22 tháng 5, 2015

PHẢI CHĂNG LÀ NHỮNG ĐỌA ĐÀY?

PHẢI CHĂNG LÀ NHỮNG ĐỌA ĐÀY?
Bốn mươi năm qua rồi.
Có nguời không về đã đành.
Có người về với một xác thân tàn, không tương lai đầy mặc cảm và đớn đau, bốn mươi năm, không dám mơ chẳng dám ước chi nhiều, lầm lũi. Điều khẩn khoản tới xót xa là có một cái cầu tiêu cho người đàn bà đã cả đời lầm lũi sống cùng, không một lần hạnh phúc làm mẹ, giờ cũng thành ra lê lết.
Ôi sự sống đôi khi là một đày ải tới tận cùng. Khi tiếp xúc những mảnh đời ấy, chúng tôi chỉ thấy cùng tận xót xa, kinh hãi chiến tranh nồi da xáo thịt tương tàn. Quả thật là máu là thịt, thịt máu của đồng bào tôi từ bắc tới nam đã mất mát. Dùng từ mất mát hợp lý chăng ? Máu xương nào cũng là đau đớn!
1 - NGƯỜI PHẾ BINH KHÔNG ĐẠO
Chúng tôi theo chân đoàn thiện nguyện Tín Thác đến thăm giáo điểm thứ 2 trong 3 giáo điểm mà đoàn sẽ tổ chức tặng quà cho bà con nghèoở tỉnh Bình Thuận : Giáo xứ Lương Sơn. Trời đã quá trưa và cái nắng nóng xứ Bình Thuận thì khủng khiếp lắm. Nhiều thành viên trong đoàn từ Sài Gòn ra không quen với thời tiết quá khắc nghiệt nơi đây hầu như muốn té xỉu. Mới ngày hôm qua thôi nhiều người trong số họ còn đang an nhàn trong các phòng làm việc máy lạnh, quạt mát êm ru, nước non đầy đủ. Sống trong cảnh đủ đầy thì hình như con người ta đâm ra lười nhác ra ngoài trời. Mới ra đường tí xíu là muốn trốn về nhà, hay trốn lên công sở lại tận hưởng mát mẻ từ cái gọi là khoa học tân kỳ. Tạ ơn Chúa, chúng con vẫn còn sung sướng quá!
Nắng Sài Gòn tưởng đã là oi bức khó chịu khôn nguôi. Nhưng bạn ơi, lên xe và chạy thêm vài ba trăm cây số lên miền Phan Thiết thôi, bạn sẽ thấy cái nóng Sài Gòn vẫn còn dịu êm và lành lắm. Hãy làm quen với chảo lửa Bình Thuận. Cái nắng ở đây phải nói là nung người. Người làm thiện nguyện tưởng đã vất vả, nhưng so với hàng đoàn những con người nghèo khó ngoài kia chịu khó đội nắng để được tìm đến với Lòng Chúa xót thương, thì cũng chưa là gì cả.
Trong hàng đoàn những con người ngoài kia, tôi chú ý tới một dáng hình liêu xiêu đứng lom khom một mình dưới một gốc cây, cách xa đoàn người đang hát ca những bài hát ca ngợi Thiên Chúa. Thấy lạ, tôi tách đoàn một mình tìm đến hỏi thăm. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi chỉ vài ba phút mở ra một câu chuyện thật tái tê mà đau khổ.

Người đàn ông chỉ có một chân đó nói tên mình là Đỗ Bảy, ông là một người bên lương – tức là không có đạo. Nghe tin có đoàn thiện nguyện đến thăm, ông lê lết mang thân thể tàn phế đến xem có quà hỗ trợ thì xin một suất. Mà thấy đoàn người hát vang ca ngợi Thiên Chúa vui tươi quá, ông ngại ngùng, chẳng dám nhập vào đoàn người được Chúa chở che. Thế là nãy giờ cứ đứng xớ rớ vậy, quà không dám nhận mà cũng chẳng dám đi về. Cứ đứng ngó trong lo lắng vậy thôi.
Tôi gọi một thiện nguyện viên khác mang đến cho cụ một suất quà ngay lập tức. Đỡ cụ ngồi nghỉ. Tôi nghe người đàn ông mang dáng hình quắt queo đó kể lại cuộc đời của mình.

2 - CÓ GÌ LÀ Ô UẾ?
Ông kể lại chiếc chân cụt là hậu quả của cuộc chiến tranh mấy chục năm trước. Bước ra khỏi cuộc chiến, ông trở thành thương phế binh suốt 42 năm nay. Vài năm gần đây nhờ cứu xét do ông bị thương ở thời điểm trước 1972, chính quyền giúp một suất trợ cấp với số tiền trợ cấp 300 nghìn mỗi tháng – số tiền nhỏ nhoi cho cuộc sống đầy đắt đỏ bây giờ. Ông cũng có một người phụ nữ rất dịu dàng. Chiến tranh lấy đi của ông một cái chân, lại lấy luôn thiên chức làm cha. Người vợ dù không có được hạnh phúc làm mẹ nhưng vẫn dạt dào tình yêu thương dành cho chồng mình. Thành ra bốn chục năm hai con người cô độc tá túc với nhau trong cảnh nghèo khó.
Lúc còn khỏe mạnh thì xem ra chuyện ăn chuyện ở chẳng có gì đáng nói. Nhà nghèo xập xệ thì đã một nhẽ, công trình phụ không có tiền xây. Có sao! Vườn tược gần nhà, xấu bụng thì chạy ra đó cho mát mẻ! Người dân quanh đó cũng vậy thôi chứ có ai quan tâm gì nhiều.
Cái chuyện tưởng như khó bàn luận này đem ra kể với người dân quê sao mà dễ thế. Thiên nhiên đầy vơi luôn ban cho con người ta những phương cách xử lý thật tuyệt vời. Người thành phố thì lúc nào cũng đau đáu cái chuyện làm cái cầu tiêu cho sạch, cho sang. Nhiều người lại có sở thích quái dị, đem vàng bạc đi dát mấy chỗ đó để tỏ ra đẳng cấp! Tỏ vẻ dân chơi như vậy mà mỗi mỗi khi nhắc đến thì lại đỏ mặt tía tai ra điều mắc cỡ. Cho là nhắc đến cái chuyện “tự nhiên ấy” nó thô bỉ lắm không bằng.
Câu chuyện thiếu tế nhị này chắc sẽ không có gì đáng nói nếu như cách đây một năm biến cố xảy ra với nhà ông Bảy, người vợ nay già yếu, một lần bị tai nạn không may gãy xương đùi. Nhà nghèo thiếu thốn vật chất, bệnh viện trả về trong tình trạng hai mẩu xương gãy không bao giờ lành lại, thành ra hai khúc lủng lẳng. CôThu Ba, vợ ông Bảy thành người tàn phế, giờ chỉ lê lết được trên mặt đất mà thôi.
Chăm người liệt đã khổ trần ai, nay một người chồng cụt chân, bước đi dặt dẹo đi chăm vợ liệt. Còn trần ai hơn biết bao nhiêu? Chuyện vệ sinh cá nhân lại càng đau khổ trăm bề, cứ tưởng tượng cảnh người chồng cụt chân lôi được vợ liệt lào ra khúc vườn sau nhà cách mấy chục mét để vệ sinh thì nó thê thảm biết là bao. Nhiều khi bà con làng xóm thương tình mang chút đổ ăn ngon qua biếu, cô Ba cứ lắc đầu hùi hụi bảo: “Sợ ăn đồ ăn ngon quá, bụng dạ có chuyện thì khổ chồng!”. Cô nàng nguyện viên ngồi cạnh rùng mình không dám nghĩ tiếpcái cảnh khổ của ông bà. Ông cụ khẩn khoản nói với thiện nguyện viên xin cách nào giúp ông xây được một cái cầu tiêu (toa let) trong nhà để chuyện chăm sóc người vợ của mình đỡ vất vả…
3 - MANG NIỀM VUI SÀI GÒN ĐẾN PHƯƠNG XA
Về tới thành phố, chúng tôi mang câu chuyện này đến trao đổi với cha Lãng Tử. Cha nói rằng phải nhanh chóng gửi cứu viện đến giúp đỡ ông Bảy ngay, trước là trao đủ số hiện kim để xây được cái cầu tiêu, hai là có thể còn dư giả, mua được thêm cái xe lăn để vợ ông Bảy di chuyển đỡ khổ cực. Ba là chuyển cho ông radio và ít sách Kinh Lòng thương xót, ông bà dù là người lương, là người chưa biết Chúa. Nhưng nghe bài giảng, đọc thêm sách Thánh, lấy đó làm vui, lời Chúa thấm nhập vào suy nghĩ thì thấy đời đẹp lên, quên đi cái khổ, cái đau hiện tại mà sống tiếp cho thanh thản.
Thật may mắn là ý nguyện của tôi được sự trợ giúp tích cực của cha xứ sở tại Lương Sơn, sau khi hiện kim nhận được từ tay cha Lãng tử, đã ngay lập tức được chuyển đến giáo xứ Lương Sơn qua ngân hàng, và chỉ nay mai thì cái ước mơ…thầm lặng của người phế binh già sẽ thành hiện thực.
“Khi trở về thành phố, cũng có thiện nguyện viên có ý định sẽ chia câu chuyện với người quen biết có danh giá và luôn tỏ ra phúc hậu thương người, bất ngờ thay lại nhận lấy lời trách: thiện nguyện Tín Thác sao mà sốt sắng với những câu chuyện cầu tiêu, câu chuyện ông phế binh cụt chân…mãi tận xứ Bình Phước xa xôi…Sài Gòn cũng còn nhiều mảnh đời cơ hàn, sao không quan tâm? Sài Gòn nhiều giáo dân còn nghèo, sao lại tốn tiền đi giúp người không có đạo?”, chúng tôi chỉ cười xòa. Phải, các anh chị hãy cứ hả hê với sự nông cạn của mình đi. Sài Gòn cũng có nhiều mảnh khổ, nhưng lòng tốt ở Sài Gòn cũng nhiều như sao xa trên trời, giúp đỡ nhau còn dễ. Còn như ông Đỗ Bảy tận trên xứ Lương Sơn, Bình Thuận xa vời. Nếu như không phải ý Chúa thương xót cho cuộc gặp ân tình giữa Tín Thác Sài Gòn với người Bình Thuận, liệu có ai sẽ tiếp sức cho cái ước mơ be bé của ông bây giờ? Những tỉnh xa, những giáo dân, hay đơn giản lắm, chính là những con người cơ khổ trên mặt đất này – dù có Đạo hay chưa có Đạo – dù biết Chúa hay chưa biết – cũng đều cần đến trái tim thương xót của Đấng trên trời đó sao?
Trái tim Chúa không bao giờ là chật hẹp.
Trái tim Chúa luôn có chỗ nghỉ ngơi tuyệt đẹp cho những phận đời bần cùng.
Thiện nguyện Tín thác không dám hứa những sự to tát lớn lao, nhưng sẽ là rất day dứt và không thể chấp nhận chính bản thân mình, nếu không có một động thái nào dù nhỏ xoa dịu cái đau cụ thể phận người, chúng tôi sẽ tiếp tục xin với cha Lãng Tử và sẽ có lời cùng cộng đồng về thân phận một con người héo tàn suốt bốn mươi năm qua có tên là Đỗ Bảy, chú chỉ cầu xin cái cầu tiêu cho người bạn đời tàn phế của mình, hi vọng sẽ là chút gì đó vơi nhẹ những não nề. Có bao giờ bạn nghĩ ước mơ đời người chỉ là cái cầu tiêu mà không có nổi hay không? Sự thật là vậy đấy.
Và có một sự thật này dù thầm lặng nhưng là một cam kết rất chung thủy và vững bền : Lòng thương xót của Thiên Chúa toàn năng chẳng từ chối một ai, dù phận người ấy tưởng như thấp hèn, LTXC quan tâm tới mọi khát khao, dù là khao khát về một cái cầu tiêu mà người thế gian cho là tầm thường, thậm chí uế tạp. Không, đối với thiên Chúa hoàn toàn khác, ngài quan phòng tới mọi sự thiết thân cho con cái của ngài, ngay cả khi người ấy chưa hề biết đến dấu chỉ thập giá, với ngài mọi người đều quan trọng mà chẳng cần xét lý lịch, hộ khẩu thường trú hay thẩm tra các tín chỉ đạo đời, hễ là con người thì là con của ngài, và cần được chở che thương xót, bởi vậy nụ cười hân hoan của ông đỗ bảy tít tắp nơi bình thuận hoàn toàn có giá trị như một thứ dầu thơm hoan lạc làm rung động trái tim của Cha, vậy nên Tín thác sẽ là tiếp tục ra đi, tiếp tục công bố mầu nmhiệm lạ lùng của LCXT trên hành trình không mỏi qua những hành động thiết thực với anh em đồng loại lao khổ của mình, điều ấy ắt hẳn đẹp lòng chúa và làm rạng rỡ nơi trần gian vốn còn nhiều những khoảng tối.
Chúc mừng chú Đỗ bày có thể thực hiện mơ ước giản dị của mình.
THIỆN NGUYỆN TÍN THÁC
SÀI GÒN
21-5-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét