Ung thư thê lương - tình thương nồng
ấm
1- Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình
Làng quê nghèo xa hắt heo, độ rày quen với hình ảnh bà cụ Sáu tóc bạc
phơ, xách giỏ đi thoăn thoắt từng nhà, bà cụ bán rau câu tự làm, bà không rao,
chủ ý ghé những nhà quen nhờ ăn giúp.
Ai cũng thương và ái ngại, nhưng không dám nói ra lời, cái lời ủi an đôi
khi nói ra cũng là thừa, đôi khi lại làm người trong cuộc sầu héo, tốt nhất là
im lặng.
Chẳng ai tin, mẹ bạc tóc tuổi tám mươi, giờ lặng lẽ lủi thủi chăm con
trai đầu lòng 58 tuổi, mà mới đó thoắt qua một thập niên một gia đình có dòng
dõi tương đối danh giá nơi vùng ven bỗng như tan hoang, mọi gánh nặng giờ như
dồn lên vai người mẹ già nhỏ thó. Và thủ phạm, hắn núp ló ẩn khuất thật tinh
vi, hắn tăm tốt độc địa cộc cằn như cái tên của hắn : ung thư.
2- Hành trình đau đớn kép
Hồi trước anh Ba Đợi (tên người đàn ông con trai bà cụ) làm phó bí thư
xã, cuộc sống khá bình an, lúc ấy ai cũng nghèo, toàn vùng khoan giếng lấy nước
dưới lòng đất sử dụng trong việc ăn uống, xa xa cách nhà một đoạn đêm ngày xe
cộ ỳ ỳ chở rác về, người ta chỉ nghĩ thì rác nó hôi, không ai ngờ rác nó còn
độc địa, để rồi hậu hõa sau này làng nước la liệt ung thu, mà lớp họa ung thư
đầu tiên rơi vào nhà anh Ba Đợi.
Chị Ba lúc đó hiền dịu dễ thương, chồng làm quan làng, còn chị thì tảo
tần bán hủ tiếu ngoài chợ nuôi hai con ăn học. Rồi một ngày nọ chị phát bệnh,
đau gớm đau ghê, anh Ba rời ghế quan làng về nhà, chứng kiến cảnh đau khủng đau
khiếp. Làng xã vẫn chưa quên cảnh ngày chị Ba sắp mất se cứu thương hụ còi chở
về kèm theo cả bình oxy, một bên người chị to phù lên kác thường, nó đó kẻ độc
ác mang tên ung thư vú.
Cũng chẳng ai quên hình ảnh bà mẹ chồng ngồi bên cô con dâu, nhiều người
bao nhìn chị ấy đau mà xót xa, bây giờ hay nhấc ống thở rồi …Không, bà mẹ chồng
ương quyết dù sức tàn nhưng nó biết, nó biết con nó, chồng nó vẫn bên nó đấy...
Và rồi yêu thương cũng không níu kéo nổi định mệnh, chị ra đi, một cái đám
tang và một quá trình bệnh đau của vợ khiến ông cựu phó bí thư cũng phải xin
chính quyền bán căn nhà – dù rằng đó là nhà tình nghĩa, mẹ thương lại đồng ý
cho anh ở ké cùng đại gia đình trong căn nhà chung, anh ở vậy nhoằng cái cũng
đã mười một năm...Vậy mà tên tội phạm xấu xa nó vẫn cứ xồ ra, trong câu trả lời
thiện nguyện viên anh cho biết như mọi người anh vẫn dùng nước giếng khoan hậu
câu chuyện bãi rác đầy gay cấn...
3- Tình thương mến thương không nề
hà, không e ngại

Có một cuộc gặp gỡ thiện nguyện viên cho là khó khăn, khi bà cụ Sáu tìm
tới thì buộc phải thì thầm, chú nhỏ thiện nguyện viên đành phải khép hờ cánh
cửa và cũng thì thầm cùng cụ :
Bà cụ bảo :
- Bà nghĩ rồi, bà chỉ chạy ra mẹ
con mày thôi, mày giúp bà, bà đắm đuối lắm rồi con ạ,… bác Đợi phát bệnh ung thư đại tràng, mấy tháng trước vừa phải trải qua
phẫu thuật cắt bỏ 1 đoạn ruột, làm hậu môn nhân tạo bên ngoài mỗi ngày phải
thay túi trị giá ba mươi tám ngàn, ròng rã mấy tháng nay. Nay bệnh di căn nên
bác sĩ yêu cầu hóa trị, tổng cộng 8 toa. Đã làm 1 toa đầu tiên ngày 8-1, ca hóa
trị sắp tới ngày 29-1. Số tiền mỗi ca hóa trị là 28 triệu, may mắn có bảo hiểm
nên được trừ 80% còn lại 4 triệu mỗi kỳ hóa trị, với 3 triệu tiền thuốc men
bệnh tật các loại. Mà hạn của kỳ hóa trị sắp tới chỉ còn 2 tuần, gia đình sau đợt hóa trị đầu tiên đến nay là chạy tiền
không kịp (cần 7 triệu). Bác sĩ nói là hóa trị thì không nên bỏ kỳ nào nếu
không thì coi như là công cốc hết. Gia đình coi như là không còn trông chờ vào
nguồn nào được, bản thân bác Đợi đau bệnh, bà cũng già 80 tuổi cũng ú ớ không
biết chạy đâu…
Thiện nguyện viên tí hon:
- Đây mới là căng, bà cháu mình thì thấm đòn của thằng đại ác ung thư, má
con cũng đi mổ con biết mà, con đây cũng ốm lết lây, chúng ta đều là cư dân
khốn khổ giữa đời này , song căng cái là người ngoài người ta vẫn thấy cái nhà
thờ tổ của bà rất to, nếu trợ cấp là sẽ eo xèo lắm ạ.
Bà cụ :
- Ừ cũng căng nhưng mà con thấy đó, bà tám mươi tuổi, đất điền thì đóng
băng, bà có muốn cứu bác Ba cũng chả mài ra được, mày không giúp bà sẽ ngồi đợi
má mày về.
- Má con về kìa, may quá phải sang tay vụ này cho má thôi, con suy nghĩ
không thấu nên con không dám trả lời đâu ạ.
Và thế là có thêm cuộc gặp gỡ giữa hai người mẹ, chị thiện nguyện viên
lắng nghe bà cụ đầy cảm thông. Và chị tư vấn cho bà cụ rằng : chính bà, người
mẹ già nua sẽ là cây cột trụ vững bên để người con yếu ớt của bà tựa nương, cái
đó cao hơn mọi tiền bạc. Nhóm thiện nguyện Tín Thác ta đi theo kim chỉ nam và
đường lối của đức Chúa trời, không xét nét theo kiểu so sánh thế gian, anh Ba
Đợi rất cần được chia sẻ nỗi đau kinh hoàng của căn bệnh ung thư đại tràng sau
mổ và hóa chất là cực kỳ hiểm nghèo, gian khó
Và đêm ấy nữ thiện nguyện viên kỳ cạnh gõ một lá thư, lá thư bay đi nơi
đâu đó xa xôi, và hồi âm cho chị là lời chỉ dẫn tận tình của một vị mục tử :
Con thấy đó, nỗi đau kép như anh ấy, tự thân chẳng mang dễ dàng. Có gì
đau xót cho bằng một lá vàng tuổi tám mươi mà còn lận đận vì lá sắp vàng là ruột
thịt của mình cũng sắp 60 như thế. Và con cũng thấy đó, xã hội bây giờ người ta
cứ lo thủ thế lo thân, dù có anh em hay gia tộc đông, song không phải ai cũng
có thể chăm lo cho kẻ khác, các con không đế vì sợ điều thị phi mà né tránh là
rất có lỗi với Chúa, và cả với đời, không Chúa nào, đời nào cấm các con tới
thăm người cựu phó bí thư khốn khổ đó, không Chúa nào phân biệt người giáo
người lương, chức quyền hay là không quyền chức tất cả là con của Ngài, dù có
đứa con chưa về cùng đàn, song không phải vậy là xa lạ. Việc thiện nguyện cũng
không câu nệ thị phi thế gian. Chút quà con mang đến giúp anh ấy không là bao,
nhưng cái làm anh ấy giảm đau là các con đến vì yêu thương, các con dành chút
hi sinh là cầu nguyện cho anh ấy. Ung thư đau lắm, sức người chịu không thấu
đâu, mỗi kinh nguyện kêu cầu Chúa xót thương lúc ba giờ chiều sẽ là thuốc giảm
đau không chỉ cho một người mà là toàn nhân loại đấy.


Và tối mịt mùng có mấy bóng nhỏ rẽ vào con hẻm tối tìm tới nhà anh Ba,
thật không cầm nước mắt khi anh gầy khô, anh bảo : nói thật với mấy em, chính
anh cũng không ngờ anh lại vướng vào căn bệnh nặng tới như thế.
Chú thiện nguyện viên nhỏ xíu gồi bên anh cười nhoẻn miệng : con cũng
bệnh, mà con hết đau roài, con cũng chỉ còn trong vào cầu nguyện thôi, con sẽ
cầu nguyện giùm để bác vơi đau đớn
Người mẹ già đón phần quà rất kịp thời bằng tiền mặt, bà cụ chẳn nói lên
lời. Hồi lâu bà bảo :
- Cho bà cảm ơn cái người nào đó mà các con bảo là thầy, các con hứa sẽ
báo tin nhờ ông ấy. Sao mà lại có người tốt như vậy, bà cũng cảm ơn các con,
không ngại xa xôi khuya tối tìm về dây...Bà cụ rưng rưng muốn khóc
Chia tay một thiện nguyện viên còn lo lắng dặn bà cụ mang thùng nước vào
phòng bệnh nhân, bởi theo chị bác Ba phẫu thuật hùng hậu môn nhân tạo, thiếu
nước mọi sự vón cục vón cù, chất bài tiết của cơ thể không lưu thông thì nguy
hiểm. Hỏi ra mới biết thiện nguyện viên cũng học nghề y. Trong đội quân thiện
nguyện ấy có đủ mọi thành phần, chú học sinh, chàng sinh viên, cô y tế....
- Cậu nghĩ sao nếu yêu thương của Tín Thác so găng với lạnh lẽo của ung
thư ? Một thiện nguyện viên nêu vấn đề khi rời nhà anh Ba Đợi.


- Không cho găng chi hết, mà là Tín Thác tiến lên, hễ tín thác bước một
bước chân, thằng quỉ ung thư ác ghê hồn sẽ phải lùi chí ít là nửa bước, cứ thế
đúng không ?
- Chúng ta có Chúa đi cùng, còn nó thì không, nó thê thảm lạnh lùng, còn
chúng ta thì ấm áp.

Đúng vậy ! Chúng mình đi tiếp - những bóng nhỏ rời xa. Trong nhà anh ba
người mẹ động viên con : con uống nước rồi ngủ đi, nhà bình tối nay thật bình
yên và ấm cúng !
THIỆN NGUYỆN TÍN THÁC
THU HƯƠNG
SÀI GÒN ĐÊM 13-1-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét