nào , sao lại chịu quản lý vô lý chứ .
Vụ mình sửa nhà , k lẽ phải bẩm tấu , quỵ lụy bà ấy ư .mình hiền đất làm đường , thì mình phải đượ sửa nhà chứ !
Mình không chấp nhận sự o ep1 mãi đâu , k lẽ bà tức vụ cái hố voi , vì xót xa bà con bị té mình mới góp ý . K lẽ bả bực mình ?

19 tháng 9, 2012

Nhẹ nhõm vô vàn .
Nhẹ nhõm khi nhận ra mình đã chọn một con đường hợp lý .
Tự do như gió trời , bé nhỏ vậy thôi , cảm thông và yêu thật nhiều ,không trách cứ và phán xét .
Không và không bao giờ muốn đổi thay người khác , không ngoái lại để tìm sự đổi thay , lướt qua cuộc đời , nhẹ thì vác thêm , nặng thì buông ra cho vừa sức .
Nhận ra một định luật , khổ hạnh giữa đời là rất bình thường .Khổ hạnh nuôi nấng cảm xúc và yêu thương , khổ hạnh có một ý nghĩa rất thâm sâu .chỉ cần khổ hạnh ấy vừa sức .
Không tự đóng đinh bản thân mình , k bao giờ , đơn giản mọi sự đi, không bao giờ ngước lên , vì chẳng có gì cao vời , trừ thiên Chúa !
Cứ cúi xuống , cúi xuống thật thấp nhưng không cầu lụy thế gian này vì bản thân mình .Nhưng nếu như cầu lụy cho người bớt đau thương , sẽ cầu lụy ngay , không nhục nhã.
Giữ cho mình một phẩm chất , một sự thích nghi , một chịu đựng thép ,nếu cần ! Những gì mất mát hay thiệt thòi , sẽ không cân đong lại , không cần , mất thì cũng mất rồi, thiệt thì cũng thiệt rồi , suy nghĩ chi cho mệt !
Đơn sơ , đơn sơ nữa , như cỏ dại bên lề , cứ như thế đi ,nhỏ bé để âm thầm quan sát , và nhận ra sự vi diệu của cuộc sống .

18 tháng 9, 2012

Không dễ dàng khi từ chối .
Nhưng mình đã từ chối .dù rằng mình rất yêu con nít .
Tụ tập thật đông , rước lồng đèn , phát bánh , các bé sẽ rất vui , và mình cũng vui xiết bao . song mình biết bao nhiêu đứa trẻ đang cười đó , nhà chúng hoàn toàn có thể mua bánh cho con cái mình , hãy để từng ông bố bà mẹ đốt đèn cầy cùng chơi với con ngày trung thu , niềm vui gia đình ấy rất đáng trân trọng .
Mình muốn đi đến xóm nước đen , nơi các gia đình cắm mặt bởi gánh nặng áo cơm , bởi nợ nần và bệnh tật .nơi ấy dù không đông đúc ồn ào , không đem lại cái danh thơm tiếng tốt cho cá nhân mình , song chắc chắn niềm vui sẽ rất sâu , rất thật .
Và như thế thì không nên nhận nhiều tiền bạc , bánh trái của các vị hảo tâm.Không nên nhận , hãy để bánh trái đó tiền bạc đó đi xa hơn nữa , tới những nơi còn mờ mịt niềm vui . Dù không nhận từ tay mình , nhưng mà như thế là cần thiết .
Bây giờ mình hiểu cái đích thực của niềm vui , nó đơn sơ giản dị thôi , nhưng thiết thực .
Mình không giàu có chi hết , không nói là rất nghèo , mình chấp nhận rút trong kó nghèo ấy một chút làm quà , đơn giản vậy thôi .Nếu thực sự nhiều trẻ em khó khăn quanh mình , thì mình sẽ làm cây cầu cho các mạnh thường quân bước tới . Nhưng rõ ràng theo thời gian , cuộc sống đã đổi thay , nếu đã tạm đủ đầy , thì nên nhường cho nơi khác khó khăn hơn , đừng vì tham danh tiếng , những lời khen , mà ôm vào mình , để rồi cái cần đến đã không đến được đúng người cần , lãng phí lắm .
Có thể người ta không hiểu nổi việc này , sẽ lại eo sèo , nhưng quả thật , mình thấy cần thiết làm như vậy .mình không đi mãi một lối mòn , nhất là khi tự thân mình thấy sự đó mòn mõi không chứa đựng thông điệp ý nghĩa gì khả ích !
Cứ thế mà thi hành , mùa thu ạ. Đơn sơ mà chân thành , k bị chi phối và lập trình , cứ như thế .

16 tháng 9, 2012

Khác đi chút , kể cũng thích !
Sáng nay đi sớm , và gặp lải hình ảnh của chính mình , cắt nghĩa được vì sao mình sống như thế .
Cảm ơn em.chị k thấy ngại mùi khai vì nhà nhiều trẻ con , cũng k phiền vì sự lật đật của em .cũng không cần thiết cái sự tiện nghi đáng ra một khách hàng được hưởng .
Hóa ra , kẻ hiểu ta , chẳng hề ở bên ta. cảm ơn em , cố gắng nhiều nha bé !

14 tháng 9, 2012

Ổn rồi !
Cày tiếp thôi , nhận ra khả năng vất bỏ của mình rất cao , mình là đứa dám không ngoái đầu lại nhiều sự tưởng như là rất có giá trị!
Không hề , giá trị nhất đầu tiên là chính mình , kẻ k có bản sao từ tạo thiên lập địa , và đến ngày tan chảy cả hoàn vũ . Qui tắc ấy là vĩnh cửu , vậy mà k phải ai cũng ý thức ra. và thêm nữa là mình đã làm , luôn làm với tất cả khả năng bé mọn của mình , thế thôi là đã rất đáng để vui vẻ , hào sảng .
Những sự thêm vào khác là ý trời .chúa cho sao , mình đón lấy như thế !

12 tháng 9, 2012

suy nghĩ

Sau một cơn mưa thấy nhẹ nhõm dễ chịu thật .
Hồi trưa đau kinh khủng , thấy rõ sức nặng của vấn đề sức khỏe rồi .chẳng ai khỏe mãi được .
Phải xốc tới mà đi tiếp thôi , hội dù rất dễ thương sâu sắc , nhưng nó mong manh , k có mình nó k tồn tại nổi
Khoa thì thế là ổn sức khỏe , học hành , mình đã cố gắng tối đa , quan trọng là nó có bản lãnh trước cuộc đời có quá nhiều sự phức tạp .Vấn đề này k ai tự làm thay nó .
Diễm bò tới lớp 12 là rất OK , nếu nó nhận thức đó là cơ hội để bước vào đời thì là tốt , nếu nó không nhận thức được thì nó sẽ phải chấp nhận làm lao động khổ sai , vấn đề do con bé tự quyết định thôi , tuổi đó bố mẹ k thể làm thay được .
Còn lan thì nó đã có được hành trang là tấm bằng đại học rồi , nó sẽ tự hoàn thiện đời nó , cá tính của nó là vấn đề hết sức riêng , và mình hoàn toản k đòi hỏi nó tử tế đáp đền lại .Ngay từ đầu ,mình đả xác định là chìa ra một bàn tay để nó có một điểm tựa , thế thôi. từ nay , nó đã bước ra khỏi đời mình , dù cái cách bước ra như thế là điều không có trong sự suy nghĩ của mình .nhưng cuộc đời thì vốn k hoàn hảo . Mong nó đừng đưa nó vào cái vòng đau khổ , có được cuộc sống bình thường , mong là một chuyện , nhưng số phận thì lại là chuyện khác .
Từ nay mình sẽ k nhận thêm con nuôi nữa , bấy nhiêu là đủ rồi , mình sẽ lướt qua cuộc đời , đem lại những nụ cười , và ra đi nhẹ nhàng , không thiết kế những yêu thương sâu đậm nữa . Cuộc rong chơi giữa đời sẽ nhẹ nhàng hơn , vì mình yếu đi nhiều , và kiếm tiền cũng rất gian khổ .
Chẳng thể nào đòi hỏi mình vắt sức hơn cho cái cuộc đời này , bản thân mình đâu có phải là sự vô tận vô cùng , mà là một giới hạn , một nhỏ bé .Và bấy lâu nay mình đã cống hiến quá sức . phải lấy lại cân bằng k thể khác được .
Quen rồi , chai đá rồi
Quen với việc tình yêu thương bị coi như của lợi dụng
quen khi phải đối diện với sự vô ơn , bất nhẫn .
Và không hối tiếc việc mình đã làm , nhửng thiệt thòi về vật chất mà mình đã san sẻ. những tình thương rất thiêng liêng mình đã cho nhưng không
Chỉ là không hiểu được vì sao chúng cứ đón nhận và cứ giả dối bội bạc . không hiều được .
thiên hạ bảo , bản chất của chúng là vậy .Mình k tin , mình muốn chúng thánh thiện hiền lành , hoặc chí ít là bình thường như bao người bình thường khác .
Cái mình kinh hãi là ở chúng có sự độc ác , độc ác và lạnh lùng , điều này mình thực sự choáng váng !

07 tháng 9, 2012

Viết báo là một công việc hấp dẫn , thú vị , song thật nguy hiểm .Nó đòi hỏỉ người cầm bút phải có cái đầu quyết đoán , trái tim nóng , và một lý trí tỉnh táo đến từng micromet.
Một nhà báo chuyên nghiệp như Hoàng Khương còn phải trả giá như thế , ấy là cậu ta là một nhà báo chính quy ,. nhờ viết mà thỏa đam mê ,và có cuộc sống qua nhuận bút , mà còn có thể gánh những hậu quả như thế , thử hỏi những người cầm viết tự do , không có thu nhập gì , chỉ vì một lòng yêu mà viết thì còn thiệt thòi tới đâu, nếu họ không cẩn trọng trong khi cầm bút ?
Những sự gian khó , nguy hiểm , mà làm được thì mới sung sướng xiết bao, hi vọng các nhà báo k lùi bước , nhưng phải tỉnh táo hơn, lý trí hơn khi tác nghiệp để lôi sâu mọt tham nhũng ra mà tiêu diệt chúng bớt đi .
Nhân dân cũng phải nhận thức là mỗi người là một nà báo công dân , không thỏa hiệp với gian tà, hiệp sức đòng lòng lôi bọn sâu ra ánh sáng , có như thế nhà báo mới không đơn độc , ít phãm sai lầm . Có dân là sẽ làm được mọi sự .
Đừng nản lòng ,hỡi các nhà báo chân chính .
Hi vọng bốn năm qua nhanh , và nhà báo hoàng khương sẽ ra khỏi lao tù , sát cánh bên các đồng nghiệp của anh . Đừng sợ hãi ! Đừng sợ hãi dù sai lầm , hay tổn thất !

01 tháng 9, 2012

Một chiều giáp rằm tháng bảy .
Chị nhà báo Hà Minh Mẫn giờ là một nhà biên tập phim tới, nhờ chúng tôi đưa đi thực tế một số nơi ở xã Đông thạnh (thường được gọi là xứ bãi rác ), tìm cảm hứng và bối cảnh cho một bộ phim . Một địa chỉ mà chúng tôi dừng bước là một khu nghĩa trang, nơi có mấy hộ gia đình lấy nghĩa trang làm nơi trú ngụ .
Bất ngờ quá với khách, chứ còn là điều đã quen thuộc, và là niềm vui của cư dân xóm nhỏ này, ba căn chòi quây bằng bao bố, giờ đã là ba căn nhà xây, tuy không lộng lẫy những cũng đủ tự tin vượt lên cao, khoe dáng với lô xô mồ mả.
Và là bất ngờ thật sự, khi người đàn bà luống tuổi nức nở vắn dài : anh Hai mất rồi em, ổng nằm kia kìa, chỉ chị ra xa xa cách vài chục mét, một bia mộ mới tinh, vậy là một kiếp người đã khép lại .
Thắp cho người đàn ông vắn số cây nhang (anh mới ngoài năm mươi ) trong ấm áp hương trầm, và trong căn nhà mới còn thơm mùi vôi , chúng tôi cùng ôn lại kỷ niệm .
Năm năm trước .
Một biến cố đến với một người , để rồi kéo theo là nhiều người vào một cuộc rong chơi rất đẹp.
một áo xanh tình nguyện , như bao áo xanh tinh nguyện được may mắn đến với cộng đoàn cầu nguyện lòng chúa xót thương , mê mải lắng nghe , và mê mải đi theo bước chân của người mục tử rao giảng lòng thương xót chúa ở nhà thờ chí hòa , và nhiều nhà thờ khác trong thành phố. Đi theo không có nghĩa là theo người linh mục trên bước đường rao giảng , hay cùng ông và học trò đến với các số phận nghèo khó nơi xa xôi, tình nguyện viên đã chọn con đường nhỏ bé và phù hợp với sức mình là ráng quan tâm yêu thương bà con quanh mình nơi khu xóm .
Và áo xanh lập ra một chương trình tín dụng giúp vốn con con. có một khách hàng là một cầu Pê đê đi hát đám ma , rách như tổ đỉa vì theo lời cậu ta: nơi bãi rác nghèo , hát phỏng miệng cũng chỉ kiếm tọt miếng ăn đút miệng thôi , tiền bo khan hiếm , thành ra đổi nghề đi bán ... nem nướng dạo .
Mất khả năng chi trả , sau khi đã gán nem nướng nhiều lần , pê đê có tự trọng ...trốn luôn . áo xanh cũng vừa thương ...vừa ấm ứcvì mất vốn !
Một ngày vô tình hai bên gặp gỡ trên đường , để minh chứng là mình không tồi tệ tầm thường xù nợ , mà vì nghèo khó mất khả năng chi trả mà thôi, áo xanh đã được pê đê vừa mời vừa kéo về nơi ...cư trú !
Đó chính là xóm nghĩa trang , lầy lội , cỏ mọc tùm hum , buổi tới đom đóm lập lòe trên những vòng hoa tang. Tất nhiên áo xanh ..xóa nợ cho bê đê và tính đường tháo chạy càng nhanh càng tốt !
Chạy không kịp , bởi từ trong chòi , sau túm mả , quá sức nhiều trẻ con chạy ồ ra , thấy khách dễ thương bọn trẻ quay lại , thế là đành ...hiền hòa đáp lễ bầy con nít .
Vượt lên nỗi sợ , là nỗi lo ,trẻ thất học , không có giấy khai sinh, không giải trí văn minh , sao mà thấy xót quá đổi .
Áo xanh ấy đã quay lại , cùng bè bạn của mình , họ hí húi hỏi han , ghi ghi chép chép .
Bỗng : bùm ...bùm ...bùm .
Một đàn ông tướng tá to con , mặt đỏ phừng phừng , lưng trần củ chuối , mặc độc một tà lỏn cháo lòng hiện ra, anh vác một dao rựa to , không nói không rằng , anh cứ thế trở sống dao đạp vào bánh xe của áo xanh : bùm bùm bùm như thế .
Áo xanh hoảng ấp úng : chào anh...
Người đàn ông :
- đến đây làm gì , bộ gọi công an hả , D...mẹ , có mấy đồng nợ,của thằng đó , đáng gì .
-dạ k , chúng em đến vì...
- vì cái gì, vậy ai đây?
- dạ bạn em , tình nguyện viên , và cô nhà báo .
- báo gì , báo đời , báo hại gì ở đây , biến ...
-dạ , chúng em sẽ biến , nhưng để em ghi danh sách bọn trẻ con , em tính trung thu mang bánh về chơi với chúng ....
-Thiệt không , hay nói xạo .
- dạ không xạo , mười ba em quay lại mà , và nếu anh vui , em sẽ quay lại đây hoài hoài ạ.
Anh cười hiền khô , và giáp trung thu năm ấy , nghĩa trang , hay nói đúng hơn tất cả trẻ con khu dân cư gần nghĩa trang  đó có một tiệc vui tưng bừng khói lửa .
và chính anh Hai đó , hồn hậu, hồn nhiên , hét bọn trẻ con xếp hàng , anh phán một câu : mỗi đứa chỉ nhận một lần quà , rồi đứng sang một bên , cấm ăn gian , không được để người ta chê cười trẻ em xóm nghĩa trang đã nghèo còn mất dạy. Đám trẻ con vâng lời anh răm rắp .
con anh thì ngồi dựa vách trên một cái ghế rụng chân sung sướng vô cùng, và giỡn : tui cũng là trẻ em, cho tui một phần đấy nhé !
Cũng kể từ đó áo xanh ra vào nghĩa trang thoải mái vô tư , xóm nghèo nghĩa trang coi áo xanh như người nhà , riêng anh hai thì dành cho áo xanh rất là niều ưu ái . Nhữngcông việc cho cai xóm ấy cứ dày thêm : làm khai sinh cho trẻ em .hướng dẫn một bà chị sanh đẻ cókế hoạch vì không chồng đi bán vé số mà sao nhiều con quá. Rồi sách vở học hành .Thương áo xanh , mỗi lần thấy mặt anh Hai lại mời: "lỳ một lam "-dù chỉ là một chung con con , nếu không uống thì anh ...giận .
Một giáng sinh sau khi đã gom trợ giúp khá nhiều việc cho xóm. áo xanh cùng một nhóm giáo dân tới , lại làm một tiệc khá tưng bừng . Sau khi đám trẻ nhận quà và giãn đi chơi , còn lại người lớn ngồi với nhau ,  tình nguyện viên gảy vài nốt ghi ta bập bùng, anh Hai ca vài câu vọng cổ bằng giọng khê khàn, anh mới trút bầu tâm sự.
Rằng anh buồn , buồn não cả ruột gan , bản thân bệnh ngặt , sống nay chết mai , vợ thấtt nghiệp ,con bỏ học non đi làm mướn, giờ quá tuổi học hành ,suốt đời làm kiếp làm thuê làm mướn. Bởi thế thấy áo xanh và bè bạn giúp con nít xóm học hành anh rất là vui, rất quý , rất mến thương.Còn anh , chỉ vào căn chòi, anh bảo chắc suốt đời chui trong khách sạn ngàn sao này , ước chio có một mái tôn thôi mà che mưa che nắng ...dằn ly rượu xuống thành mả cẩn gạch men của ai đó mát rợi phẳng kỳ, anh hai cúi xuống, và  cả bọn cùng lặng đi vì thương cảm
Đêm ấy về, áo xanh thầm khóc , khóc vì thương , và khóc vì thấy quá sức mình , làm một căn nhà , thì khác với phát bánh trung thu .Bấy lâu nay áo xanh thi thoảng vẫn xin cha và cộng đoàn chút quà bánh , sách vở thôi , chứ xin làm căn nhà...thấy ái ngại và khó mở lời quá đỗi !
Áo xanh vùng dậy , và viết ....
Viết như rút ruột gan , gửi trên blog cá nhân , các trang mạng điện tử , và sử dụng cả chiêu : gặp đâu kể lể đó !
Phép nhiệm mầu , rất nhiệm màu .
Chả biết là duyên do từ đâu người của một ngân hàng tìm tới cái góc nghĩa trang tù mù đó .Họi bàn bạc với chính quyền cơ sở .Và chính quyền cũng rất nhiệt tình , ba cái thủ tục giấy tờ du di châm chước , dù có hộ khẩu , hay tạm trú mà khó khăn ,nếu có người quan tâm là nên tạo điều kiện .
Và ba căn nhà đẹp đẽ mọc lên , đẹp như mơ ,xóa xổ xóm mà nhà che bằng bao bố và tôn rách . Người khoái nhất là anh Hai , dĩ nhiên là như thế .
Áo xanh qua xóm , thấy anh hai nằm trèo queo trên nền gạch men xanh mượt ngáy khò khò , ôi sung sướng chưa kìa , cái này phải gọi là sung sướng nhất quả đất ! Áo xanh về , mà không nỡ đánh thức anh hai .
Vậy mà hôm nay tới xóm , chị hai nức nở : vậy là ổng toại nguyện rồi , ổng cứ bảo có nhà , tao làm giấy cho con , chết cũng sướng .Dè đâu là thật,ở nhà mới đúng sáu tháng, anh hai ra xã chứng giấy nhà vừa về tới cửa, là thổ huyết đi luôn. Anh bị sơ gan , chị hai bảo thế .
Anh hai có nhớ bọn ta kkông nhỉ ? áo xanh bỗng hỏi một câu ngô nghê . Chị hai cười : ổng nhắc các cô chú suốt ấy chứ .
Tiễn khách, cả bọn hít hà , mùi gì thơm quá ta? chị hai cười: kìa, theo tay chị : cạnh gần mộ anh Hai , cây đu đủ trắng xóa những bông, vài quả đu đủ con chúm chím .
Rời xóm nghĩa trang , dù buồn , nhưng cả bọn thấy rất nhẹ nhàng , chị Hà Minh Mẫn hỏi cộng sự : đã chụp hình cây đu đủ chưa em? Đấy ngay cả ở nghĩa trang , mà mọi sự cứ tuơi tốt sum suê , thơm tho thế đó !
Tạ ơn Chúa , áo xanh thì thầm , ha lêluia , ta ơn Chúa ! Bình an nhé anh Hai. Không chỉ bình an , mà là thiên đường vui vẻ !
Xin kể câu chuyện như một món quà, giử biếu cha Lãng tử, góp một chút vui trên con đường dài mà cha và đoàn con đang bước tiếp .