Vui đón giáng sinh cùng đồng bào Khơ me và Stiêng tỉnh Bình Phước
1- Khởi đi từ một bức thư
Giáp giáng sinh chúng tôi nhận điện thoại từ vị linh mục thân thương, ngài hỏi : Sao rồi , thế Giáng sinh các con có mua sắm gì chưa ?
Đám trò ríu rít khoe , nào ở phố nọ con thấy mũ giáng sinh giảm giá quá chừng, nào ở phố kia quần áo model Hàn quốc đẹp sao là đẹp...
Người tu sĩ hỏi :
- Vậy các con có khi nào nghĩ tới có những người có khi là cả đời chẳng biết tới giáng sinh , cả đời chẳng một lần được đặt bước chân về nơi phố thị ?
Và cha chuyển cho chúng tôi một thư nhỏ kể về nơi heo hút với những gương mặt thơ dại trong cái nghèo của những trẻ thơ dân tộc Stiêng và Khơ mer, từ một vùng xa xôi tỉnh Bình Phước
-Đi chứ ? Các bạn nhỏ của cha, lên đường đón một giáng sinh sớm không phải nơi phố thị .
2-Chuyến xe bão táp
Hào hứng chuyển hàng lên xe và bắt đầu một chuyến đi, dọc theo quốc lộ 13, hành trình cứ dài mãi khi phố thị và làng mạc sầm uất bỏ lại sau lưng, chúng tôi như chìm vào lớp bụi đặc sệt đỏ lừ khi xe vô dần tới địa bàn Bình Phước
Qua bạt ngàn cao su, và luồn qua những khu vực toàn những loại cây không tên rậm rạp, ngồi trên xe người nào người lấy mỏi nhừ cả năm tiếng đồng hồ thăm thẳm chiều trôi chỉ mong tới được nơi cần tới .
Mà quả là đã gần chiều, ngồi trên xe tán dóc có bạn ước ao xe dừng lại là sẽ ghé nhà dân kiếm võng ngủ một giấc cho ngay lưng, có bạn lại ước ao, tấp ngay vào một tiệm cơm, chà chà cơm tấm sườn bì thì mới sướng làm sao, lúc đó mới nhớ rằng suốt năm tiếng đồng hồ ăn bụi đỏ , uống gió xào xạc qua lá khô bụng người nào người nấy réo lên òng ọc ...
Và rồi cũng tới nơi cần tới, chẳng có võng đung đưa, và cũng lại càng hoang đường khi mơ về quán cơm tấm thơm lừng giuống vỉa hè Sài gòn, trên sân đất lầm bụi đỏ au, đông bào tới đợi chúng tôi dưới cái nắng cháy da dù đã ba giờ chiều, trẻ con háo hức, người lớn ra chừng cũng đã mệt mỏi rồi , đồng bào đa số là người dân tộc Khme và Stiêng đợi chúng tôi chắc cũng từ lâu lắm .
Cụ Thạch Sinh bảo :
- Già lội từ trong sóc ra đây lúc 11h, được cha sở tặng phiếu nhận quà, vui quá đi , mừng quá đi, già đắt cháu trai ra vừa là nhận quà , vừa cho cháu nó ngắm cái người thành phố xinh đẹp rạng ngời, nó cả đời cũng chẳng có dịp nào về thành phố được ....
Quên cả mệt nhọc, cô tình nguyện viên sà lại bên cậu bé tóc cháy khét cứ xấu hổ bám chân ông nội và di miết đôi chân trần xuồng nền bụi đỏ .
Cũng xin phép được dành đôi dòng cảm ơn cha sở xứ Lộc Quang khi ngài tạo điều kiện để tình nguyện viên được đến với bà con nơi đây. Lạ thay từ lúc tới không thấy Ngài đâu , chúng tôi lấy làm thắc mắc mà không tiện hỏi
Từng trái bóng bay rực rỡ được trao tận tay các em thơ, mắt các em xoe tròn và sáng rỡ lên, chúng rất khoái món quà đẹp đẽ mê ly, bỏ mặc người lớn với mỳ gạo đường cát thơm chúng chạy ào ra một khoảng trống và tụm lại bên nhau hào hừng với món quà quá đẹp ...
Ngoài quà nhu yếu phẩm, có một quá khác khiến` bà con rất đẹp lòng, những tràng chuỗi mân côi do chính bàn tay của tình nguyện viên kết thật là xinh, các văn hóa phẩm hướng tới lòng Chúa xót thương, nơi xa xôi này quà ấy thật quí xiết bao, đồng bào trừ buỗi lễ ở nhà thờ thì cả năm văn hóa mà họ thưởng thức chỉ là vài kỳ hội chợ lướt qua mỗi khi vào mùa thu hoạch .
Mải trò chuyện chia sẻ cùng bà con, tình nguyện viên cố quên đi cơn đói bụng mềm cả bàn chân , đúng lúc đó có một dáng người mảnh khảnh vượt dốc băng về phía cộng đoàn, bà con tíu tít reo: Cha sở ....
Ngài lễ mễ với hai giỏ lớn, tương phản với dáng người gày gò, đặt hai giỏ to xuống cha mới giãi bày :
- Biết các con về, xứ nghèo, chẳng có chi, cha vào sóc đặt thứ cao lương này làm quà đã khách thành phố
Quả là cao lương thật, hai giỏ khoai luộc chẳng mấy chốc hết vèo, khoai chấm muối mè, cha ơi đã lâu rồi chúng con mới được thưởng thức món quà quê tinh tế và đậm tình đậm nghĩa.
Dù rất quyến luến nhưng chúng tôi phải lên đường, đi tiếp tới giáo xứ Phước An vào trực tiếp hai sóc của bà con Stiêng ở trong sâu, trời thì bắt đầu buông tối ....
2- Phép nhiệm màu
Được sự giúp đỡ tận tình của người linh mục trẻ phụ trách giáo xứ Phước An , chúng tôi vào thăm hai sóc đồng bào dân tộc Stiêng. Dù cho ngôn ngữ bất đồng song có Chúa ở cùng bà con và các tình nguyện viên vẫn hiểu nhau và tràn đầy thân ái, chúng tôi quả thật rất trân trọng và kính phục vị linh mục trẻ nơi này, phaỉ quả cảm, tràn đầy tình yêu và ơn Chúa ngài mới trụ nơi thâm sơn cùng cốc với đồng bào để cùng sống cùng nghèo , cùng đơn sơ với họ
Chúng tôi ra về khi trời bắt đầu tối và đường lộ mỗi lúc một vắng hơn, bỗng đâu sự cố xảy ra và quả thật là chúng tôi rất bối rối và loay hoay, vì chạy quãng đường quá dài, động cơ xe quá nóng và có nguy cơ ...phát hỏa .
Bây giờ mà không có nước thì quả là nguy to, anh tài xế rên hừ hừ, Chúa ơi cứu con, con về sáng mai còn hợp đồng chở hàng, không về kịp thành phố đêm nay chắc con ...phá sản bán xe đền không kịp.
Một vài chị cùng đoàn đọc kinh cầu nguyện, có chị mau nước mắt muốn khóc tới nơi: Em không về đêm nay chồng em bỏ em thôi, anh ấy giao hẹn rồi, đi đâu thì đi làm gì thì làm cấm qua đêm , hễ qua đêm ngoài đường dù có là việc tôn vinh Chúa cũng cứ ôm đồ về với mẹ...
Kìa mờ xa , có một nóc nhà ... nhà ấy là nhà một độc bào dân tộc Stiêng , cả nhà kéo vô nương thu hái , nhà bỏ không. Phong tục của đồng bào, mọi sự cứ để không vậy nhưng được đếm được cất bởi chữ tín rồi, không ai tự nhiên mà lấy mà sờ vào đồ đạc của đồng bào được .....
Chúng tôi đành cầu nguyện xin ý Chúa dạy trong trường hợp này, một anh trong đoàn bảo: Thôi xin phép vắng mặt đồng bào, chúng ta lên đây cũng vì chữ thương yêu , mong đồng bào xá lỗi .
Mon men tới gần két trữ nước , két cũng nóng ran , dòm lom thấy vũng nước con con đáy bình, cả bọn ngao ngá
- Ôi giờ có cái giếng, thì sướng biết bao - Một bạn lầu bầu thế
- có giếng nè, một bạn nữ reo lên, quả là mầu nhiệm không những có giếng, mà có cả cầu dao điện đàng hoàng, lại có cả khoanh ống nước tròn xinh máng ngay bên cạnh .
- May quá , tạ ơn Chúa .....
Khi dòng nước giúp hạ họa cái động cơ xe bỏng rãy, cũng thấy lom khom cái lưng một đồng bào gò lưng phóng xe tới như bay, anh nói lắp bắp bằng tiếng kinh chưa chuẩn :
- Tao lo quá, cái ruột nóng như có hòn than, tao lo cái tình nguyện Lòng chua xót thương có chuyện k lành, nên đuổi theo coi, cái tình nguyện cứ dùng nước đi, đây nhà bạn tao , về tao xin phép dùm , tình nguyện đừng sợ bị bắt lỗi .
Mừng, và xúc động. Như cảm thấy có Chúa hiển hiện giữa chúng con, thấy tràn ngập thương yêu và vui sướng .
Xe về tới thành phố cũng đã hơn mười giờ khuya, Sài Gòn rạng rỡ đèn hoa tiễn từng tình nguyện viên về với mái gia đình, mệt, rất mệt , song nghĩ đến nơi các phum sóc ở Bình phước xa xôi, đám trẻ con mơ những giấc mơ ngũ sắc rợp bóng bay. Má Khmer bên ảnh Chúa xót thương lần hạt tín thác vào Thiên Chúa. Em gái Stiêng cườm tay căng tròn tràng chuỗi mân côi , hơn bốn trăm bếp lửa đồng bào giáng sinh này ăm ắp gạo thơm , mỳ , đường...Thì cái mệt bỗng nhiên chạy đi đâu, nhừơng chỗ chỗ cho những niềm vui rất thanh, rất dịụ
Và như thế Giáng sinh đang đến bên thềm .....
Ghi chú: Được sự hỗ trợ từ cha Lãng tử , sự đóng góp công sức của tình nguyện viên , sự đồng ý ác cha xứ sở tại giáng sinh sớm đã được tổ chức tới tận tay tận nhà hơn bốn trăm hộ đồng bào Khme, Stiêng tại tỉnh Bình Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét