Có lẽ sau nhiều tháng ngày đi làm công tác xã hội tình nguyện , và tham gia cầu nguyện , học hỏi linh đạo Lòng thương xót Chúa , tôi bỏ được thói quen phán xét ,kết án người khác . tôi tập một lối sống thương xót thân mình ,và thương xót người quanh mình . Trên tinh thần đó , trong những ngày đầu năm mới này tôi có mấy trăn trở :
tôi nhận ra có quá nhiều người hưởng thụ ,tiêu tùng ăn uống uổng phí bê tha lâu la sau cái tết quá chừng .đã rằm tháng giêng ,nghĩ mà xem ,người việt mình kể từ 23 tháng chạp cúng ông Táo là đã bắt đầu ăn uống mời mọc lai rai , cứ tụ tập ăn uống nhậu nhẹt miết thế này ,núi cũng sụp ,trách chi là quá nhiều người nghèo khổ ,và trẻ con thì bỏ bê học tập .
Việc uống rượu phải nhìn nhận là xấu nhiều hơn tốt , uống kiềm chế ,uống vì sức khỏe ,hỏi có mấy người .Hay là toàn các loại người vui uống , buồn uống ,chả buồn chả vui cũng cứ uống .
Uống vào rồi thì cứ như là những ông thánh ,ông tướng , kỳ thực thì chả xứng đáng làm bất cứ ông gì , làm gương xấu cho trẻ thơ , làm khổ cho những người phụ nữ .
Nói thật rất nhiều người rượu vào hành vi lời nói phàm phu tục tử , chả còn ra làm sao , đời người quỹ thời gian chẳng có bao nhiều , chẳng ích sự cho ai , mà lại còn là gánh nặng , là sự khổ cho người và cho đời ,thì rất đáng thương hại ,và rất đáng thảm hại .
chiều tối nay dẫn con trai út của tôi đi một vòng , thấy quá nhiều những cảnh túm hám lại ăn uống ,nhậu nhẹt ồn ảo . hình ảnh đặc chưng là những ông cởi trần , mặt thì đỏ phừng phừng ,quần trễ cạp ,không ba hoa phét lác ,thì cũng rống caraokê ầm ầm , hoặc là chửi lộn um bà tỏi . nó bảo : con ngán ngẩm nhìn thấy những cảnh rượu chè lầy lội xung quanh cuộc sống này quá rồi , nó tả cho tôi thú rượu chè tao nhã mà nó đọc ở đâu đó .
Tôi im lặng và chả biết nói gì ,thôi thì chỉ cho con còn rất nhiều những sự đẹp ,sự hào hứng của cuộc sống .
Tuần tới tôi dâng lên Chúa tâm tình tín thác ,kêu xin cho những con người sống rũ rượi tả tơi bạc nhược quanh tôi , ngõ hầu họ thành những người cha , ,người anh, người chú tử tế trong mắt trẻ nhỏ .
Đôi khi cảm thấy rất là ngán ngẩm .Cũng may mà trong vô vàn hổ lốn tạp phế lù , tôi vẫn cố gắng chắt chiu những sự sáng trong tự tế để tự sưởi mình và dạy dỗ các con. Tôi vẫn treo trong gia đình một " cái sàng " , để sàng sẩy lấy chút nghĩa nghì cho con cái . Biết làm sao được ,phải cố bảo vệ ,chăm sóc chúng cho nên con người , chỉ cần làm con người bình thường , đơn sơ cũng đã là quá tốt .
Con người thì ai cũng có những mềm yếu mỏng giòn , phải luôn rèn mình sửa mình mỗi ngày , chứ nếu không chẳng mấy hồi thành ra lầy lội ,lem nhem thì thật là đáng chán ngán .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét