Vậy là đã hết một mùa xuân .Và ta cũng muốn kết thúc tất cả những gì đã xảy ra ,trong mùa xuân vừa qua.
Ta tự hiểu mình đã thành con người mới ,ta đã lớn lên trong dông bão ,đớn đau ,ta luyện mình thành đá ,thành thép ,và thành cát bụi .
Ta trân mình để người thế gian hủy hoại ,những người thế gian ta đã yêu thương và hi sinh .Ta không phán xét ,ta không cần ,ai lấy được điều gì ,cứ lấy đi ,ai chà ta thì cứ chà đi ,trong cái vỏ chai lỳ ,ta tự phục sinh thành em bé.
Trái tim ta nhỏ máu ngược vào trong ,suốt một mùa xuân ,ta ngủ chập chờn mấy đêm ,và sẽ không người thế gian nào có thể bù đắp cho ta những đêm trường đằng đẵng đớn đau .Ta cũng đã không còn thiết cái sự bù đắp của thế gian ,ta không thiết !
Ta đã có một không gian mới của mình ,một không gian rộng đến không cùng ,và không gian tuyệt diệu này ,ta hào phóng bù đắp cho chính bản thân mình ,người thế gian không chạm vào được ,nếu ta không đồng ý !!!!!
Ta biết lắm chứ ,có mấy ai trên đời có thể đứng ngoài mọi sự ,chỉ là đếm trên đầu ngón tay ,và ta tự tin để biết rằng ,ta là một trong ít ỏi đó ,bởi thế ta tự hào ,và yêu quý bản thân mình .Ta đã nói lời tha thứ nhẹ nhàng ,lời tha thứ từ tim ,cho tất cả những người đời hữu ý ,hay vô tình đã làm ta đau đớn .
Ta là viên sỏi ,viên soi tý hon ,ta là hòn đá tôi im lìm chịu đựng tới vô cùng ,nhưng trong đá ấy ,sự chuyển động nội thân là vô hạn ,và không ngừng không nghỉ .
ta có một khúc hát riêng của đá ,và ta đã dâng tặng ,đã cho không ,bao người khi chạm vào đá đơn sơ này ,từ ủ dột héo hon ,đã cười ,họ và ta chia xa li tán ,nhưng họ nhớ ,và quý mến ta ,thì đó cũng là quà ,quà cuộc đời ý nghĩa !
Bây giờ ta thỏa mãn ,vì ta học cách hát cho chính ta nghe ,ta nhận ra ,yêu mình ,để thương đời ,để rộng lòng với tha nhân ,rất dễ chịu ,vô vàn dễ chịu .
mỗi ngày ta mỗi tự vấn ,mỗi sửa mình ,mỗi ngày ta tìm thấy một sự bé nhỏ để si mê ,để nồng nàn ,và ta sống tiếp .
Bất chấp mọi sự ta sống tiếp ,đi tiếp gầy dựng ước mơ ,chẳng ai cấm ta ước mơ ,chẳng ai có thể cấm ta được !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét