Con bé nhảy chân sáo trên con hẻm nhỏ, cái bím tóc lắc lư. Nó ngó cổ vô căn phòng nhỏ ,hét toáng lên đầy vui vẻ:
-Ngoại, Dừng tay đi ngoại, con tặng ngoại nè.
--Cái gì ,tặng ngoại cái gì - Bà lão dừng tay trên rổ bình bát vàng ươm.-Lại điểm mười nữa hả con .
Bà cười, Những nếp nhăn trên gương mặt già nua - Chi nữa đây, dán hoa mai gửi mẹ bây đó hả.
Con bé cười chúm chím và lại lắc lư cái bím tóc xinh xinh, nó hí hoáy dấn lên vách tủ thờ một bông hoa mai nho nhỏ. Bức di ảnh người phụ nữ trên bàn thờ như sáng lên bởi ánh nắng hắt vô từ ô cửa sổ, dường như chị ấy đang cười thì phải.
Chút hình ảnh ấm áp này chính là cuộc sống hiện tại của hai bà cháu nhà bé Ngọc Tú khu bãi rác Đông thạnh Hóc môn. Bà con trong con hẻm giờ vẫn hay nói với nhau : Thì cũng mừng cho bà cháu nhà nó, chứ cả như trước kia ,đến khổ, cả ngày chẳng khi nào thấy con bé nó cười.
Con bé ấy làm sao cười nổi , khi mà rất bất ngờ, giống như sét đánh giữa trời quang, nó từ lớp học về nhà , không thấy mẹ, chỉ thấy trước nhà, người ta xúm đỏ xúm đen, ai đó ôm nó lại khi nó gục xuống bên thành giường thét tiếng kêu gọi : Mẹ.........
Mẹ nó nằm đó, vĩnh viễn khôn baogiờ mỉm cười ,còn bà nó cũng đang rũ rượi bên cạnh thống khiết gọi con, kể từ đấy bé Ngọc Tú vĩnh viễn mất mẹ ,và bà Viết thì mất con, cái gia đình nhỏ ấy vắng đi tiếng cười và sự hồn nhiên, chỉ còn lại nỗi đau, sự u buồn và cả nỗi lo thắt ruột thắt gan bởi sự thiếu thốn chuyện cái mặc cái ăn, chuyện chạy tiền học cho con bé con, tiền thuốc thang cho người bà tuổi ngoài bảy mươi đã bắt đầu đau khớp đau chân mỗi khi trở trời trái gió....
Ở một nơi cũng không gia đình bé bao nhiêu, trong đêm ,có một áo xanh tình nguyện của Lòng Chúa xót thương đang cắm cúi ghi chép :
"Bé Ngọc tú ,lớp 8, không có cha , mẹ bị giết trong một vụ trọng án, ở với bà 71 tuổi , thu nhập gần như không có gì, nguồn mưu sinh : Bà Viết đi hái bình bát ven sông, khoảng 12 ngàn một ngày . Nguy cơ bỏ học rất cao vì thiếu tiền, và còn bởi một nguyên nhân cực khó khăn, giấy khai sinh khai lộn một chữ, và vì thế không nhập được hộ khẩu, không xin học được tại địa phương, học ở địa bàn xa nhà , rất mặc cảm với bạn bè, tương lại mù mịt.
Xử lý : Cứu trợ vật chất khẩn cấp , trợ cấp sách vở và tiền học. Vệc dài lâu : Chỉnh sửa khai sinh, làm hộ khẩu. Dự đoán sẽ rất khó khăn. Hạ quyết tâm : Làm bằng được vì một trẻ thơ, một hài nhi Giê su chứ không đơn giản là Ngọc Tú "!
Xóm nhỏ ấy lặng lẽ xuất hiện một áo xanh, và bà cháu bé Tú cũng dần quen và thân thiết với chim xanh ấy, bé Tú tìm lại được hơi ấm bàn tay mẹ khi áo xanh tết tóc cho em. Bà cụ móm mém cảm ơn khi áoxanh đổ vô khạp chục gạo. Bà biểu :
-Đây toàn bộ giất tờ này gởi cháu, bà thì đành chịu thôi, bà đi tới nơi họ đuổi về, chẳng biết đâu mà lần, ngày mẹ nó còn sống cũng đi rồi, mà làm cũng chẳng được
Mang đám giấy tờ về, chim xanh lại bắt đầu gỡ rối. Phải lần lại từ thời đểm nào đây? và lại bắt đầu một hành trình rối rắm có tên : Thủ tục hành là chính !
Người mẹ cũng không còn cha, hồi ấy chị tự nhận mình là họ Nguyễn. Khi sanh Ngọc Tú chị lấy họ cho con là họ Nguyễn luôn.Nơi khai sinh cho Tú là một nơi lúc đó chị tạm trú và khác với xã mà Tú đang sống bây giờ .Lúc đó gia đình chưa hề có quyển hộ khẩu .
Nhà nước đồng ý cho mẹ con họ nhập khẩu, theo nguyên tắc họ cho bà cụ làm chủ hộ ,và bà cụ thì lại mang họ Huỳnh ,mẹ bé Tú không có ông ngoại thì chị ấy sẽ lại theo họ mẹ là họ Huỳnh,cái họ Nguyễn chị tự nhận cho bản thân thì hủy bỏ !
Thế là bà ngoại và mẹ có tên trong hộ khẩu ,còn Ngọc Tú thì không ,lý do giấy khai sinh của Tú là họ Nguyễn thì không xóa được, vĩnh viễn không, mẹ lại họ Huỳnh ,thì hóa ra mẹ không phải là mẹ theo khai sinh không phải mẹ con thì cớ chi Tú được vô hộ khẩu Tú bị gạt ra ngay khi mẹ Tú còn đang sống, thì bây giờ mẹ chết trên pháp lý Tú chẳng là con ai, là con cái bà trong tờ hộ khẩu thì không phải vì khác họ . Là con cái bà trong giấy khai sinh thì bà ấy ở đâu ? Làm gì có bà ấy trên đời khi bà ấy chính là cái bà đã chết ngự trên nóc tủ kia, mà chính quyền lại cứ đòi có một bà mẹ phải hiện ra, khi mà người thì đã chết, họ thì khai sai .Nguyên nghe cán bộ giải thích thôi, áo xanh đã phải mang theo mình thuốc trợ tim khẩn cấp ...
thôi thì làm cách khác, cán bộ họ bày chocách nhận con nuôi, hồ sơ xong đến nơi, họ bảo, ai lại bà ngoại mà là mẹ nuôi của cháu mình, vô lý quá, hủy .
Áo xanh tình nguyện muốn ...nhập viện. Chúa ơi xin cứu tương lai một bé thơ, và cứu con sắp rụng cẳng mỏi giò .Và quả là chúa cứu !
Lần này cán bộ họ bảo, thôi không là con nuôi nữa, là giám hộ đi, thế là bà thành giám hộ cho cháu ngoại.
Và Tú có hộ khẩu, Chúa còn cho tú nhiều hơn. Đài truyền hình họ xách máy về quay phim ,quay nụ cười đẹp đẽ mê ly của đứa trẻ con, quay gương mặt sạm nắng mưa của bà ngoại Tú đi hái bình bát ven sông nuôi cháu của mình, bà cháu Tú còn được nhà tài trợ tặng một món tiền ,cho Tú vững những vòng xe đạp tới lớp tới trường, đằng trước Tú, một tương lai đang mở ...
Áo xanh của lòng thương xót Chúa mất hút đâu rồi, có thể sẽ gặp lại một cánh chim xanh như vậy ở bất cứ đâu trong từng ngõ ngách cuộc đời, bởi chim xanh của lòng Chúa xót thương là như thế .
Ở một trạm xá nhỏ, có một bà cụ cũng nhỏ xíu và môi đỏ nước Trầu .Bà cụ tên là cụ Út Trầu, một ngày nọ cả làng cả xã thấy bà cụ trên báo Tuổi trẻ, và lại cả trên màn ảnh của chương trình Yêu thương cuộc sống . Đám thanh niên trong lắm đứa còn đến ...xin lỗi : bà Út ơi ,chúng con có mắt như đui, ở ngay cạnh núi thái sơn mà không biết . Bà cụ cười vui lắm mới bảo : Mồ tổ bay, thái sơn gì, tau chỉ là cái bà nhà quê, dọn dẹp ở trạm y tế thì có gì mà hay ho, tại con nhỏ áo xanh nó rỉ rê, nó cứ tỉ tê, nó nói cái chi lạ lắm kìa. Nó biểu : bà Út ơi, đèn sáng không để gậm giường, mà phải đặt lên đế cho sáng đời, cho con chép chuyện đời bà, để đám nhỏ chúng con làm cái gương soi mà sống cho tử tế !
Lại là áo xanh nữa, áo xanh này lý sự cũng hợp lý hợp tình, rằng đời đâu chỉ có những sự tối đen của những xấu xa, đời còn vô vàn tốt đẹp mà hồng ân Chúa ban thông qua những con người cụ thể. Vậy thì phải đi lụm nhặt, biên chép, và bằng mọi cách lan tỏa ra. Thế mới có chuyện lạ lùng là: một bà cụ làm lao công suốt hơn hai năm ở một cái trạm y tế hóa ra là một viên ngọc quý hóa đơn sơ, viên ngọc cúa chính đời thường giản dị , không cần chi to tát cả, chỉ là suốt cả đời một bà mẹ chỉ biết cho đi, cho người ta chén cơm khi họ chưa no, cho người ta tấm áo khi người ta lỡ đường rét mướt .Vui với công việc đơn sơ hèn kém, quyét mạng nhện, chà bồn cầu, mang cái cân cân trẻ sơ sinh, trồng cây thuốc nam tặng bà con nấu nồi xông giả cảm. Một bà má Út Trầu cô quạnh, ấy lại chính là tượng trung cho sự vĩ đại của người phụ nữ Việt nam. Những giản dị ấy phải được chép lại, là truyền đi, và lan tỏa cho đời thêm đẹp đẽ , Ô hay cánh chim xanh đi chép chuyện, lại bay mất tiêu rồi .
Và khi trang viết này đến tay bạn đọc, thành phố lại xôn xao bởi một vụ án mới xảy ra, một trẻ em sáu tuổi bị xâm hại nhiều lần, sức khỏe bị tổn hại, nhưng các bệnh viện không dám chữa vì không có giấy của công an. Một số cán bộ ngành công an đã chậm trễ, thậm chí làm ngơ, bao biện ,che đậy sự việc Vụ việc đáng tiếc này được phơi bày cũng bởi sự đóng góp, hi sinh không nhỏ của một áo xanh tình nguyện . Sự việc cần phải được mổ sẻ tận căn, bệnh vô cảm giữa con người với con người cần phải có thuốc chữa trị ...Những vấn đề bức xúc như thế cần phải được phơi bày cách công khai, để đến lúc người dân có quyền nói lên quan điểm của mình, có quyền được tham gia làm lành mạnh hóa xã hội một cách quang minh chính đại . Và để có thể bàn định công khai như thế, phải có những đóng góp hi sinh vô vị lợi và cả tinh thần quả cảm, dám sống vì nghĩa lớn Chim xanh của lòng chúa xót thương đã làm được như vậy, một cánh chim xanh của lòng thương xót Chúa nở nụ cười hiền, khi ai đó hỏi chim xanh tình nguyện rằng : Tham gia những công việc nhạy cảm như thế có thấy sợ không, có thấy thiệt không ? chim xanh ấy trả lời :
Biết thế nào là được mất thiệt hơn, quan trọng là thấy được vui sướng, quả là rất vui sướng, tột đỉnh của vui sướng khi chúng tôi được ra đi, được làm những công việc phục vụ những con người nghèo hèn đau khổ, bởi vì như vây là chúng tôi đạng được kề cận với đấng khởi thủy tận cùng ,sáng tạo ra vũ trụ và vạn vật . Bởi vì Chúa Dạy rằng : Con chỉ cần rót một ty nước lã tặng những người nghèo khó cơ hàn bởi yêu thương ,là con đang làm cho chính ta vậy !.Quả là hạnh phúc lắm thay!
Từng cánh chim nhỏ đanghòa mình cùng đàn chim xanh mỗi lúc một đông vui ,chao liệng giữa bầu trời cao rộng mênh mông, đón chúa xuân đang về, đánh thức cuộc đời , nào dậy thôi ,cùng tỉnh thức ,cùng chung tay làm đẹp cho đời ,và như thế là xuân đến ,xuân đang đến ,rất vui ,vui bất tận !
Tạ ơn Chúa !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét