CHUYỆN CỔ TÍCH THỜI @
Kính gửi Tòa soạn Tuổi Trẻ Online!
Với riêng tôi thì chuyện của em Mùi bắt đầu từ thông tin từ Blog của chị Thu Hương trên ngoisaoblog.vn rằng em Mùi bị bỏng nặng cần sự cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ của cộng đồng. Như một làn sóng mạnh có sức lan tỏa nhanh, các blogger sau khi biết tin liền quyên góp tiền bạc từ bạn bè, người thân, chị Thu Hương tận tình hướng dẫn Mùi lập 1 tài khoản riêng ở ngân hàng để mọi người giúp đỡ cho em chữa bệnh một cách nhanh chóng và thiết thực nhất...
Nhưng biết bao nhiêu cho vừa, bao nhiêu cho đủ khi mà bệnh tình của em khá nặng. Trong lúc tuyệt vọng đó em bảo rằng ai đó hứa sẽ có 1 đoàn bác sĩ từ thiện ở nước ngoài sang bệnh viện Chợ Rẫy mổ miễn phí cho em nhưng thời gian thì chưa biết đến bao giờ mà những vết thương của em nếu để càng lâu thì sẹo sẽ dần chai cứng sau này nếu có phẫu thuật cũng sẽ rất khó khăn. Tôi gọi cho Mùi hỏi cặn kẽ bệnh tình và khuyên em nên sớm quay trở lại Chợ Rẫy - nơi em được cấp cứu và mổ lần đầu, bởi chỉ nơi đó các bác sĩ chuyên khoa đầu ngành mới phẫu thuật giúp em bớt dần đau đớn bởi những vết sẹo lồi căng cứng hành hạ mỗi ngày.
Vấn đề quan trọng nhất vẫn chính là khoản viện phí mà hoàn cảnh gia đình em lúc đó lại quá khó khăn, trong khi bản thân tôi tuy có việc làm ổn định trong ngành BHXH nhưng tôi lại mang trong mình 2 căn bệnh ung thư, đang hàng ngày điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy cũng rất tốn kém nên tôi không có tiền để giúp em. Đành bàn với Mùi mua thẻ BHYT tự nguyện để phần nào giảm bớt gánh nặng chi phí điều trị, trong thời gian chờ từ khi đóng tiền đến khi thẻ BHYT có hiệu lực thì em hãy chuẩn bị tinh thần và sức khỏe để quá trình điều trị đạt kết quả tốt nhất.
Thế là hai chị em thường xuyên gọi điện hỏi thăm động viên tinh thần để cùng nhau vượt qua nỗi đau thể xác. Mua được thẻ BHYT rồi nhưng tuyến dưới không chịu chuyển viện cho Mùi lên tuyến trên là bệnh viện Chợ Rẫy khiến cho Mùi chán nản, tôi lại tư vấn cho em lên gặp lãnh đạo bệnh viện trình bày hoàn cảnh bệnh tật cũng như điều kiện kinh tế....cuối cùng thì Giấy chuyển viện lên tuyến trên cũng đã được ký nhưng Mùi vẫn không được Bệnh viện Chợ Rẫy chấp nhận vì giấy chuyển viện chỉ có giá trị trong 1 ngày...huhu.... lại gọi cho chị Bu cấp tốc than thở nguyên tắc gì mà khó khăn quá chị ơi! Tôi bèn trấn an Mùi rằng dù thế nào đi nữa thì em cũng phải kiên trì, hãy đến bệnh viện quận một lần nữa xin lại giấy chuyển viện mới và khám ngay trong ngày đó em nhé!
Tôi ở tận Bạc Liêu xa xôi nên muốn giúp em thì mọi chuyện đều phải nhờ đến cái điện thoại, gọi qua gọi lại, gọi tới gọi lui đến khi tôi nhận được tin của em báo là bác sĩ Bệnh viện Chợ Rẫy đã chấp nhận khám và điều trị cho em tôi mừng hơn cả trúng số mặc dù tôi và em chưa từng gặp mặt nhau ở ngoài đời. Nhìn tấm ảnh chụp của Mùi với đôi mắt sáng và thân thể chi chít những vết sẹo do bị phỏng được đăng trên Blog " Thay đổi thế giới" của chị Thu Hương và những thông tin ít ỏi từ chị đã khiến cho tôi đồng cảm và chú ý đến em dù hoàn cảnh của tôi lúc đó cũng bi đát không kém. Tôi gọi vào số điện thoại của Mùi thì thấy giọng nói của em rất vui vì có người chia sẻ.
Ngày em tái khám 06/08/2009) Mùi gọi cho tôi xem chị đang ở đâu để em đến thăm chị. Tôi bảo chị đang chuẩn bị vào phòng xạ trị ở khoa Ung bướu. Một lúc sau tôi thấy Mùi cùng 1 người bạn đến, chị em gặp nhau mà cám cảnh vô cùng: Chị vừa bước ra từ phòng xạ trị - Em thì thân thể đầy vết sẹo nhưng nét mặt của hai chị em vô cùng rạng rỡ. Mặc cho nhiều người nhìn hai chị em với ánh mắt ra chiều ái ngại, chị em vẫn kịp nhờ người bạn của em ghi lại khoảnh khắc hội ngộ vô cùng quí báu làm kỷ niệm ngay hàng ghế dành cho bệnh nhân, mặt phải tươi và miệng phải cười đấy nhé!
Mùi bỗng đề xuất sao chị em mình không đến thăm Xương Thủy Tinh và chị Hương nhỉ. Tôi cũng chưa từng gặp mặt Hội và chị Hương bao giờ, chị em chỉ trao đổi với nhau qua blog và điện thoại thôi. Thế là 3 chị em phóng Honda một mạch từ bệnh viện Chợ Rẫy đến nhà chị Hương ở Khu bãi rác Đông Thạnh, Hóc Môn khiến chị Hương và Hội vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Tôi, Mùi, Hội....3 thân phận - 3 hoàn cảnh cùng gặp nhau hết sức tình cờ. Chị Hương đón tiếp chúng tôi như là người thân lâu ngày gặp lại, rất chân tình, niềm nở khiến tôi và Mùi rất vui.
Sau một thời gian điều trị tại Chợ Rẫy ổn định Mùi kể cho tôi nghe rằng em luôn mong rằng bệnh tình của em ngày một tiến triển tốt và người yêu ở Hàn Quốc sẽ về với em. Tôi chỉ biết lắng nghe em nói mà không biết an ủi em thế nào cả, bởi gương mặt em thì biến dạng, dáng người co rút vì những vết sẹo chằng chịt, trình độ văn hóa thấp, công việc lại bấp bênh, chẳng biết em sẽ hòa nhập với cộng đồng ra sao chứ đừng mơ là có ngày lấy vợ…ấy thế mà em vẫn cứ mơ ước và nuôi hy vọng còn với tôi thì ước mơ của em quá cao và hơi xa xỉ! Ở tuổi trang lứa của em chuyện trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là điều đương nhiên nhưng với em thì đó là điều em phải ao ước! và có lẽ chính cái mơ ước đời thường ấy đã giúp em vượt qua mọi nghịch cảnh, vượt qua mọi khó khăn để có được hạnh phúc như hôm nay. Dù nói gì thì nói nếu không có Ngoan và tình yêu của họ dành cho nhau thì chuyện của Mùi chưa chắc đã viết thành chuyện cổ tích thời @. Biết bao người khác có điều kiện, lành lặn, bình thường nhưng tình yêu của họ lại đầy sóng gió, vụ lợi…
Mùi ơi! hạnh phúc của em tuy đơn sơ nhưng tràn đầy tình thân ái, em hãy cùng Ngoan nuôi dưỡng tình yêu ấy thật bền vững em nhé! Dẫu trong cuộc sống mưu sinh của mọi người còn nhiều lo toan, vất vả nhưng tôi hy vọng rằng đâu đó vẫn còn có nhiều người tốt, sẵn sàng chia sẻ với những người kém may mắn bằng những tấm lòng chân thành nhất. Nhân dịp xuân về và qua quí báo tôi xin chúc Mùi, Ngoan và cháu Bích Hợp luôn vui khỏe, gia đình em gặp nhiều may mắn và hạnh phúc để tiếng cười luôn rộn ràng trong ngôi nhà hạnh phúc của em!
Cám ơn chị Thu Hương đã làm chiếc cầu nối nhịp yêu thương để Mùi đến bến bờ hạnh phúc!
BURATINO
(Nguyễn Thi Kim Thư – Tp. Bạc Liêu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét