04 tháng 5, 2014

Để mà thành được nữ đại ca , để em út phục và xóm riềng k hạnh nẹ , ký sổ nợ lia chia khó đòi . Và vượt lên lại thành tòa án xóm phân xử những chuyện nhỏ to , thì còn trải qua cơ man là sự kiên .Nhưng có mấy sự kiện nổi cộm . 1- thu dép của Bảy xệ . Bảy xệ nhìn vừ đáng sợ mà lại vừa tức cười , luôn luôn ăn mặc rằn ri , chít khăn là cái cờ có nhiều sao ki ti của mỹ trên đầu , và lại còn xăm kín mình mẩy tới mức k còn chỗ nào mà xăm hơn nữa . Dân bình thường rất là sợ bảy xệ , nhưng bảy xệ lại không sợ ai cả. Tui biên vào bộ nhớ tất cả mọi thông tin , khi mở một quán nhậu , thì đó cũnglà nơi thông tin ngồn ngộn . Quan trọng mình biết kết nối thông tin lại thôi à, và phải biết đưa ra những thậm định chính xác . Về Bảy xệ : - là một thằng cắc ké trôi về hẻm quê hương , là vua chăn dắt bọn trẻ con ăn xin kiêm ăn cắp vặt ở chợ An nhơn , cầu an lộc và đâu đó loanh quanh , nhưng nquả thật là đàn bà phụ nữ thấy cái dung nhan y thì mất ví bởi nó kỳ dị , rằn ri quá , y cứ mặc áo nhiều túi , đi giày cổ cao (giày đểu lụm nhặt k à ), và cứ giơ tay giơ ngực với rồng rắn bò cạp linh tinh thì quả cũng ớn . Nhưng cũng nhiều hôm y đói vêu kể cũng tội nghiệp ! Một ngày nọ y ghé , mua cũng không nhiều , hình như bịch rượu , nửa bao hê rô , và vài món gì đó . Và y đi luôn , được thôi , tui sẽ có cách trị y mà k dựa hơi ai cả. một ngày nọ người ta cũng ngồi quán đông , y lượn qua mặt kên kên .Tui phóng ra , án ngữ trước mặt và bảo : - trả tiền , nhanh , k được thiếu ! y định chây , và định sửng cồ , vài cái đầu đã ngó ra , liệu có một trận thư hùng đánh nhau k nhỉ . Tất nhiên mấy người kia muốn thế lắm đấy Tui biết chứ y sẽ k dám uýnh tui , đánh đàn bà thì còn gì mà là máu anh hùng với chả giang hồ nữa . - Tụt dép ra, tôi rít lên , và tôi xô y , vơ đôi dép dày mo vọt vào quán . Hẳn y biết gan tui rồi ,y đi luôn ! - Thế cô lấy dép bảy xệ à, Anh Giàu hỏi tôi ? - Em lấy dép nó làm dì , có ăn được đâu , cho nó đi bộ về hẻm quê hương , biết thế nào là đau chân , anh nhắn đứa nào trưa ghé mà mang dép về cho nó - anh liên quan gì mà nhắn , anh Giàu cười khùng khục trong cổ , và ai cũng cười .Bảy xệ mà có tiền sắm lại dép cổ quái , có mà còn lâu .Dĩ nhiên là có thằng oắt tì trưa đó tới mang dép về cho y diện tiếp . Từ đó gặp nhau , y và tôi hoàn toàn có thể cười với nhau , hoàn toàn có thể bông lơn , và dĩ nhiên tui phải là đàn chị , và dĩ nhiên tôi xóa nợ cho y , y đi đất một thôi đường còn gì , vậy là huề . Trong đám đại ca già còn có bác Ngọc đen , Sau này anh về làm hàng xóm với tôi, cùng mua chung khoảnh đất ở bãi rác chia đôi bán kiếm tý lời , là anh cũng chêt đột tử , giờ còn chị và cháu vẫn là lối xóm với tôi ở bãi rác này .Nếu kể về anh Giàu thì cũng sẽ dành một trang viết về anh Ngọc đen, vậy mới công bằng .Nhưng k thể viết một lức được đâu , phải kể nốt sự tâm phục khẩu phục khi tôi nghiễm nhiên thành nữ đại ca be bé nơi xóm nghèo đó cho xong đã.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét