30 tháng 4, 2014

8-Tui quan sát
Lạ thật , mấy nhà quan đó , có gì mà hơn tui nào .Mấy bà ở quê được chồng con đưa vào , bà thì to , xấu như voi , bà thì lại nói thứ tiếng miền nào đó tôi nghe chả lọt tai , lóe xóe ,líu ríu đến lạ .
Mà họ chả phải làm gì .Rặt một ông chồng bám cái đơn vị kia , vậy mà xênh xang nhà bốn lầu to tướng .
Sao họ được làmviệc ,mà những người thuộc đơn vị cũ đóng ở sài gòn này mười mấy nă...m nay như chị Hội , như bố các con tôi , mấy người này lại k được làm gì , cứ ngồi vêu ở nhà , đi làm thì sợ đơn vị họ gọi thì mình sai , mà ở nhà k có việc thì đói vêu cả mõm .
Chị Hội bảo là : bọn đó là ngoài hà nội có chức nó tràn vào , nó phải lọai hết những công nhân cũ ở đây chứ sao , bọn sĩ quan thì phải quyền hành hơn công nhân quốc phòng lính lác .
Nếu mà là bây giờ thì tôi hiểu sẽ là lợi ích nhóm này kia , nhưng lúc đó tôi chả biết gì ngoài nỗi ấm ức .
Nó quan , nó quyền gì nó mặc , tui đâu có liên quan , tôi chỉ là vợ cái người công nhân kia , và tui k chịu đứa nào đè đầu cưỡi cổ tôi hết .
Tôi gánh đứa con bệnh ngặt nghèo , ông bác sĩ hỏi rất nhiều tới những địa điểm chiến tranh , hỏi bố của đứa trẻ có làm cái gì ảnh hưởng tới vấn đề độc hại .
Tôi không biết gì cả , tôi chỉ biết tự nhiên mình bị khổ khi tuổi còn quá trẻ mà thôi , khổ từ lúc 19 hai mươi , giờ sau sáu năm , vẫn khổ bởi con cứ ốm , mà bố bọn trẻ cứ k có việc làm , tôi cứ phải ức .
Lúc đó thì thôi không biết , chứ bây giờ tôi biết rồi , người gây ra cái khổ của tôi là lãnh đạo cái gọi là công ti 394 bộ quốc phòng , mà giám đốc là ông đại tá Nguyễn tùng Mậu . giờ chắc hưu nằm bẹp trong biệt thự nào đó rồi .Lẽ ra ông phải bố trí công ăn việc làm cho bố các con tôi , lẽ ra con tôi sẽ phải được xem xét vấn đề bệnh tình , được hưởng một chế độ gì đó của con em công nhân quân đội , dù anh ta là công nhân tép riu , nhưng anh ta cũng đảng viên , cũng mang tuổi trẻ đi làm công cho các ông . Giờ tôi hiểu vậy , chứ lúc đó tôi có hiểu gì đâu , tôi sẽ phải nghĩ cách nào đó rũ bỏ cái cục đau trong ngực .

Bây giờ khi đã có chút hiểu biết để cắtn nghĩa nỗi đau , cũng xin thông qua trang viết thưa với cha mẹ anh em bên nội các con tôi rằng: tôi không hề có lỗi trong cái việc bố các cháu nghỉ k được chế độ gì như mọi người mong muốn . Ngay từ ngày đầu tiên tôi làm vợ , đơn vị đó đã đào thải những người như anh ta , nó không cử làm gì , lương không có , đi làm chỗ khác không xong , đói khát dặt dẹo . Tôi đã phải làm đủ sự mà nuôi con , còn cái tàn tích đơn vị 824 được gọi là những công nhân quốc phòng , nó thải từ từ theo kiểu về chế độ một lần , bố các trẻ gần như là bị tống cổ sau cùng sau tám năm kể từ khi lấy tôi vơi giá trị đuổi về là bốn triệu bảy trăm ngàn ,không phải vì tôi o bế mà bỏ ra để rồi không có sổ hưu hay đãi ngộ . Bản thân tôi là vợ anh ta , là cháu ruột đương kim giám đốc cũ công ti ,mà nó còn đày trong cái ô nhà đó khổ như gì , lão cán bộ tên Thoáng từng cho công nhân xuống rào chuồng xí nữa kìa , vụ này bỉ ổi ,k thèm kể lại cho phí công viết.Đã không có công nhân nào có chế độ như mơ ước đâu , lần lượt được cho về theo chế độ nghỉ một lần sạch sẽ !

.Quay về vụ chuẩn bị đi hầu công an , Chị Hội đã xin được chân quyét dọn phòng công chứng , về nhà vẫn tiếp tục chửi nhauvới đám thuê nhà nhà bà vợ quan tên là lê .còn tui , để thỏa nỗi uất ức , tôi vơ tất cả đô nhôm trong nhà bán ve chai , lấy tiền đi mua thiếu ông thợ sắt bộ cánh cổng .
Từ từ viết tiếp !


9-Một buổi sáng nọ tui kêu thợ rinh cái bộ cổng về , tôi đề nghị tốc hành xây trụ làm cổng cho tôi , tôi đánh ba chìa , chị Hội một cái , tui một cái , còn một cái thủ đó .
Đêm đầu tiên khóa cổng lại đã , bọn thuê nhà đi chơi đêm về thấy khóa cửa tha hồ mà kêu , kệ bà chúng mày , tao và chúng mày không thù oán gì nhau , mày đi mà kêu chủ mày , kêu ông trường, bà lê mở cửa chính mặt tiền nhà ổng c...
ho chúng bay nha , làm gì nhau thì làm đi , tao chỉ cần hả cơn tức mà sống tiếp .
Nên nhớ tui lúc đó nhà nghèo nhất xóm lọt tõm vào phố quan , vàng lúc đó gần năm trăm ngàn mộtch ỉ ,tui không có nổi một phân, dám dốc vốn làm bộ cổng gần hai chỉ vàng làm cổng chung , đó là một sự anh hùng , cho các vợ quan có tức hay không tôi k cần biết .
Bà lê tha hồ mả căm hận , căm hận thì cãi nhau , tôi chỉ mong bà ta ngông , đập cái cổng , là nói thật tôi và chị Hội sẽ đánh bà ta liền , tôi đã chuẩn bị sẵn sàng . Tui cũng chuẩn bị tinh thần là bà ta đi thưa công an , tự nhiên , tui chỉ mong có thế !
Bà ấy đi thưa công an
lúc đó khu gia binh đang từ phường năm phú nhuận thì bỗng đâu lại được cắt sang phường sáu bình thạnh được mấy ngày , công an và dân còn chưa quen nhau , có chú công an lò dò mời chị Hội và tôi tới công an phường sáu bình thạnh .
Thì tới .
Bà Lê tới trước rồi , cán bộ mà , viện kiểm soát mà ,cứ ra tấu hot trước đi , tui đâu ngán . Công an họ ghi đầu tiên là về lai lịch ba người , bà kia là kiểm sát viên , chị Hội thì buồn cười hơn , chị ý làm lao công ở công chứng Nguyễn du , mà chị chỉ khai làm ở phòng công chứng , thế là công an ghi chị là công chứng viên , chỉ có tui là đơn sơ ở nhà làm nội trợ .
tha hồ mà ba bên đàn bà cải nhá tui và bà chị Hội một phe , bà kia cãi à , caỉ đi , chịu khó rơi tõm xuống thấp hèn dân đen mà cãi với tôi , ba vụ cãi này tui chả có gì mà lo mất .
Tui xoáy vào chửi mấy điểm :
- hẻm dó là duy nhất đường vào nhà chị Hội và tôi , tôi và chị Hội đồng ý làm cái cổng cho an toàn , lý do , hẻm đó lòn ra bãi đất hoang , đã xuất hiện bọn thanh niên trọc đầu xăm mình chui vô đó hít hê rô in - vì khu đó giáp khu dân cư hẻm ba bò , rất gấu và có vụ này thật nên công an phải thấy vụ làm cổng là hợp lý
- bà lê lợi dụng mở cửa sau , cho thuê gái mại dâm , lối sống k sạch sẽ lành mạnh làm phiền chúng tôi , công an đã xem xét vụ thuê nhà k trong sáng này chưa , đã chấn chỉnh bà ấy chưa , còn tôi đây sẵn sàng cho bà một chìa khóa để mà đi ké cổng tôi tôi bỏ tiền ra làm .hehehe , chị nghèo thì nghèo thật mà chị đây anh hùng .Công an chả làm gì được .
Lời kết luận là của công an : ba chị ngồi đây , một chị kiểm soát viên , với cả công chứng viên , mà k đoàn kết yêu thương nhau trong khu dân cư , phải chấn chỉnh đi , bà lê lấy chìa khóa cho bọn thuê nhà ở và làm đăng ký tạm trú tạm vắng đàng hoàng . Không cãi cọ nhau nữa
tui thách công an ngày đó dám chửi con nội trợ trẻ trung nhất trong ba mụ đàn bà cãi nhau .Không thể chửi tui vì tui không sai gì hết !


Nhớ lại vụ đó hum nay sau mườibaảyn ăm vẫn hả hê , ít ra dù không biếtgiì , cũng biết phản kháng khi bị cưỡi cổ đè đầu , đời dẫu sống nghèo , nhưng k sống nhục !


10-Chương ba : Sống Đời lê thứ thường dân - tôi từng tính tu tại gia theo đạo phật .
Và sau này thì tôi đã bán nhà đau khổ đó đi , không một lần quay lại , chỉ giữ mối quan hệ với gia đình cô chú Vân .Giờ cô chú thanh nhàn , các con đều lớn cưới gả hết rồi cháu chắt đề huề , đúng với tính cách hiền lương của cô chú ấy lên phúc ấm chan hòa , chẳng bao giờ tôi quên ân tình của cô chú .
Tôi ra đi và ...kể từ đó tôi lưu lạc ở những xóm nghèo nhất ở vùng ven thành phố Hò chí minh . Trong nhật ký XTT tôi từng viết nên ở đây tôi không viết lại những hành trình mà chỉ kể lại những dấu ấn đời, sự gặp gỡ người đáng nhớ .
Lần đầu tiên tôi ở trọ , là dãy trọ của anh Đoàn Thao , một phó giám đốc Công ti điện lực nào đó rất là to mà quen biết với bạn thân của tôi tên là Thiều .Người đó mới mất cách nay vài năm , Thiều bảo cho tôi biết như thế .Nhờ vậy mà lần đầu tiên tui biết về cái chuồng xí sạch sẽ lát gạch men , đặt gian giữa nhà , và nhà lại tách ra làm hai hộ, nhà vệ sinh có hai cửa , hộ này vô thì chốt cánh cửa hộ bên kia , và ngược lại Cũng phải mất dăm hôm mới quen được với cái sự khác lạ đó , , mỗi hộ liên kết thế lại đi vào từ hai hướng ngược nhau , đằng phía trước và đằng phía sau , nên k bao giờ thấy nhau mà nghe thấy tiếng nhau thì quá rõ .
Khoa còn bé tí nên nó chẳng nghe rồi , Hội thì bé ti tí ngủ chắc chả bao giờ giật mình đêm , nên k ảnh hưởng gì . Chỉ có tôi đêm đêm nghe nhưng ồn ào của những người ở phía \trước .Ở đó là một dãy trọ , chứ k chỉ một ô , phía đằng trước toàn là các cô gái , không con cái , xinh xắn .
Là những cô người ta gọi làm điếm đấy , các cô ấy ngủ ngày , chiều dậy ăn uống và đêm thì đi tiếp . Trong râm ran chuyện , thì cứ ánh lên cái khốn nạn của đời , cứ làm tôi vừa ngồi giặt tã cho Khoa vừa khóc thầm vì xa xót .
Có cô bảo : nó vào , tự nhiên đánh tao , nó đánh thật nè , nó nhéo sưng cả bẹn rồi mới ... Cô kia bảo : sao kỳ vậy , vậy mà mày để yên à, cô kia lại bảo là : nó bị bệnh đánh như thế à, đánh xong ,này nọ thì nó cũng đưa tiền đàng hoàng , còn bo thêm nữa .
Rồi có cô lại ăn đòn hự hự hự , khóc ầm ầm , là đứa cặp ở cùng với cô nó đánh cô vì hôm đó không có tiền , mà lúc có tiền thì lại ríu rít anh anh em em , gọi thằng bánh giò mua bánh giò cho nó ăn, chả hề nhớ lại nó đánh mình đau thế .
Các cô đi làm rất hay thắp nhang ở cái miếu Ba cô đầu ngõ ,kế cái quán rất to bán đủ thứ rau cỏ đồ ăn , tui thấy lúc thắp nhang các cô ấy rất dịu dàng và vô vàn thành kính .Nhìn các cô lúc ấy tôi nghĩ thầm , tui mà là đàn ông sẽ đón các cô liền , có bao nhiêu tiền cũng đưa , và không đánh các cô hừ hự như mấy thằng xấu xí kia và tôi cứ thấy rất thương những đàn bà đẹp




11- Khi khác sau khi rời nhà trọ , thì tôi lại về xóm sau chùa , là chùa Kỳ quang gò vấp , và bây giờ thì không còn gì dấu tích tui là dân cư khu bộ đội , tui giờ thực là một lê thứ thường dân , và từ đây có xiết bao là ái ân tình nghĩa với cái gọi là dân chúng bần hàn , từ đây trong cái đời nheo nhắt lang thang tha con bán nhà kiếm cơm ăn , lo cho con học của tui , còn là sự khám phá với những gi...ao du với vô số các mảnh đời , mà sau này tôi từng viết lại thành nhân vật phim truyền hình , nhân vật chuyện ngắn , rồi chứng nhân đời thường cho giáo hội, rồi viết báo .... . Và cũng từ đây thiết kế thành một tình yêu chan chứa của tôi .tôi chỉ hả hê , chỉ hào hứng , chỉ tung tăng giữa những bần cùng , không thể thích nghi với cao sang đài các . Kể từ đây tôi thành người đàn bà nếu ở nhà ở xóm là đi dép lê hoặc đi đất , quần ống thấp ống cao , suốt ngày thích có mặt ở những lao xao đời khốn khổ .
Tôi đã vĩnh hằng quên hẳn một đoạn đời ,khi mình là cô bé ngây thơ , thấy cái gì cũng hồng hào tươi sáng .
Ủa mà tui la man gì vậy , tui đang viết về ý định tu hành , à tui ở xóm chùa kỳ quang , sát vách với nhà anh chị Quân Thân , và nhà anh chị ấy thì có bà cô già tên là bà Biểu
Giờ anh chị quân thân ở cùng xã với tôi , anh này thành giám đốc công ty tự phong và sắm được xe hơi , còn bà Biểu thì vẫn ở sau chùa kỳ quang nhà cũ .
Quả thật suýt nữa là tôi thành phật tử tu tại gia






12- Phải hình dung tôi lúc đó rất buồn cười , một tay cắp con nhỏ , một tay dắt con lớn què quặt mong manh , bắt đầu thiết kế đời sống ở một nơi xa lạ , những người xa lạ , k có bất cứ cái cần câu nào kiếm ra cơm , phải vận động đầu óc , nhảy số tính mưu thì sẽ thấy rất là bi thảm .
Thêm nữa tui nuôi con rất vụng , chúng nó cứ ốm bét nhè , thằng cu Khoa cực khó cho ăn , nó ăn cháo chà , cháo nấu n...hừ , rồi chà ra rây lại nó mới ăn , cực khổ kinh khủng .
Và tôi thì đã cắt đứt tình đời , k giao lưu chả ra ngoài xã hội , chỉ quẩn quanh với con , mở một tủ còm bán ba thứ linh tinh , sẽ hiểu vì sao một trẻ trung lóc nhóc con cái là tôi rất nhanh kết thân với bà cô già không con cái là bà Biểu .
Vốn sống ít ỏi , chả ngao du , lên mỗi lời của bà cụ với tôi cứ như suối nguồn mát ngọt . Bà cụ kể cho tôi nge cái đời khổ hạnh , đi làm may , lấy ông tài xế tốt thì tốt thật mà chẳng có con , cả hai người đều là công nhân xí nghiệp X28 quân đội .Ông kia chức lớn bà cũng được cấp nhà , ông kia chết thì bà cụ quẳng nhà cửa cho những đứa cháu họ ở nhờ , rồi đến nhà anh Quân cạnh nhà tôi là cháu họ , bế con giùm không công cho anh chị ấy kiếm tí vui vẻ.
Bà ý bảo với tôi mọi khổ sở đều do nghiệp quả mà ra ,như bà ý là do tội kiếp này , trước khi lấy ông chồng hiện qua đời , bà có người yêu thiết tha , bà k yêu người ta đến nỗi người ta đau khổ sinh bệnh thành ra câm và ngớ ngẩn !
Nhờ bà giáo huấn tôi đâm ra tin tưởng rằng , tôi bây giờ khổ là do kiếp trước ăn ở k ra sao , nên kiếp này bị giời đày , và dĩ nhiên chỉ còn cách sống tốt với thương người là hi vọng đời sau hết khổ .
Tôi tôn sùng bà cụ tới mức học ở bà mọi sự đời , bà dạy tôi cách cho ăn em bé rất buồn cười , tát một phát cho há miệng ra , đút cháo bịt mũi một phát là em bé sẽ nuốt cháo ! giá lúc đó mà có phong trào tự sướng quay lại việc bà Biểu và tôi đút cho trẻ con ăn , đưa nên mạng chắc hai bà cháu sẽ đi tù mất !!!!!!!!!!
Nhờ bạo hành thế mà thằng Chuột con anh quân và khoa (tên lúc đó là tý em ) lớn và béo ú nu , tôi càng kính phục và nghiện bà cụ Biểu nặng nề , tới mức cứ tối tối , sau khi làm hết việc nhà , tui theo bà cụ lút cút lên chùa kinh kệ !
Ôi trời ơi , một kẻ tôi mà kinh kệ suốt những đêm trường : dược sư , địa tạng , Pháp hoa , là các kinh tôi từng đọc qua , chưa kể các câu chú đại bi cực kỳ phức tạp nhé .
Thế theo các bạn , tôi có thành phật tử được không ?





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét