28 tháng 4, 2014

Kể từ đó tôi bắt đầu nhìn đời lành lạnh
Tôi lặng lẽ đi qua dãy phố quan để chui vào ổ chó của mình , vì chỉ duy nhất một lốt đi , không còn đường nào khác .
Tôi lặng lẽ đi dưới con hẻm hẹp hơn một mét , trước đây là cái sân thênh thang , có gốc phượng , cu Hội có thể ton ton sang nhà ông bà Vân chơi với cô hằng , họ chiếm hết rồi , họ còn lấn không gian đổ bê tông lầu trên đua ra che mất hẻm bé tí của tôi. họ những kẻ không biết không quen , rầm rập từ cái tổng công ty từ Hà nội tràn vào , lấy hết cách rất tàn bạo .
Tôi đi qua mặt các vợ quan xa lạ cách âm thâm , một vài cái nhếnh môi chào nhau cho xong , thậm chí tôi còn k cả chào hỏi khi tôi nghe đứa con quan ngây thơ con một người  làm to tên là Trung , kẻ đổ cái lù lù bê tông trên đầu tôi bảo : hội đừng vào nhà thành chơi , chân hội mồ hôi dơ , rồi hội té , mẹ thành k muốn thế
Khi đứa con sáu tuổi tiu nghỉu lủi thùi về nhà ổ chó , trái tim tôi thốn đau .Nỗi đau âm ỷ được thổi bùng khi trò chuyện với chị hội , người hàng xóm bất đắc dĩ xây nhà sát vách nhà tôi , khiến cái ổ của tôi lại càng thêm ngội ngạt , tối tăm , k một tia năng có thể chiếu vô nhà .chị Hội ấy cũng k sung sướng gì , và qua chị tôi lại mờ mờ biết thêm sự đời khốn nạn
Tôi ngắm thắng Khoa nằm ngủ ,ú nu ú nần , vừa ngắm con , vừa lắng nghe chị Hội (là nhân viên công ti cũ hồi trước ) tỉ tê tâm sự .
Chị đó trước bán căng tin ở đơn vị cũ , cũng được phân một ô nhà nằm trong dãy phố qua lừng lững kia , thông tin đã lộ ra hẻm bé đó chỉ k lâu nữa sẽ mở thành đường nguyễn thượng hiền , xóm nhà lá chắn tiêu điều đằng trước của dân sẽ bị hót đi , đám quan lạ hoắc sẽ sở hữu dãy nhà lộng lẫy mặt tiền .chị hội là gì mà có thể ở đó nào , một thằng quan sẽ ngự ô đó và dĩ nhiên chị Hội phải cút xéo
họ khoanh mảnh đất xsát chuồng chó của tôi , tống chị ra đó cho xong , nhưng chị cũng là vợ một công an quận nhất , lúc đó chức còn bèo , những cũng có tí tiền .chị cũng cất hai tầng lầu dù phải hít đít dãy phố quan , và chèn cho ổ chó của tôi càng thêm tăm tối . Chị kể cho tôi nghe lịch sử và tiểu sử mấy đứa quan , có đứa ở đẩu đâu cũng làm suất ngon lành , bán sang tay liền gần trăm cây và chị cũng kiếm được tiền cò mấy chỉ .
Lúc đó tôi ngu lắm , k đọc báo chí , chỉ biết nuôi con , chỉ biết khóc thầm nhưng cảm giác ngột ngạt cứ dâng lên trong ngực .
-Em sẽ bán nhà , trả nợ nần , và ra khỏi nơi này chị ạ, tôi bảo chị Hội như vậy
Nhưng từ khi nghĩ tới khi bán nhà , thì chuyện đã xảy ra , tôi biết mầm mống phản kháng căm thù bắt đầu trồi lên .và đó sẽ là cú tranh luận tưng bừng ở công an , mà tôi rất khoái vui , không hổ thẹn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét