12 tháng 4, 2010

Chuyện Bé Bông

Ở xã tôi có một cái chợ nhỏ bên hông một cái xí nghiệp .Bà con gọi là chợ xí nghiệp luôn ,đó là chợ của những người nghèo ,vài ba sạp rau ,mấy mẹt tàu hủ ,và đôi hàng cá.
tôi thường ghé chợ đó ,và thường ghé một mẹt bán thơm ,thứ trái cây rẻ mà ngon ,năm ngàn hai trái ,và trò chuyện cùng chị bán thơm ,tiện ngắm luôn cô bé phụ bán rất ngoan,luôn chân tay ,nhưng ánh mắt thì buồn và già trước tuổi.
Cả ngõ chợ gọi bé là bé Bông ,từ chị bán thơm tới cô hàng dép nhựa đều thương quý em ,bởi cái lẽ em thiệt thòi không có cha ,và cũng gần như là không có mẹ.
Năm ấy ,ở quê Bến Tre,mẹ sinh em , mẹ đặt vô tay ngoại rồi đi,chắc cái nghèo ,cái ngại với bà con khiến mẹ đi như thế...Mẹ đi rồi ,ngoại nuôi bé Bông ,nhưng ngoại nghèo ,ngoại yếu quá chừng ,vườn đất không có ,ngoại lên Sài gòn tìm cậu Tám.
Cậu Tám lại cũng nghèo dạt về thuê nhà ở  hẻm chợ xí nghiệp xứ bãi rác ,ngày ngày cậu Tám đi sửa đồ dạo cho người ta ,sửa máy khâu,ra đio ,mợ Tám đi làm xí nghiệp bên tận Củ chi.Nghèo vậy nhưng cậu Tám vẫn nuôi bà ,nuôi bé Bông ,cho bé Bông đi học.Thương thì thương cháu làm vậy ,nhưng bảo rằng có điều kiện mà chăm sóc bé Bông thì không ,hỏi cậu bé Bông học lớp nào ,cậu vò đầu ,tui chạy ăn ,chạy học ,chỉ biết nó học ở trường cạnh ủy ban cô ạ.
Sáng sáng bé Bông ra mẹt thơm của cô Kiều phụ bán một chặp .Vì cô Kiều cũng thương Bông,cậu  Tám Vinh đi sửa máy trưa không về ,cô cho Bông ăn cơm,thấy Bông ham học mà xe đạp hư rồi ,chưa có tiền sửa ,cô chở Bông ra ngã tư đường lộ đón xe buýt cho Bông tới lớp .Bông thấy cô như người mẹ,tranh thủ học bài xong ,là ra phụ giúp cô.Chiều nay ,bông đi bộ từ trường về nhà ,em lầm lũi cuốc bộ hơn bốn cây số .
Bông buông cặp và trở ra sau bếp ,em bật bếp hâm lại siêu thuốc ,hỏi thuốc cho ai ,em bảo ,cậu Tám bệnh rồi ,nhưng cậu uống thuốc nam thôi.Trong phòng nhỏ ,cậu tám loay hoay đút cơm cho hai đứa em nhỏ xíu .Tôi quay mặt đi dấu một tiếng thở dài ,nghèo là khổ lắm .
Hỏi Bông em ao ước điều gì nhất ,em bảo mong được tiếp tục đi học và cậu Tám bớt bệnh để còn lo cho các em và ngoại nữa.
Tôi nhìn ra con hẻm bắt đầu tối ,căn phòng trọ của mấy cậu cháu Bông cũng sẫm lại và vo ve tiếng muỗi kêu.Dằn lại cho Bông chút tiền sửa xe cho mai em đi học bớt cực hơn ,lòng tôi nhói đau và bùng lên một khát khao ,mong cho Bông được học ,được lớn lên thành một bông hoa thật là thơm tho hữu ích ,tôi tự biết ,tôi không thể thực hiện được ước mơ này ,nhưng có một nơi mà tôi vô cùng tin tưởng :Báo tuổi trẻ-phaỉ rồi ,nơi ấy đang triển khai chương trình học bổng :Bạn tôi -Người vượt khó .!Và thế là tôi viết thư gửi tới Tuổi trẻ ,kể về chuyện bé Bông ,cô bé thiệt thòi gần như không mẹ không cha ,nhưng hiền ngoan và nhẫn nại.Hi vọng tuổi trẻ sẽ chắp cho em đôi cánh ,mở ra cho em một tương lai từ một chương trình học bổng rất ý nghĩa kia,tôi hi vọng ,và bé Bông,cậu Tám ,bà ngoại em cũng vô vàn hi vọng
Nguyễn Thị Thu Hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét