TRONG ĐẮNG CAY ĐỜI VẪN RẤT NGỌT
NGÀO
Cuộc sống bao la, ngày mỗi ngày trôi qua, chúng ta phải đối điện với bao
điều khó chịu: bạo lực, bất công, chà đạp lẫn nhau.... Xin hãy tin đó chỉ là cái
phần rơm rác lều phều, trên mặt dòng dòng đời cuồn cuộn chảy, và sâu lắng ẩn
trong dòng chảy bất tận ấy vẫn còn có bao ngọt ngào ân nghĩa dẫu là đau đớn và
đắng cay, và đó sẽ là phù sa của cuộc sống này, để khi được chúng kiến chúng ta
thấy ấm lòng và tin rằng đời rất đẹp...
Xin hãy dành chút tĩnh lặng của ngày giáp Giáng Sinh, lắng nghe một chuyện
1 - Tâm sự từ con
Mười ba năm trước, lúc ấy tôi mới mười tuổi đầu, anh trai hơn một tuổi và đứa
em thì bé lóc chóc, gia đình tôi rất đầm ấm, có mẹ, có ba, có những bữa cơm chiều
đơn sơ và rất vui vẻ, bao giờ trước bữa ba cũng dạy chúng tôi làm dấu, dâng lời tạ ơn
Đức Chúa Trời, còn mẹ thì luôn gắp những miếng ngon nhất bỏ vô chén cho chị em
Vậy mà, bỗng một ngày nọ sau mấy cơn đau, bỗng đâu ba tôi ngủ say luôn và
dứt khoát không dậy, mẹ lay mãi, mẹ khóc mẹ gào rất gớm ghê, ba đứa tôi cũng khóc
vì...Thấy mẹ khóc quá đi, chúng tôi không biết đó là sự chết.
Chỉ đến khi mẹ không khóc nữa, mẹ nắm tay ba thì thầm điều gì đó và xé những
vành khăn trắng cột lên đầu chúng tôi, người ta mang tới cái hòm bỏ ba vào và đậy lại
đến kỳ khôi, thì chúng tôi được bảo là: Ba của các con đã chết.
Từ đấy không có ba, và cũng không còn căn nhà thân yêu, một ngày, mang theo
ảnh ba, mẹ dắt chúng tôi ra khỏi nhà, tới một căn nhà bé tí hon gọi là nhà trọ.
Ngây thơ ngơ ngác cũng qua mau, chỉ vài ba năm sau thì chúng tôi hiểu ra là ba
mình vĩnh viễn đi rồi, trang trải tiền thuốc thang và đám tang của cha, chẳng còn cách
nào hơn là mẹ đã bán căn nhà, và hóa ra là bốn mẹ con bắt đầu đời ở mướn.
Và anh em tôi cũng đã bắt đầu ý thức sự nhọc nhằn của mẹ, mẹ nhỏ tí thế kia,
vậy mà bữa bữa chén cơm của ba anh em vẫn đầy, vẫn có đồ ăn dù đạm bạc, và mẹ
thì cứ thức đêm, còn chúng tôi tất cả vẫn đến trường, có nghĩa là mẹ đang vắt sức
vì ba đứa tôi, đứa em còn nhỏ thì đã đành là đi học rồi, còn tôi và anh hai, sẽ đi làm
kiếm tiền phụ mẹ, chúng tôi manh nha đòi bỏ học.
Nhưng mẹ khóc, khóc rất nhiều, và bà còn tỏ ra là giận dữ, bà bảo rằng duy nhất
việc cần đầu tiên là ba anh em phải duy trì việc học hành, việc kiếm tiền có mẹ lo,
song để chúng tôi an tâm học và cũng có...làm, mẹ mang những hạt cườm rất nhỏ và
óng ánh đủ màu, những việc đầu tiên chúng tôi học làm là kết hạt cườm ở những quai
dép xinh xinh nho nhỏ.
Những hạt cườm bé xinh không đủ trang trải quá nhiều tiền cho một gia đình đi
ở mướn mà lại Có tới ba trẻ học hành. Một kỷ niệm đau lòng, lần ấy chúng tôi thuê
nhà của một người quá dữ dằn, thiếu nợ họ 19 ngày tiền nhà, biết gia đình tôi mẹ góa
con côi, họ xiết tất cả đồ đạc của nhà chúng tôi, trừ mấy bộ đồ kể cả xoong nồi họ lấy
sạch luôn, bốn mẹ con khốn khổ vô cùng, nhưng trong nước mắt mẹ dạy chúng tôi
rằng : đừng oán họ, vì mình lỗi trước mắc nợ người ta. Các con cầu nguyện Chúa đi,
mẹ vẫn tin là Chúa thương chúng ta mà, Chúa sẽ cứu chúng ta theo cách của ngài, mẹ
chỉ mong các con đừng bỏ học.
Lúc ấy anh em chúng tôi nắm tay nhau và dựa vào mẹ, mẹ bé nhỏ hình hài mà
quá đỗi lớn lao của chúng tôi, chúng tôi hứa rằng phải học, học để mẹ vui, và học để
hi vọng có thể có cuộc sống tốt hơn, Điều mẹ dạy chúng tôi tin, thì chúng tôi sẽ bám
chặt vào niềm tin ấy, Chúa sẽ đến, và ngày đã thật sự cứu chúng tôi...
2- Lời của mẹ
Vâng quả thật, chỉ có đấng giàu yêu thương là Thiên Chúa cứu vớt chúng tôi
mà thôi. Bởi vì tôi đã cùng quẫn thật rồi. Cái lời gửi gắm sau cùng lúc chồng tôi sắp
lìa đời : Mình nếu thương tôi ráng ở vậy và dứt khoát nuôi các con học nha mình, tôi
luôn mong con chúng mình được học hành tử tế...Đã khiến tôi chắt cạn sức mình,
tôi không có vốn liếng và chẳng giỏi giang, chỉ là mài sức may vá kiếm cơm, hướng
các con học hành dạy chúng cắc củm làm cườm kiếm thêm, thì không thể làm được
cái điều lạ lẫm này : thằng con lớn thì cũng xong cao đẳng tin học rồi. Con bé Khanh
nghĩ mà thương, nó xong cao đẳng ngân hàng, nhưng nhà nghèo, chẳng biết chẳng
quen không xin được việc, và tôi biết nó khát khao ngành y, tôi chấp nhận cho con
học lại ngành y tế, giáng sinh sang năm cháu sẽ ra trường, con bé út cũng vừa vào đại
Tôi có là gì đâu giữa biển đời xô dạt, để rồi lúc khủng hoảng nhất Chúa giang
tay cứu tôi, cái cách người cứu tôi cũng lạ lùng quá đỗi....
3- Lời tình nguyện viên Mái ấm giữa đời.
Quả là lạ lùng sự sắp đặt của Thiên Chúa, ngài xô chúng tôi đến với gia đình chị
cách hết sức khác thường. Năm đó các anh em chúng tôi hay tụ nhau cầu nguyện lòng
Chúa xót thương mỗi ba giờ chiều, và cả bọn bàn nhau nhen nhóm một cái chương
trình nhỏ gọi là : giúp vốn các gia đình có con em chăm ngoan học giỏi, hồ sơ gửi tới
của gia đình chị làm chúng tôi xúc động dù vắn gọn : mẹ góa nuôi ba con, hai cháu
học cao đẳng, một cháu học cấp ba, hồ sơ của chị được duyệt vay, không hề gặp bất
Nhưng cuối năm theo đúng trách nhiệm thu chi, ngồi tổng kết thu hồi vốn để trợ
giúp các hoàn cảnh tiếp sau, thì hộ nhà chị là hộ trả nợ "chây ỳ" cả năm không trả nửa
vốn và không thấy có hồi âm ý kiến.
Và thế là tình nguyện viên tới nhà chị trong tâm trạng bực dọc vô cùng, nói thật
trong lòng chúng tôi đã soạn những lời nặng nề khi giáp mặt.
Đa tạ Chúa kịp thời hoán cải chúng con, khi đến nơi, cả bọn chúng tôi ngỡ
ngàng, vì không thể ngờ gia cảnh chị éo le tới vậy.
Trong ô nhà trọ chừng chín mét vuông, chất ngất là vải vụn tạm thời gôm sang
một bên, chị nằm đó xanh dờn, không nói ra hơi, ba trẻ đang xúm quanh mẹ mình,
còn bếp thì lạnh ngắt.
Hóa ra cuộc sống quá cơ cực và nhịn cho các con ăn, chị bị liệt ruột và phải lên
bàn mổ khẩn cấp, mổ rồi chị không dám nằm ở viện như bác sĩ yêu cầu, chị xin về
sớm để lo cho cho các con, và lo...Chạy tiền trả nợ, cô con gái nhỏ của chị tức em
Nguyễn Hoàng Khanh một mực cam kết rằng : xin các cô chú thư thư dùm, con xin
hứa mẹ bớt đau, con sẽ đi làm lấy tiền trả đủ đầy, mấy ngày qua má qua đau, con mắc
chăm má nên không tới khất nợ với các cô các chú....
Những người có mặt hôm đó đều khóc, mọi giận dữ bay biến đi đâu, điều chúng
tôi bắt buộc Hoàng Khanh phải làm, ấy là làm giùm chúng tôi một bản "tường trình"
chi tiết về gia cảnh, cũng như chi phí của gia đình để chúng tôi nắm rõ ngọn ngành
tìm phương án hầu có thể san sẽ bớt nỗi cơ cực và giúp các em vững tin bước tiếp
Kể từ đấy Thiên Chúa như mở mắt chỉ đường cho tình nguyện viên chúng tôi
đến với gia đình em, càng đến, càng thương, và đã cùng gia đình đi qua rất nhiều biến
Người mẹ, sau đợt mổ ấy chị còn phải nhập viện mổ thêm ba lần, có lẽ sau
nhiều năm tháng lao nhọc nhịn ăn nhịn mặc cho các con, nên các lục phủ ngũ tạng
mới bị hư nặng tới như thế, chị bị cắt mật, bao tử, và bây giờ còn có thêm khối u ở hạ
sườn phải, nhưng với sức khỏe hiện nay, chị chưa thể mổ....
Tâm tình của những người con:
Con tạ ơn Chúa sau những biến cố cho con một gia đình lớn lao là cộng đoàn
cầu nguyện lòng Chúa xót thương, suốt bốn năm qua không những đã xóa nợ cho gia
đình con mà còn nâng đỡ chúng con nhiều như vậy, từ việc đóng học phí, tới lo tiền
viện cho mẹ của con, tới lo cả phương tiền cho em con năm nay đậu đại học nhà xa,
chiếc xe đạp điện mà cộng đoàn cho sẽ là phương tiện song hành cho em con trong
hàn trình bốn năm sắp tới. Ngay cả những ngày lạnh lẽo này các cô chú cũng không
quên mang từng tấm chăn giúp mẹ con chúng con. Có lẽ là Chúa đã cho con thấy cái
ấm áp của tình người, nên con học lại ngành y, vừa là kiếm cho mình một cái nghề,
vừa là như một phương cách để con đền đáp ơn nghĩa cuộc đời này, con chỉ còn biết
nói lời tri ơn với bao tấm lòng vàng, nơi trái tin con giờ đây kiên vững niềm tín thác
cậy trông vào Thiên Chúa.
Dũng con trai lớn : con đã ra trường, dù trước mắt chưa thể xin được việc làm
đúng ngành nghề, con tạm thời đi giúp các tiệc cưới mưu sinh, nhưng con nhận thức
rõ công ơn bao la củaThiên Chúa và các cô chú với gia đình, giờ con phải cố gắng
phụ mẹ nuôi em ăn học và sống sao cho hữu ích...
Khép lại một câu chuyện đẹp, như một món quà dâng đời, tạ ơn Chúa đã yêu
thương và cho chúng con được cộng tác trong công trình kiến tạo cuộc đời, tạ ơn
Chúa cho chúng con nhận ra yêu thương chính là vật liệu vững bền và quí giá nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét