04 tháng 5, 2014
vào lúc
Chủ Nhật, tháng 5 04, 2014
18-Đêm nay cảm giác dễ chịu thật .
Tôi ngó con mèo nhỏ chạy lăng xăng , đem lại cho tôi sự hồn nhiên trẻ con. Nghe cảm nhận mênh mông yêu thương Chúa ban cho tôi . Nhớ những gương mặt người nơi xóm nghèo tôi đã đi qua. Và tôi hiểu đã có những yêu thương , những liên đới không thể dứt ra giữa tôi và họ ...
Cái xóm ấy hóa ra thành thân thuộc .Bác Giàu với cái tướng tá to đùng , giờ rảnh là ngồi quán tôi đánh cờ ca rô với thàng bé Hội .Bác ấy toàn thắng thôi à, trừ khi bác cố tình thua thì mẹ con tôi mới thắng nổi .
Giờ thì những giang hồ lớn tuổi như Giàu , Giúp , Sanh , Ngọc đen , đã về quán của tôi thường xuyên, tôi gọi họ là bác thay con , và xưng em . cũng phải mất rất nhiều lần giải thích đó là cách xưng hô theo lối Bắc , họ cứ thắc mắc hoài , rằng sài gòn k cógọi khác đời như thế
Còn các bọn lí nhí dĩ nhiên là cô Hương , hoặc chị Hương , chao ơi tui thành nữ đại ca thật rồi , giờ ngoài bán quán , tui còn làm ban chấp hành phụ nữ cái khu vục bù tọt bùn lầy , chiều nào cũng đi thu tiền của chị em nộp lên ủy ban , tương quan với xóm đó mở rộng sang cả hẻm quê hương , chẳng xó nào mà tui k mò tới .
Không phải đơn giản mà có quan hệ đẹp như thế đâu , xóm đó tôi ở hơn bốn năm , và sau buổi đi gặp quân đầu bò về , thì là cả một hành trình thu phục lòng người gian khổ nhưng quả là ngoạn mục .
.đầu tiên là chuyện một cái hố , nó phải oằn mình gánh chịu lượng nước tuôn xuống từ nghĩa địa hẻm quê hương . và dòng thác từ phía nhà cô mỹ tổ trưởng chảy xoáy mỗi khi cơn mưa to .còn ngày thường thì cứ ri rỉ chịu trận nước thải từ khu nhà chị Lượm, hẻm hông nhà cô chú Tính xì ra , nó cứ càng ngày càng sâu và toang hoác .
Tôi chấp nhận bỏ tiền mua mấy xe đá nhồi vô , lúc nhồi đá củ đậu to là thấy nhiều người xóm ngó ra , hẳn ngạc nhiên nhưng chưa phục, bởi vậy lại nghe cạnh khóe là : làm thế người ta đi xe té bể đầu thấy mẹ .
Nhưng mà tôi chưa dừng ở đó ,tôi lại gọi xà bần vụn đổ đè lên , lại còn nhở người đổ xà bần giộng cho chắc và phẳng .
Lúc này thì đã có người thương xót thật khi bảo là : làm thế mà làm chi , mưa nó cũng trôi hết !
Nhưng mà tôi cũng lý sự lại cách ngô nghê , thôi mưa lúc nào thì kệ đi ,ít ra thì giờ cháu làm thế để thằng hội sang quán tạp hóa ông ba Gà mua đồ không bị té!
Dĩ nhiên là có người cười với tôi .Lúc ấy tôi đã mơ ước con đường ấy sẽ làm đường nhựa thì sướng biết bao .Và quả thật bốn năm sau đường ấy đã làm nhựa đàng hoàng có chút đóng góp của tôi , và đường ấy thực sự gọi là đường ước mơ .một chú tên là chú hiếu bác sĩ khu phố làm hẳn bài hát ngày khánh thành đại ý có câu :
"con đường ta gọi là con đường ước mơ -nhân dân khu phố ngày đêm hằng mong chờ".... Tôi còn giữ tấm ảnh khánh thành con đường , nhưng vụ này hồi sau mới viết
Giờ quay lại xóm lúc tình hình con chưa sáng sủa ......
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét