Này ai lược giắt trâm cài
Răng đen rưng rức , đi hài cao cao
Đêm , sau một ngày quá đỗi nhọc nhằn , tôi cố gắng chủ động ngủ và ước rằng : Hãy để tôi được quên thực tại xô bồ , được trôi về một cũ xưa mà lạ lẫm .
Lạ lẫm cũ xưa mà tôi thích sẽ luôn có mặt hình ảnh của người phụ nữ .Biết làm sao , khi tôi thú nhận rằng , thế giới hiện hữu này thật chẳng có gì hấp dẫn tôi , chẳng có gì khiến tôi cuồng si cho bằng hình ảnh những người đàn bà tôi từng gặp
Trước khi tôi biết ...tới đức tin ki tô giáo để biết rằng có một Mẹ thiên Chúa tuyệt vời , thì hiện hữu với tôi có một người đàn bà bẳng thịt bằng xương , lạ lẫm tới vô cùng , mà nếu hiện hữu trên trần gian thì bà đã hơn tuổi trăm , bỏ tôi mà đi thì cũng tới nay tròn 15 năm chẵn .
Lúc ấy tôi bé lắm , lớp 1 thôi , một cuộc chuyển nhà , tôi k ở với mẹ cha , tôi về ở với bà , ồ ngạc nhiên chưa , bởi vì , sau này tất cả các cô chân dài người mẫu ở thành phố hồ chí minh đăng quang , tôi đi qua các rạp hát , ngó ti vi cách hững hờ , bởi vì , các cô k có trong tiêu chí cái đẹp tôi tôn thờ , tôi cứ chỉ nhớ một hình ảnh hàng răng hạt na cắn chỉ đen rưng rức với mái đầu khăn vấn nhung đen quyến rũ diệu kỳ , áo cánh trắng không cổ bằng phin nõn vậy thôi , mùa đông thêm nếp khăn vuông len xanh cánh chả , thế là bà tiên không tuổi mà tôi biết hiện hữu .
Đêm người đàn bà đẹp lom khom bắt muỗi cho tôi ngủ yên , và bắt muỗi bằng cây đèn hoa kỳ sẽ được vặn to bấc , bà dí cái lỗ thông bóng đèn một phát là con muỗi bay vô cháy cái xéo , cái mùng bằng vãi màn xô cũ mèm mà sao thơm tho , cá chăn bông k thể biết nó bao nhiêu tuổi vỏ màu nâu nặng trịch đè nên tôi , nó cũng thơm , dù chẳng bao giờ giặt , nó vẫn cứ thơm ngào , bởi vì , cứ sáng sáng tinh sương , khi chuẩn bị cất thúng nên đầu , bà ngó vẩn vảy cá trên bầu trời và đoán rằng : hôm nay nắng to , nhớ măng chăn ra phơi đấy !
Hồi ấy chả có điện đóm , bà vừa bắt muối , vừa thánh thót nảy một câu Kiều :
Rằng năm gia tĩnh triều minh
Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng ....
Thế giới của thần tiên , của trruyện Kiều , của gia huấn ca đưa tôi vào giấc ngủ tự lúc nào , và người đàn bà ru tôi cách lạ lùng thật sự gần như ...k biết chữ ! và lúc ấy tôi bảy tuổi đầu , cái trí óc non nớt của tôi đã khắc ghi rất sâu hình ảnh của người đàn bà kỳ diệu
Xem thêm
Răng đen rưng rức , đi hài cao cao
Đêm , sau một ngày quá đỗi nhọc nhằn , tôi cố gắng chủ động ngủ và ước rằng : Hãy để tôi được quên thực tại xô bồ , được trôi về một cũ xưa mà lạ lẫm .
Lạ lẫm cũ xưa mà tôi thích sẽ luôn có mặt hình ảnh của người phụ nữ .Biết làm sao , khi tôi thú nhận rằng , thế giới hiện hữu này thật chẳng có gì hấp dẫn tôi , chẳng có gì khiến tôi cuồng si cho bằng hình ảnh những người đàn bà tôi từng gặp
Trước khi tôi biết ...tới đức tin ki tô giáo để biết rằng có một Mẹ thiên Chúa tuyệt vời , thì hiện hữu với tôi có một người đàn bà bẳng thịt bằng xương , lạ lẫm tới vô cùng , mà nếu hiện hữu trên trần gian thì bà đã hơn tuổi trăm , bỏ tôi mà đi thì cũng tới nay tròn 15 năm chẵn .
Lúc ấy tôi bé lắm , lớp 1 thôi , một cuộc chuyển nhà , tôi k ở với mẹ cha , tôi về ở với bà , ồ ngạc nhiên chưa , bởi vì , sau này tất cả các cô chân dài người mẫu ở thành phố hồ chí minh đăng quang , tôi đi qua các rạp hát , ngó ti vi cách hững hờ , bởi vì , các cô k có trong tiêu chí cái đẹp tôi tôn thờ , tôi cứ chỉ nhớ một hình ảnh hàng răng hạt na cắn chỉ đen rưng rức với mái đầu khăn vấn nhung đen quyến rũ diệu kỳ , áo cánh trắng không cổ bằng phin nõn vậy thôi , mùa đông thêm nếp khăn vuông len xanh cánh chả , thế là bà tiên không tuổi mà tôi biết hiện hữu .
Đêm người đàn bà đẹp lom khom bắt muỗi cho tôi ngủ yên , và bắt muỗi bằng cây đèn hoa kỳ sẽ được vặn to bấc , bà dí cái lỗ thông bóng đèn một phát là con muỗi bay vô cháy cái xéo , cái mùng bằng vãi màn xô cũ mèm mà sao thơm tho , cá chăn bông k thể biết nó bao nhiêu tuổi vỏ màu nâu nặng trịch đè nên tôi , nó cũng thơm , dù chẳng bao giờ giặt , nó vẫn cứ thơm ngào , bởi vì , cứ sáng sáng tinh sương , khi chuẩn bị cất thúng nên đầu , bà ngó vẩn vảy cá trên bầu trời và đoán rằng : hôm nay nắng to , nhớ măng chăn ra phơi đấy !
Hồi ấy chả có điện đóm , bà vừa bắt muối , vừa thánh thót nảy một câu Kiều :
Rằng năm gia tĩnh triều minh
Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng ....
Thế giới của thần tiên , của trruyện Kiều , của gia huấn ca đưa tôi vào giấc ngủ tự lúc nào , và người đàn bà ru tôi cách lạ lùng thật sự gần như ...k biết chữ ! và lúc ấy tôi bảy tuổi đầu , cái trí óc non nớt của tôi đã khắc ghi rất sâu hình ảnh của người đàn bà kỳ diệu
Xem thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét