01 tháng 8, 2014

tôi kịp chạy về nhà lồng một ngôi chợ khá lớn khi trời tối thui , mò mẩm khu bán cá đã dẹp tự khi nào , tôi hỏi vóng rõ to :
có bán cá k ạ
- có
một người đàn ông nằm ở cái chõng cũng nói vóng rõ to . chú soi đèn pin bắt cá, và nhờ gặp chú mà tôi biết rằng , người buôn cá chỉ ngỉ đúng có sáng mùng một thôi , họ rộng cá từ ngày ba mươi , nghỉ sáng mùng một , rồi chiều đã lai rai bán lại , họ chả có... tết như là thế gian.
- sao giờ này mà còn mua cá
- dạ cháu có việc
tôi xách cá , bọc thuốc đi dép một bên chân mò tới , và tôi lại biết thêm một sự tinh quái kỳ cục của bà mèo già
Chị chỉ cho tôi làm cá thật là kỹ , kỹ tới k thể kỹ hơn, rồi chị bảo tôi cắt ta từng kứa từng khứa
Chị lôi ra một đống chén nho nhỏ loại người ta dùng để trưng mắm vẫn bán trong siêu thị , rồi xếp cứ mỗi chén một khứa
- bà làm gì vậy , k ướp à
- k ướp gì hết mày cứ làm như chị bảo đi
Rồi chị lôi cái nồi cơm đện ra, bỏ cái vỉ vô và hấp lủ khủ đống cá đó
Trong khi đợi cá chín chị bảo :
- Nếu mà ướp mấy gia vị như tiêu ớt thì sẽ nóng mấy thứ đó chỉ sướng miệng người khỏe thôi , bệnh như chị k cần sự sướng miệng mà cần nguyên chất
- vậy sao k ướp tí muối
- muối mặn mất vị ngọt , tý nữa cá chín , tao sẽ để nguội rồi tống vào ngăn đá , mỗi bữa sẽ lôi ra một khúc hấp lại thế là song , vô trùng tuyệt đối
rồi chị bảo : thôi em về đi còn lo cho con cái , kẻo tối quá rồi . kiếm quanh xem có đôi dép nào mà đi , đi dép tao này , ai lại đi dép một chân thế
- khỏ , tôi lật đật ra về
Tôi phi về nhà cũng chỉ kịp chuẩn bị đón gao thừa .Đúng giao thừa , chị đt cho tôi và tu tu khóc
đá đổ nước mắt Chúa ơi , chị khóc sụt sùi vì một trong bọn nó k hạ mình tới thăm chị !
Bà quá thể , tôi bảo , nín đi , sáng mai tôi sẽ lên với bà , bà muốn gì mà muốn nhiều quá vậy
#nguoidanbamoima

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét