Mùng một
tôi hơi áy náy , người nhà tôi cũng tỏ ra k hài lòng , thường thì mùng một người ta lo thu quén ở nhà , mắc gì phải đày thân cho khổ
tôi đành nấn ná ở nhà lo gia đình , rồi gần trưa tôi củng sùng sục đi thăm chị
Thấy chị cũng khá tươi tỉnh , chị bảo mấy người gia đình gia tộc vừa ở đó và đi chơi hết rồi , giờ k lo ai phiền phức , gìờ chỉ có chị với tôi , và chị bảo phải đi đánh chén ng...ày mùng một
Chị mở ngăn đá tủ lãnh , đám cá đả nằm lủ khủ trong đó rồi , chị lôi ra cái chén đựng khứa đầu , tôi phụ chị bỏ vô hấp nóng
tôi bảo :
- sao k lấy khúc giữa mà ăn , cái đầu toàn xương .
chị bảo :
- nhất thủ nhì vĩ , tao cứ phải hưởng cái đầu đã , từng đó chứ gỡ ra cũng khối thịt
tôi lọ cọ lôi khúc cá bê ra , bõ lên cái ghế nhựa , còn chị mèo già thì ngổi khảnh khiu trên võng lắc lư , và chị ấy tỉ tê khám phá cái đầu cá rất là chi tiết .
Chị xơi hai cái mắt , , chị ghè bể miếng xương to , chị bào : cái óc nó ở chỗ này , rất là bổ , rồi chị mút mút húi hút như người ta mút ốc quắn
Tôi tự cho phép mình biến thành con mèo xem một con chuột , và tôi thấy là vừa buồn cười vừa vui khóai đến độ ngạc nhiên , một cái đầu cá lóc chả ướp chả chiên giòn , hấp trắng tưỡn và tanh ngòm sao chị lại ăn ngon đến thế
tôi hả hê lắm , hả hê vô cùng , cái con người đang đung đưa gỡ từng tí thịt bám ở những miếng xương kia chẳng một chút nào độc ác , vị kỷ , tham lam , k còn một chút ham hố khát thèm những của nợ dương gian tròng vào cổ chị
tôi thương lắm , tôi chỉ mong giờ phút đó kéo thật lâu , tôi chỉ mong nhân gian bỏ quên hẳn chị , đừng ai xới lên tro than danh giá , kim tiền , đừng ai đến với chị k bởi vì thương , mà chỉ vì nhãn mác và mưu toan , chị sẽ lại cuồng lên sẽ lại vô cùng khốn khổ .
Nếu được thế , tô sẽ tình nguyện mua cá , mua nước mắm , mua bột ngũ cốc lọ mọ lo cho chị mà k cảm thấy phiền , hễ tôi và các con tôi có miếng ăn thì chị cũng có ăn , đời sẽ là thanh thản , mọi sự quá khứ sẽ k truy xét , sẽ phủ lên đó một lớp sưng mù , sướng biết mấy
Nhưng cái nhân gian khốn nạn nó lôi tuột chị ra khỏi sự thảnh thơi , nó dùng nhãn mác nó có và trò lươn lẹo giả nghĩa giả nhân đóng gông chị và chị mắc cái tròng cũng đầy hào hứng , duy nhất trong nhân gian khốn nạn có một đứa còn có chút tự trọng , khi quyết định xa tránh chị , và cũng đồng ý với giải pháp của tôi , dù biết rằng tôi sẽ thuộc cuộc với đời và thua cái bản ngã khác trong chị . Chính vì lẽ đó mà tôi quý đứa nhân gian này , quý thực lòng , vì đằng sau vẻ khô khan , nó có tình người chân thực . Bọn nhân gian còn lại sẽ bị tôi kết án trong tĩnh lặng con tim , hỡi những đứa nào giả nghĩa giả nhân hãy biết rằng các người sống sung sướng bình an cũng chỉ trong giả tạo thôi , vì các người đã bất nhẫn lấy đi bình an đích thực của một con người rất là khổ .
Bây giờ chắc chị ấy có bình an đích thực rồi , bình an nhẹ nhàng như một sáng đầu năm chị tỉ tê ăn cái đầu cá lóc và sau đó húp nhanh mấy thìa nước mắm
Tôi đã đi hơn bốn mươi cây số cả đi cả về , chỉ để ngắm nghía một người đàn bà gặm cái đầu cá hấp k ướp tí gia vị nào , dể học một chữ ngộ cái gì là đích thực quý giá cho con người , hẳn k phaỉ tiền , phải nhãn mác hư danh , những cái cứ thích chồm lên đầu người khác để hơn thua , những cái đó làm người ta cuồng , mê , độc ác đi , k bao giờ là hạnh phúc
#nguoidanbamoima Xem thêm
tôi hơi áy náy , người nhà tôi cũng tỏ ra k hài lòng , thường thì mùng một người ta lo thu quén ở nhà , mắc gì phải đày thân cho khổ
tôi đành nấn ná ở nhà lo gia đình , rồi gần trưa tôi củng sùng sục đi thăm chị
Thấy chị cũng khá tươi tỉnh , chị bảo mấy người gia đình gia tộc vừa ở đó và đi chơi hết rồi , giờ k lo ai phiền phức , gìờ chỉ có chị với tôi , và chị bảo phải đi đánh chén ng...ày mùng một
Chị mở ngăn đá tủ lãnh , đám cá đả nằm lủ khủ trong đó rồi , chị lôi ra cái chén đựng khứa đầu , tôi phụ chị bỏ vô hấp nóng
tôi bảo :
- sao k lấy khúc giữa mà ăn , cái đầu toàn xương .
chị bảo :
- nhất thủ nhì vĩ , tao cứ phải hưởng cái đầu đã , từng đó chứ gỡ ra cũng khối thịt
tôi lọ cọ lôi khúc cá bê ra , bõ lên cái ghế nhựa , còn chị mèo già thì ngổi khảnh khiu trên võng lắc lư , và chị ấy tỉ tê khám phá cái đầu cá rất là chi tiết .
Chị xơi hai cái mắt , , chị ghè bể miếng xương to , chị bào : cái óc nó ở chỗ này , rất là bổ , rồi chị mút mút húi hút như người ta mút ốc quắn
Tôi tự cho phép mình biến thành con mèo xem một con chuột , và tôi thấy là vừa buồn cười vừa vui khóai đến độ ngạc nhiên , một cái đầu cá lóc chả ướp chả chiên giòn , hấp trắng tưỡn và tanh ngòm sao chị lại ăn ngon đến thế
tôi hả hê lắm , hả hê vô cùng , cái con người đang đung đưa gỡ từng tí thịt bám ở những miếng xương kia chẳng một chút nào độc ác , vị kỷ , tham lam , k còn một chút ham hố khát thèm những của nợ dương gian tròng vào cổ chị
tôi thương lắm , tôi chỉ mong giờ phút đó kéo thật lâu , tôi chỉ mong nhân gian bỏ quên hẳn chị , đừng ai xới lên tro than danh giá , kim tiền , đừng ai đến với chị k bởi vì thương , mà chỉ vì nhãn mác và mưu toan , chị sẽ lại cuồng lên sẽ lại vô cùng khốn khổ .
Nếu được thế , tô sẽ tình nguyện mua cá , mua nước mắm , mua bột ngũ cốc lọ mọ lo cho chị mà k cảm thấy phiền , hễ tôi và các con tôi có miếng ăn thì chị cũng có ăn , đời sẽ là thanh thản , mọi sự quá khứ sẽ k truy xét , sẽ phủ lên đó một lớp sưng mù , sướng biết mấy
Nhưng cái nhân gian khốn nạn nó lôi tuột chị ra khỏi sự thảnh thơi , nó dùng nhãn mác nó có và trò lươn lẹo giả nghĩa giả nhân đóng gông chị và chị mắc cái tròng cũng đầy hào hứng , duy nhất trong nhân gian khốn nạn có một đứa còn có chút tự trọng , khi quyết định xa tránh chị , và cũng đồng ý với giải pháp của tôi , dù biết rằng tôi sẽ thuộc cuộc với đời và thua cái bản ngã khác trong chị . Chính vì lẽ đó mà tôi quý đứa nhân gian này , quý thực lòng , vì đằng sau vẻ khô khan , nó có tình người chân thực . Bọn nhân gian còn lại sẽ bị tôi kết án trong tĩnh lặng con tim , hỡi những đứa nào giả nghĩa giả nhân hãy biết rằng các người sống sung sướng bình an cũng chỉ trong giả tạo thôi , vì các người đã bất nhẫn lấy đi bình an đích thực của một con người rất là khổ .
Bây giờ chắc chị ấy có bình an đích thực rồi , bình an nhẹ nhàng như một sáng đầu năm chị tỉ tê ăn cái đầu cá lóc và sau đó húp nhanh mấy thìa nước mắm
Tôi đã đi hơn bốn mươi cây số cả đi cả về , chỉ để ngắm nghía một người đàn bà gặm cái đầu cá hấp k ướp tí gia vị nào , dể học một chữ ngộ cái gì là đích thực quý giá cho con người , hẳn k phaỉ tiền , phải nhãn mác hư danh , những cái cứ thích chồm lên đầu người khác để hơn thua , những cái đó làm người ta cuồng , mê , độc ác đi , k bao giờ là hạnh phúc
#nguoidanbamoima Xem thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét