14 tháng 5, 2010

Không đề .

Con người ta có số thật .Mình rất thích con nít ,nhưng nuôi con khó vô cùng ,Hội đã 20, Khoa 14 tuổi rồi,thế mà cứ ốm suốt ,y như em bé...dở nắng ,dở mưa là lại thấy cái mẹt mình vác con tới bác sỹ à.Từ tết tới giờ ra vô phòng khám đa khoa Hiệp thành hơn chục bận rồi ...
Hôm nay thật là mệt ,hồi chiều đi ,bất chợt xây xẩm mặt mày ,cô nường chủ tiệm làm tóc phải mang vô cạo gió .Vậy mà về còn phải mang cả hai con đi bác sĩ ,khoa ốm mấy hôm nay ,giờ thêm hội sốt cao hơn 39 độ ...
Mệt ,có lúc tự hỏi ,mình có còn là phụ nữ không ?Mĩa mai thay ,mình là một phụ nữ đích thực!Lắm lúc đứng trước gương chải tóc tự động viên mình :Hương ơi ,phải cố lên ,chỉ bốn năm nữa cu Khoa tròn 18 tuổi !
Không còn muốn tranh cãi ,hay trao đổi điều gì vì hiểu rằng ,chẳng ăn thua gì ,chẳng trông cậy gì được  ,lòng mình chai đi ,lạnh ngắt.Cái bản năng người mẹ đỡ mình dậy nhiều phen ,không có bản năng ấy có khi là mình gục luôn ,không thể gượng dậy nổi .
Chiều , đồng chí áo trắng ở phòng khám động viên mình một câu :chị thật nghị lực ,mình cười mà như mếu  ,mới nói rằng :có những khi tôi cũng cảm thấy đuối lắm ...quả thật vậy ,mình đâu phải mình đồng da sắt gì cho cam ,hoàn cảnh nào thì phải thích nghi vậy ,đơn giản là như thế .
Mai đi đám cưới con trai người hàng xóm ,họ na ná tuổi mình mà đã có con dâu...thấy tủi thân ,nghèn nghẹn trong lòng ,chút xót xa ,nhưng mình cũng quen rồi rất quen ...sẽ ổn cả.
Tối mai ,sẽ đi tặng tập vở ,sách cho con bé Hưởng ,lại một đứa trẻ không sống cùng cha ,người lớn chia ly ,trẻ con khổ nhất .cuộc sống mà ,chẳng thể hoàn hảo...
Tự bảo lòng :cúi xuống ,cúi xuống thật thấp Thu Hương à,nhìn đi trần gian còn bao đau khổ kìa ,so ra ,nhà ngươi còn quá may mắn đó ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét