Nếu cứ nghĩ mãi về sự khổ , thì sự khổ to bằng trời , và ta sẽ chết mất con ạ.
Chúng ta quên nó bằng cách quan sát và hòa nhập với xung quanh , ta gia nhập phòng bệnh bốn giường , để thấy vô vàn nỗi khổ khác .
Chú nằm cạnh giường mình dí dỏm , chú đi đường ,nhặt giúp một người mù cái nón , hướng dẫn người mù qua đường tránh tai nạn giao thông , vậy mà chú lại bị tông xe, gãy luôn một lúc hai cái khớp háng ,phải thay ,cứ mỗi một chân ,tính ra mất một cái xe SH!
chú nghèo và chẳng có tiền , cứu mạng chú là những người anh em hùn tiền giúp chú đi mổ !
Lại có một bà cụ ,chỉ nằm võng đu đưa , thế mà cũng gãy xương , cũng phải mổ ...
Còn có em sinh viên ở tuổi mười tám xuân thì , vậy mà bị ung thư xương , tóc rụng hết , nằm truyền hóa chất , chỉ ói ra chứ không húp nổi dù một muỗng nước nhỏ ...
Thương lắm bao nhiêu là số phận quanh chúng ta , nhìn và ta thấy nỗi đau của mình nhỏ lại ,và vơi bớt ...
Mình nằm viện nhưng vẫn biết , một em bé XTT bạn con , em cũng bị mổ và nằm ở bệnh viện gần đó , dù rất đau , con vẫn đề nghị mẹ đi thăm em , chia sớt với em ấy nỗi đau , nỗi thống khổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét