Tôi tới ngã ba Trị an khi cơn mưa dội xuống tầm tã ,Không khí bỗng dưng lạnh lẽo bất ngờ ,khác hẳn cái nóng ngột ngạt của sài gòn đã lùi lại phía sau gần sáu mươi cây số
1-người lái xe cày và ngôi nhà kỳ lạ
Liên lạc với người dẫn đường được một người thầy cho địa chỉ ,không có ai trả lời .Tôi hơi hoảng ,vì đã lên tới đây sau một quãng đường xa xôi,ướt lướt thướt và lạnh run người ,phải lội về thành phố thì thật là đáng tiếc .Phải chăng người dẫn đường nổi giận ,vì tôi đã lỡ hẹn một lần ,hay anh ta tưởng tôi điện thoại để tiếp tục...hứa lèo ,nên nổi giận .?
Tôi ghé quán cà phê ,gọi một ly cà phê đen cho ấm người ,và nhờ một người đàn ông liên lạc giúp .Có một kẻ rất bệ vệ bảo tôi : "Từ đây vào đó rất xa ,tôi có việc và sẽ đi tắc xi ,cho cô đi nhờ ,sẽ chỉ đường ,với điều kiện cô sẽ phụ tiền xe cho tôi mấy chục ngàn ...thế nhé !"
Người đàn ông ngồi bên cạnh đạp chân tôi thì thầm -đừng tin ,kẻo bị lừa gạt ....
Anh ta hăng hái liên lạc theo số điện thoại mấy lần ,cuốn cùng cũng có hồi âm ,anh chuyển máy cho tôi ,có một giọng nam trầm hướng dẫn : "Phiền cô đi vào khoảng hai cây số ,tới cổng xí nghiệp dinh dưỡng Á châu ,và đợi ở đó ."
Người đàn ông tốt bụng làm xe ôm giúp tôi,bỏ lại ngã ba Trị an đông đúc con đường đi mỗi lúc mỗi thưa vắng ,xa xa tôi thấy có những quả đồi ,và những vạt cây xanh ,tự nhủ vùng Trị an này giáp với cao nguyên rồi ,tôi là một kẻ ít đi xa ,nên nhìn mọi thứ rất là lạ lẫm .
Xe dừng lại cổng xí nghiệp ,người đàn ông ái ngại bỏ tôi lại quay về với cái quán của ông ,ông dặn :Tôi không thể chở cô xa hơn ,cô cẩn thận .
Từ xí nghiệp ,có một xe máy cày chạy ra ,với rất nhiều thùng lớn nhỏ ,và tỏa ra một mùi chua loét chua lòm .Người đàn ông xuống xe ,tiến lại hỏi tôi ,à vậy hóa ra anh chính là người dẫn đường mà tôi tìm kiếm .
-Cô đi một mình ,? Đi xe đò ư ?.Thôi vậy cô ngồi đỡ ở thùng xe .anh bảo tôi thế
tôi trèo tót lên thùng xe ,và ngồi vắt vẻo ở thành xe cao ,tôi muốn ngó nghiêng vùng đất lần đầu tiên tôi tới .
-Phiền cô ngồi xuống thùng xe ,xóc lắm đấy ,ngồi thế nguy hiểm .Anh bảo tôi.Và thế là tôi đành tụt dép ngồi phệt xuống sàn xe ,lọt thỏm giữa thùng và xô đựng toàn canh cặn cơm thừa ,hơi tiếc vì cái ý tưởng ngó nghiêng phong cảnh bị phá sản ..trong lòng cảm thấy hơi ...ấm ức !
Nhưng người đàn ông có vẻ nghiêm khắc ấy đã nói đúng ,chẳng mấy chốc chiếc xe cày đã đưa tôi vào một vùng đất hoang vu,sau đó tụt xuống một con dốc ,men theo một sườn đồi trơn trượt đất đỏ ba -zan.Nếu mà tôi vắt vẻo ở thành xe ,chắc hẳn sẽ bị hất văng ra ngoài chứ chẳng giỡn !
Ngoái cổ qua những thùng nước cơm canh to tướng và hôi mù ,tôi căng tai nghe tiếng anh dặn dò lẫn với tiếng xe cày long óc :
-Cô nhớ nhé ,đường vòng vèo lắm ,cứ lấy cái đích là trụ điện cao thế trên đồi kia ,đến đó là tới nơi.Bận sau cô nhớ mốc đó nhé !
Trời ạ,ai mà dám tới thêm lần nữa ,tôi nhủ thầm ,trong đầu cố hình dung cái nơi tôi sắp tới ....
Và cuối cùng thì đã tới ,căn nhà yên tĩnh và biệt lập ,phong cảnh thư thái ,an bình .Mới chỉ kịp nghĩ thế ,thì lại một âm thanh ...không nhiều âm thanh ,lảng lói ,khê khàn ,gừ gào dội vào tôi ,tôi bỗng lùi lại ,hoảng sợ ...
-Không sao đâu ,người đàn ông bảo tôi ,họ hiền và đáng thương lắm ...
tôi hoa mắt ,vâng trước mắt tôi có rất nhiều người ,hay là những hình bóng kỳ quái của con người ở phòng khách và cả những căn phòng mở toang của ngập nắng kế bên ....quả thật tôi đã hoảng hốt !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét