2-nghiệt ngã những số phận
có người đàn ông đó đi bên cạnh ,tôi bớt đi nỗi sợ hãi ,và có vẻ vững tâm ,để đến cạnh bên ,tiếp xúc với những con người kỳ quặc .
Đa số họ bé nhỏ ,rất bé nhỏ ,nhỏ hơn con trai XTT của tôi rất nhiều (Tôi cũng không hiểu tại sao nhìn thấy họ ,tôi nghĩ ngay tới cậu nhóc của mình ,và lại cứ nảy sinh những so sánh như thế ),tất cả đều đầu cạo trọc ,và cũng có người không mọc nổi tóc do bẩm sinh ,tất cả đều không thể nói năng ,mắt nhìn hoang dại vô hồn .Người thì môi mấp máy run run .Người khác mắt không mở ra và tay chân khều khào miết liên tục vào thành cũi sắt không biết mỏi .Tôi cứ tưởng tất cả là em bé ,và lòng cào cấu nỗi xót xa ,tới một bé ngồi trên ghế và tay bị cột vô thành ghế ,tôi có ý muốn hỏi :tại sao lại thế ....
-không còn bé đâu cô ạ.Người đàn ống cho tôi hay .-"trông thế chứ em này đã 19 tuổi ,còn em này nữa -Anh chỉ vô một bé trắng trẻo ,nằm bất động với đôi chân khèo ,nhìn em như bé lên năm - "Không đâu ",anh bảo :- "Cậu ta đã hai mươi hai tuổi ..."
Còn rất nhiều và rất nhiều những thân thể con người ở các phòng khác ,mà giờ đây khi viết lại ,lòng tôi vẫn nhói đau:Vừa mù lòa ,câm điếc ,lại điên loạn nữa kìa ,không ai có thể lý giải chỉ trên cùng một thân xác nhỏ nhoi ,họ lại phải gánh chịu quá nhiều bất hạnh khủng khiếp như thế ...
Có lẽ khi quá đau đớn ,thì sẽ không còn biết đớn đau chăng /và có phải vì như thế ,mà ông trời không ban cho họ trí khôn,và ngôn ngữ chăng ,để họ không khóc cười ,mà chỉ biết rên xiết ,gào gừ để chứng tỏ sự tồn tại của mình ,tôi hoang mang ,tự hỏi tôi như vậy ...
3-giải mã những lạ lùng
-Vậy ai là chủ nơi này ,và vì sao những con người bất hạnh lại có thể tới đây ,nơi thâm sơn cùng cốc ?Tôi hỏi anh.
Anh mời tôi ra bàn nước nơi mái hiên ,nơi tôi và anh ngồi nhìn xuống một thung lũng sâu ,lác đác những thứ cây không tên nhưng tốt tươi ,cứng cáp ...
-Là tôi ,chủ nơi này ,và đồng thời cũng là người phục vụ..Vì họ ,và vì tôi ,tôi sống đời ngày làm thằng ,tối làm thầy ...và thế là bên bờ thung lũng nơi xa xôi ,qua anh tôi lại biết thêm một nốt nhạc của đời ,một quà tặng trần gian ,và như thế chuyến đi của tôi không hoài phí .
....Anh Bùi Văn Châu ,từng là một ....Linh mục hụt .Khoảng thời gian đầu thập niên tám mươi ,anh bước vào chốn tu hành ,cũng chịu mọi thử thách ,và được học tập đào tạo trong môi trường tu trì cách bài bản .
...Nhưng có một lý do khách quan mà anh không muốn, khiến năm tám mươi tám anh hồi gia .Đó là vấn đề lý lịch nhân thân,dù đi tu cũng thông qua nhà nước xét duyệt theo quy định của thời đó ...anh trở lại đời thường ,dù bản thân không hề muốn vậy .
Luyến tiếc con đường đã chọn không thành thì đã là lẽ đương nhiên ,nhưng khổ hơn cho anh ,là như có một rào cản vô hình ,người đời đánh đồng cái sự tu không thành ,với hình ảnh anh là một con người xấu xa ,ô uế ...buồn và đau đớn ,nhưng có một đau đớn khác hơn ray rứt trái tim anh ấy là làm sao để tri thức học trong dòng tu :tri thức về đạo ,về ngành y ,về luân lý yêu người đau khổ ,không bị bỏ phế ,không bị mai một bởi đời thường ,vì sau khi ra đời anh lập gia đình ,cũng phải lo toan như mọi người đàn ông khác ...
Con người ấy đã tự nguyện bước vào đời dấn thân cho đồng loại hết sức nhẹ nhàng ,sau một chuyến tình nguyện về thăm và tặng quà trung thu cho trẻ bất hạnh ở Đồng nai ,trái tim anh quặn đau trước những phận người .Và anh lập ra mái ấm bằng tất cả những gì anh có ...
-Gian khó lắm ,anh Châu cho hay .Đôi mắt anh như tối đi ,và nhìn xuống thung lũng hoang vu ,khi nhăc lại một kỷ niệm cắt vào tim óc ...
-"năm 2005 tôi phá sản ,khi đầu tư nuôi cút tìm đường duy trì mái ấm này,cút chết ,tôi thua lỗ nặng không còn khả năng cưu mang ,họ tan tác khắp nơi ,quả thật đã có những người phải lây lất xó chợ ,vỉa hè ,và có người thật sự là mất tăm mất tích ...tôi nhớ nhất Vy....năm ấy Vy 18 tuổi .Câm điếc ,và liệt hai chân .Tôi gửi em cho một gia đình cũng nghèo ...tội thay em đã bị lạm dụng tình dục bởi ai đó qua đường .em ói miết ,chủ nhà báo tin ,tôi mua thuốc chống ói cho em ,khi phát hiện sự tình ,cái hoang thai đã 5 tháng .Mướn phòng cho em ở ,nhờ người canh chừng đợi ngày sinh ,thế mà em bể ối tại nhà ,tôi tới ,và làm luôn vai trò bà đỡ ...
-Sanh xong Vy rất yếu ,đứa con phải cho đi ,được một thời gian em bị mù ,tôi đưa em về gầy dựng lại mái ấm ...Vy thì ngày mỗi yếu đi
Như định mệnh người nuôi con Vy tìm tới thăm ,báo để em mừng con em khỏe mạnh và sắp tròn ba tuổi ...và Vy chết ,không biết em chết vì hạnh phúc hay đã quá khổ đau ,em chết khi còn ba ngày nữa thì sinh nhật con mình ở một nơi xa lạ ,trong vòng tay của người xa lạ..."Họ phải sống ,những con người này phải sống trong điều kiện tốt nhất tôi có thể cô à .."-Tôi nghe tiếng anh Châu như từ một nơi nào đó xa xa,và mắt tôi mờ đi ,tôi rất muốn òa khóc ,mà không thể ....
-Thế họ ở đâu mà tìm tới đây đông thế ?tôi hỏi anh Châu.
-không biết cô à,người thân họ mang tới ,họ nghèo ,rất nghèo ,không nuôi nổi người thân ,và cũng có phần sợ hãi sự kỳ dị ,tàn phế điên loạn ấy ....đa số là không trở lại thăm nom.Khi mang tới đây ,bệnh nhân thường là rất yếu ,tôi có giao hẹn rằng :tuy tôi không từ chối ,tôi sẽ cố hết khả năng ,nhưng nếu chẳng may họ qua đời ,thì tôi chỉ xin một điều thôi :Hãy tới mang về ,làm tang ma cho người ta đỡ tủi .Nhưng người đi là đứt áo đi luôn,và những bệnh nhân thì thật lạ lùng tất cả họ đã sống ,sống trong cái xác thân khốn quẫn ...Giờ thì thêm cả trẻ sơ sinh bị mẹ cha từ bỏ ,và người già bị con cái lãng quên ,buồn thế đấy .
-Anh đã làm gì để có thể nuôi từng ấy con người ?
-"Thì ,ngày tôi làm thằng ,tối làm thầy"-.Anh Châu cười ,chỉ vô chiếc xe cày với những xô thùng lủ khủ ..-."Là tiền là của đó cô ,là gạo cơm để mà sống chứ" .Mắt anh bỗng ngời lên rạng rỡ .Và tôi thấy trong ánh mắt ấy ,một nghị lực một trí tuệ ,và một sự kiên gan sắt đá lạ lùng .Sẽ còn phải tiếp tục tìm xem cái cách vừa làm thầy ,vừa làm thằng của anh ra sao ,tôi tự nhủ như thế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét