24 tháng 12, 2013

bai viet


MUÔN SẮC HOA XUÂN

Khi những tờ lịch cuối cùng của năm rơi xuống, cũng là lúc mùa xuân hây hẩy đã đến bên thềm.

Cả thế giới dường như sắc màu hơn, và con người dường như cũng tất bật, chủ yếu là chìm trong mua sắm, hưởng thụ. Có lẽ cũng là hợp lý, khi mà cả một năm người ta mt nhoài bon chen dẫm đạp để kiếm tiền, giờ khắc cuối năm con người có xu hưởng hướng thụ cái thành quả vật chất mà họ đã nhọc thân cày bới. Xu hướng của một xã hội tiêu thụ, kích cầu lại càng khuyến khích con người ta theo cái lý lẽ hợp lý như vậy 

Nhưng cũng có một số hẳn là nhỏ bé so với cả đám đông tưng bừng, những giờ khắc cuối năm cũng đang cố gắng mua sắm, cho mình và cho đời, những “sản phẩm” rất là khác người, song không vì thế mà ít giá trị, mà ngược lạ, có thể là vô giá.

Ở đâu đó nơi làng quê ở một vùng miền có tên là hải hậu xa xôi, có một người đàn ông ngỡ ngàng đặt những bước chân trẻ thơ vào chính khuôn cửa của gia đình, vậy mà anh ấy vẫn cứ ngỡ ngàng, bởi vì anh ấy như trở về từ một nơi mới mẻ.

Ngyười thân ngỡ ngàng khi được biết trước đó người đàn ông của họ khi làm ăn ở xứ trời nam, anh đã bất tỉnh nhân sự bởi một tai nạn giao thông, những bác sĩ nơi đất khách cứu mạng anh, và họ nghe được tiếng thều thào đứt nhịp của anh đó là một phần rất nhỏ tên của quê hương trước khi anh gặp nạn.

Và từ thông tin ít ỏi đó, đã có rất nhiều và rất nhều người đã đêm ngày miệt mài liên lỉ cầu xin lòng Chúa thương xót từ nhân, cầu nguyện kết nối và truy tìm, để rồi những người đồng hương có thể lần ra dấu tích của anh, và có được chuyến trở về với nguồn cội quê hương đầy bỡ ngỡ sau tai nạn.

Những người vô danh ấy họ tự nguyn sắm sửa một gia tài, gia tài tình yêu hoan hỉ giữa đất thấp và nước trời, mọi công lênh hơn tất cả công lênh, quà ân phúc chính là bước chân anh, chiều nay đặt chân nơi bậc cửa.

Ngày cuối năm, lại có những vòng xe ngược hướng, không tới với những cửa hàng xa xỉ chốn phồn hòa, vòng xe ấy nghe như cô đơn vi vợi.

Là Nghị, một chàng trai công giáo đẹp trai như tài tử chứ có kém ai, cậu ấy đang đến một ngôi nhà nơi cánh đồng xa xôi, chăm sóc tắm rửa, thậm chí là phụ việc đi vệ sinh cho các chàng trai khác mà chẳng còn dáng vẻ con người, họ đang tàn tạ, ngắc ngoải ngay trước thềm của mùa xuân bởi căn bệnh thế kỷ AIDS.

Có ai hay chính nghị đã ném gần hai mươi năm tuổi trẻ đẹp nhất cho may túy và tội tình, anh từng đi tù, cai nghiện tới...chín lần, từng bóp c vợ giựt nốt tí tài sản là biểu tượng của tình yêu, sợi dây chuyền mỏng manh của người vợ trong ngày quỳ dưới chân Chúa nhận bí tích hôn phối, chỉ để thỏa con nghiện đầy thú tính. Cuộc đời của Nghị lẽ ra có khác gì những thây ma sống mà anh đang chăm sóc đâu, may mắn cho nghị xiết là bao, lòng chúa xót thương đã đưa nghị tới với vòng tay của bè bạn cộng đoàn, tình thương mến đã khơi dậy nội lực trong nghị, nghị tự cai sống bản thân, rèn luyện trong chính các công việc nặng nhọc nhất để dứt mình khỏi ma túy, và anh đã thành công, và quà lạ lùng mà Thiên chúa tng anh, không phải là tiền, hay khoái lạc đê mê của ma túy, mà chúa trao ban cho Nghị hẳn một con người mới : anh trưởng của một nhóm thiện nguyện, lòng thuộc lời thánh kinh, không hề ngại ngần trước sự đau khổ thậm chí là uế tạp của anh em khi rơi vào nghiện ngập, cuộc đời của Nghị chính là một quà tặng sống đng của chính lòng chúa xót thương, giờ đây, với nghị sống, sống khỏe, sống đẹp mới chính là hồng ân ý nghĩa, và như thế, vòng xe của bạn ấy, cứ mỗi ngày mỗi xa hơn, và quay ngược đường với những xanh đỏ thế gian tưởng như là rất hấp dẫn.

Và có một sáng tinh khôi khi mùa xuân mới đang về, ở sân ủy ban nhân dân phường 13 quận gò vấp, có một đứa trẻ rụt rè, học lớp năm là Lực : bé và còi, cậu sợ hãi, núp sau tấm bảng thông tin, thèm thuồng nhìn ra đám đông bầy trẻ lao xao, nơi đội múa rồng lân đang múa tít mù, những chú hề, những bóng bay sặc sỡ. Thèm khát lắm nhưng mà lực sợ. Một sợ hãi mà chính em cũng không biết lý do. Chỉ biết em suốt ngày sống trong một ô nhà tồi tàn, nơi mẹ em cứ nằm trên giường thở dốc từng cơn, nơi anh trai của em một ngày nọ được người ta cuốn vải trắng và mang đi tới một nơi nào đó không bao giờ trở lại. Và mẹ em cứ vậy em tới giữ em ngồi rịt bên giường, mẹ sợ em sẽ bị đau, nếu rời mẹ mà bước ra khỏi khung cửa chật, mẹ sợ gì thì chính em cũng không biết, nhưng bé lực cứ sống ru rú riết như thế mà quen, cho đến khi có một nhóm các cô tới tắm rửa đưa em tới lớp ban đêm, và sáng nay lại có một chú tới đưa cho em một tấm phiếu lãnh quà, và hướng dẫn em ra sân ủy ban nhân dân xã.

Mọi rụt rè và bối rối của em không lọt qua mắt người đàn ông đôn hậu, đứng trong đám đông, ông cũng như bao người đến đây, hẳn là phụ huynh mang con tới lĩnh quà xem diễn xiếc múa lân, hay chỉ là một người dân tới xem vì tò mò, vì thích cái không gian lễ hội ?

Chỉ biết ông ấy đã nói với ai đó một điều gì đó mà chẳng ai hay, rồi có một cô đến bên em, đội cho em một mũ đỏ thật xinh, bế em lên và cũng ra sức chen vào đám đông, để em đến sát bên chú hề mũi đỏ, chỉ đến khi bé lực đã bắt nhịp vào cái không khí rộn ràng em cũng hát cũng cười và hí hửng với quả bóng bay, thì người đàn ông cũng lặng lẽ rời đám đông đi mất.

Ông ấy chẳng phải là phụ huynh, và có lẽ chính bản thân ông cũng rất thèm cái cảm giác người làm cha được bồng con mà vui trong đám đông rộn rã, nhưng sống đời mục tử thì phải đi thôi, sau khi đã tài trợ cho các em có được ngày vui rộn rã nơi này, và bố mẹ chúng có được chút quà lo cái tết – ông sẽ phải đi tiếp, làm một người mục tử đi loan truyền lòng chúa xót thương, thì đâu có thể dừng chân để sống cho mình, phải đi để bàn chân kết nối bàn chân, để có nhiều bé lực hết buồn và cười vui như hoa nắng của mùa xuân đang tới.

Những tờ lịch vẫn đăng rơi nốt những lát mỏng sau cùng, để dọn đường cho chúa xuân tới thật là hoàn mỹ. Trong dòng chảy rộn ràng của thành phố vào xuân, chịu khó quan sát và ngó nghiêng. Chúng tôi bỗng nhận ra sự chuyển động rất âm thầm, mà tuyệt đẹp của những con người đã được dìm mình trong đại dương Lòng chúa xót thương, khi có được may mắn đó cho bản thân mình, họ không dừng lại hưởng thụ riêng, mà tiếp tục nắm tay nhau ra đi, góp một chút nắng xuân trên mọi nẻo đường, và họ không cô đơn, mà tràn ngập vui sướng âm thầm, vui sướng bởi đã tin, đã cảm nhận, đã tín thác tuyệt đối vào lòng chúa xót thương. Họ, có thể là một chàng trai, một cô sinh viên, một bác chạy xe ôm, và cả những vị mục tử đã không tự trói mình giam nhốt trong mũ áo cao sang và nề luật, để ra đi, ra đi sắm sửa món quà xuân, tặng chính mình, tặng cuộc đời, và dâng tặng chính Ngôi hai thiên Chúa - đấng đã đến đang đến và ở cùng tất cả chúng ta, ban cho chúng ta một mùa xuân vĩnh cửu.

THU HƯƠNG
Khi những tờ lịch cuối cùng của năm rơi xuống , cũng là lúc mùa xuân hây hẩy đã đến bên thềm .
Cả thế giới dường như sắc màu hơn , và con người dường như cũng tất bật , chủ yếu là chìm trong mua sắm , hưởng thụ . Có lẽ cũng là hợp lý , khi mà cả một năm người ta mết nhoài bon chen dẫm đạp để kiếm tiền , giờ khắc cuối năm con người có xu hưởng hướng thụ cái thành quả vật chất mà họ đã nhọc thân cày bới . xu hướng của một xã hội tiêu thụ ,kích cầu lại càng khuyến khích con người ta theo cái lý lẽ hợp lý như vậy
nhưng cũng có một số hẳn là nhỏ bé so với cả đám đông tưng bừng , những giờ khắc cuối năm cũng đang cố gắng mua sắm , cho mình và cho đời , những 'sản phẩm " rất là khác người , song không vì thế mà ít giá trị , mà ngược lạ , có thể là vô giá .
ở đâu đó nơi làng quê ở một vùng miền có tên là hải hậu xa xôi , có một người đan ông ngỡ ngàng đặt những bước chân trẻ thơ vào chính khuôn cửa của gia đình , vậy mà anh ấy vẫn cứ ngỡ ngàng , bởi vì anh ấy như trở về từ một nơi mới mẻ .
ngyười thân ngỡ ngàng khi được biết trước đó người đàn ông của họ khi làm ăn ở xứ trời nam , anh đã bất tỉnh nhân sự bởi một tai nạn giao thông , những bác sĩ nơi đất khách cứu mạng anh , và họ nghe được tiếng thều thào đứt nhịp của anh đó là một phần rất nhỏ tên của quê hương trước khi anh gặp nạn .
và từ thông tin ít ỏi đó , đã có rất nhiều và rất nhều người đã đêm ngày miệt mài liên lỉ caui62 xin lòng Chúa thương xót từ nhân , cầu nguyện kết nối và truy tìm , để rồi những người đồng hương có thể lần ra dấu tích của anh , và có được chuyến trở về với nguồn cội quê hương đầy bỡ ngỡ sau tai nạn
những người vô danh ấy họ tự nguyên sắm sửa một gia tài , gia tài tình yêu hoan hỉ giữa đất thấp và nước trời , mọi công lênh hơn tất cả công lênh , quà ân phúc chính là bước chân anh , chiều nay đặt chân nơi bậc cửa .
Ngày cuối năm , lại có những vòng xe ngoc75 hướng , không tới với những cửa hàng xa xỉ chốn phồn hòa , vòng xe ấynghe như cô đơn vợi vợi

Là Nghị , một chàng trai công giáo đẹp trai như tài tử chứ có kém ai , cậu ấy đang đên71 một ngôi nhà nơi cánh đồng xa xôi , chăm sóc tắm rửa , thậm chí là phụ việc đi vệ sinh cho các chàng trai khác mà chẳng còn dáng vẻ con người , họ đang tàn tạ , ngắc ngoải ngay trước thềm của mua xuân bởi căn bệnh thế kỷ AIDS.
có ai hay chính nghị đã ném gần hai mươi năm tuổi trẻ đẹp nhất cho may túy và tội tình , anh từng đi tù , cai nghiện tới ... chín lần , từng bóp cỏ vợ giựt nốt tì tài sản là biểu tượng của tình yêu , sợi dây chuyền mỏng mảnh của người vợ trong ngày quỳ dưới chân Chúa nhận bí tích hôn phối , chỉ để thỏa con nghiemn65 đầy thú tính . Cuộc đời của Nfhị lẽ ra có khc1 gì những thay ma sống mà anh đang chăm sóc đâu , may mắn cho nghị xiết là bao ,lòng chúa xót thương đã đưa nghị tới với vòng tay của bè bạn cộng đoàn , tình thương mến đã khơi dậy nội lực trong nghị , nghị tự cai sống cbản thân , rèn luyện trong chính cc1 công việc nặng nhọc nhất để dứt mình khỏi ma túy , và anh đã thành công , và quà lạ lùng mà Thiên chúa tạng anh , không khphải là tiền , hay khoái lạc đê mê của ma túy , mà chúa trao ban cho nghị hẳn một con người mới : anh trưởng của một nhóm thiện nguyện , lòng thuộc lời thánh kinh ,không hề ngại ngần trước sự đau khổ thậm chí là uế tạp của anh em khi rơi vào nghiện ngập , cuộc đời của Nhị chính là một quà tặng sống đống của chính lòng chúa xót thương, giời đây , với nghị sống , sống khỏe , sống đẹp mới chính là hồng ân ý nghĩa , và như thế , vòng xe của bạn ấy , cứ mỗi ngày mỗi xa hơn , và quay ngược đường với những xanh đỏ thế gian tưởng như là rất hấp dẫn .
và có một sáng tinh khôi khi mùa xuân mới đang về , ở sân ủy ban nhân dân phường 13 quận gò vấp , có một đứa trẻ rụt rè , học lớp năm là Lực bé và còi , cậu sợ hãi , thèm thuồng nhìn ra đám đông bầy trẻ lao xao , lơi đội múa rồng lân đang múa tít mù , những chú hề , những bóng bay sặc sỡ .thèm khát lắm nhưng mà lực sợ .một sợ hãi mà chính em cũng k biết lý do . chỉ biết em suốt ngày sống trong một ô nhà tồi tàn , nơi mẹ em cứ nằm trên giường thở dốc từng cơn , nơi anh trai của em một ngày nọ được người ta cuốn vải trắng và mang đi tới một nơi nào đó k bao giờ trở lại .Và mẹ em cứ vậy em tới giữ em ngồi rịt bên giường , mẹ sợ em sẽ bị đau , nếu rời mẹ mà bước ra khỏi hung cửa chật , mẹ sợ gì thì chính em cũng k biết , nhưng bé lực cứ sống ru rú riết như thế mà quen , cho đến khi có một nhóm các cô tới tắm rửa đưa em tới lớp ban đêm , và sáng nay lại có một chú tới đưa cho em một tấm phiếu lãnh quà , và hướng dẫn em ra sân ủy ban nhân dân xã.
mọi rụt rè và bối rối của em k lọt qua mắt người đàn ông đôn hậu , đứng trong đám đông , ông cũng như bao người đến đây , hẳn là phụ huynh mang con tới ĩnh quà xem diễn xịe\61 múa lân , hay chỉ là một người dân tới xem vì tò mò , vì thch1 cái không gian lễ hội ?
chỉ biết ông ấy đã nói với ai đó một điều gì đó mà chẳng ai hay , rồi có một cô đến bên em , đội cho em một mũ đỏ thật xinh , bế êm lên và cũng ra sức chen vào đám đông , dể em đến sát bên chú hề mũi đỏ , chỉ đến khi bé lực đã bắt nhịp vào cái k khí rộn ràng em cũng hát cũng cười và hí hửng với quả bóng bay , thì người đàn ông cũng lặng lẽ rời đám đông đi mất .
ông ấy chẳng phải là phụ huynh , và có lẽ chính bản thân ông cũng rất thèm cái cảm giác người làm cha được bồng con mà vui trong đám đông rộn rã, nhưng phải đi thôi , làm một người mục tử đi loan truyền lòng chúa xót thương , thì đâu có thể dừng chân để sốn cho mình , phải đi để bàn chân kết nối bàn chân , để có nhiều bé lực hết buồn và cười vui như hoa nắng của mùa xuân đang tới .
những tờ lịch vẫn đăng rơi nốt những lát mỏng sau cùng , để dọn đường cho chúa xuân tới thật là hoàn mỹ . Trong dòng chảy rộn ràng của thành phố vào xuân , chịu khó quan sát và ngó ngheng6 .chúng tôi bỗng nhận ra sự chuyển động rất âm thầm , mà tuyệt đẹp của những con người đã được dìm mình trong đại dương lobng2 chúa sót thương , khi có được may mắn đó cho bản thân mình , họ k dừng lại hưởng thụ riêng , mà tiếp tục nắm tay nhau ra đi , góp một chút nắng xuân trên mọi nẻo đường , và họ k cô đơn , mà tràn ngập vui sướng âm thầm , vui sướng bởi đã tin , đã cảm nhận , đã tín thác tuyệt đối vào lòng chúa xót thương . họ , có thể là một chàng trai , một cô sinh viên , một bác chạy xe ôm , và cả những vị mục tử đã k tự trói mình giam nhốt trong mũ áo cao sang và nề luật , để ra đi , ra đi sắm sửa món quà xuân , tặng chính mình , tặng cuộc đời , và dâng tặng chính Nfgộ hai thiên Chúa - đấng đã dến đang đến và ở cùng tất cả chúng ta, ban cho chúng ta một mùa xuân vĩnh cửu .

10 tháng 12, 2013

Quân y viên !
buổi tối , khu vườn như rộng ra thênh thang , các khoa phòng dường như bị cái màu nhợt nhạt của đèn đêm nuốt chửng .
bóng người nữ hộ lý đổ dài dưới đèn khuya , chịvừa rời khoa ngoại thần kinh đưa một người khách tới phòng trực .
cán bộ trực ban rất ngạc nhiên khi đã sắp đêm mà lại có nguoui72 tới gọi cửa không phải là để khám bệnh .
một vài câu trao đổi khẽ khàng đủ để đem lại sự đồng cm3 thân tình cho đôi bên , cảm giác xa lạ dường như được xá bỏ
khách là một tình nguyện viên ở khá xa , đến theo sự gửi gắm của một người linh mục cũng ở một dòng tu khiem nhường nào đó
à , ra thế ạ ,người hộ lý nhoẻn miệng cười , vậy là thông tin mà viện gửi gắm một tờ báo đã bay đ khắp nơi , chẳng trách nào khoa đã đón vài người khách tới đây , và một bệnh nhân đã tìm lại điều may mắn dường như là k thể .
khoa cấp cứ ngoại thần kinh của quân y viện dồn dập đón ba bệnh nhân , tại nạn thập tử nhất sinh , có ca người ta mang tới roui62 bỏ đi luôn .có ca do công an phường mang tới gửi gắm
tất cả họ nhập viện trong tình trạng k có bất cứ đồ vật hộ thân , trừ bộ quần áo bê bết máu , đều hôn mê .duy nhất một người còn thều thào được vài từ ngắt quãng , bá sĩ lắng nghe và cũng chỉ thấy rõ một từ : tỉnh Nam định ...
bằng cả tấm lòng lương y như từ mẫu , quân y viện cố gắng duy trì sự sống cho họ , nhiều ca mổ , máu , thuốc đặc trị dầy dít trn6 phác đồ cho bệnh nhân có duy nhất hai chữ : vô danh
thương cảm , bệnh viện đã gửi thông tin cho truyền thông , với một mong muốn : những bệnh nhân có thể tìm thấy thân nhân , dù sống hay có mệnh hệ nào đi nữa ,người ta cvần trở về bên gia đình , và mối tinh thâm cũng có thể là cứu cánh đem lại sự sống cho những bệnh nhân mà tia hi vọng mong manh như sương khói .
trên mạng
tràn ngập nhung74 lời cha sẻ thương yêu .có một nhóm tình nguyện viên công giáo cũng chụm đầu bên nhau , nhiều sáng kiến được đưa ra bảản thảo .
- cầu nguyên .các chị nữ thì bảo thế , cầu nguyện xin thiên Chúa xót thương .a , mấy câu thanh niên thì reo lên , nhân rộng thông tin , phóng to hình ảnh , gửi đi các trang web xã hội , nhắn nhủ với những người quê nam định .
một nhóm khác thì df9i tìm linh mục linh hướng , xin những lời chỉ đạo của vị mục tử đáng kính .Ngài chỉ thị cầu nguyện , dĩ nhiên ,song cầu nguyện gắn với việc làm , các con cử người vào quân y viện , góp tý chút gọi là , chia sẻ và cảm ơn những tấm lòng người lương y, các con xin bác sỹ xem bệnh nhân có dấu gì đặc biệt trên thân thể không , tiếp tục truyền tin trên internét và ngoài đời , dù một hi vọng nhỏ , cũng k thôi tìm kiếm .
tối , người tunh2 nguyện viên sau một ngày lao động , k về với mái gia đình , chị vô bệnh viện .
phòng cấp cứu ngoại thần kinh
những thân hình bất đ0ng65 , hoặc quằn quại rên la , nơi này chính là mái nhà của những bệnh nhân bị chấn thương nặng nhất , có một giường bỏ trống , cạnh một giường một bệnh nhân nằm bất động với rất nhiều dây nhợ máy thở và dịch truyền , độ nguy biến của chấn thương khiến anh không thễ mặc quần áo , và hoàn toàn bất tĩnh nhân sự , một đời sống thực vật - đầu giường máy thở tít tít liên tục , và phác đồ điều trị ghi hai chữ : vô danh .tình nguyện viên biết đã đến đúng nơi cần đến .
đi nhẹ , im lặng tuyệt đối , người tình nguyện viên quan sát một lượt bệnh nhân vô danh , quả thật k tìm thấy bất cứ dấu vết nào trên người anh , một vết sẹo , hay một hình xăm nhỏ , hoàn toàn k có .
ngoài hành lang , những người nhà bệnh nhân xúm quanh tình nguyện viên thì thào về các bệnh nhân vô danh mà chị muốn biết .
một ông mất lúc sáng , được đưa đi rồi , nghe bảo k tìm được người thân cô ạ.
còn một ông khác may quá đi , cách đây vài hôm có một nhóm người nhăm nhăm tờ giấy trên tay , họ bảo tìm thấy thông tin trên mạng tìm vô , họ là người từ hội đồng hương nam định . Ôi may lắm ông ta bị cũng nặng , mù một mắt , các bác sĩ cứu chữa suốt mấy tuần mới giữ được mạng cho ông .lúc người cùng quê đón về , bác sỹ hộ lý ở đay còn quyên góp tiền túi cho ông ấy .ngh bảo có mấy người trênmạng người ta cầu nguyện , người ta rao tin khắp nơi , rồ cũng ra manh mối .
câu chuyện tạm ngưng khi người nữ điều dưỡng tới , chị vừa đi một vòng các phòng bệnh nhâ , đóng giùm người bệnh canh cửa sổ , vì lo gio 1lùa , chị là một trong ba nữ hộ lý của khoa đã thay phiên nhau chăm sóc bệnh nhân trong phòng cấp cứu kia suốt hơn ba tháng .
- thương lắm , người điều dưỡng cho biết , thương vì những giờ phút nguy ngập của cuộc đời , anh ấy k có lấy một người thân , qu8ả thật chúng tôi mong muốn xiết bao tìm được người thân cho anh ấy .
khi nghe tnv trình bày nguyện vọng , chịmỉm cười : cám ơn ông linh mục đó nhiều , để tôi đưa chị đi tới phòng trực nha , nguyên tắc là dù một đồng thì chúng tôi cũng không được phép cầm theo tư cách cá nhân , chị cứ đóng viện phí cho anh , cái anh vô danh ấy . cũng tốt nếu mà các bạn cầu nguyệnvà giúp anh , miễn sao , chút may mắn sau cùng anh có thể tìm lại người thân thích ....
- sau khi rời phòng trực , có chút thảnh thơi đi cùng người điều dưỡng ,hỏi chị , vất vả thế , chị có khi nào có phút tĩnh tâm .chị cười và bảo rằng : dù k có đạo , nhưng luôn tin vào một ông trời , luôn tin rằng ăn ở ngay lành và thương người , thì cuộc đời sẽ đẹp .k có chữ thương thì làm sao có y đức mà làm công việc đặc biệt này .
chia tay , người tình nguyện viên xin phép vị lương y làm một việc nhỏ này : rằng xin chị đồng ý cho chúng tôi dâng lời cầu nguyện lên đấng gàu lobng2 thương xót gìn giữ và bổ sức cho các quý lương y từ tâm , để quý vị có sức khỏe để tiếp tục yêu thương chăm lo cho người bệnh . Va 2thi thoảng cho phép chúng tôi ghé nơi này , thăm hỏi , đng65 viên đồng bào mình gặp cơn hoạn nạn .
Người linh mục rât  vui khi học trò báo cáo công việc trong ngày , ông nhắc nhở : các con hãy phóng to hình anh bệnh nhân vô danh , tiếp tục tìm mọi cách loan báo thông tin , k được mất đi niềm hi vọng .
- và nhớ cầu nguyện , ông dặn .các con chớ quên , mọ sự trần gian k làm được , thì Chúa vẫn xoay chuyển dễ dàng , cha hi vọng người bệnh nhân này sẽ phục hồi , và anh ấy sẽ tìm được người thân.các con cũng đừng quên chia sẻ tâm gương của những người lương y thiên lành đó cho bè bạn người thân ,họ chính là hiện thân của chúa ki tô qua anh em quanh chúng ta, chúng con nên học tập .
một buổi tới quân y viện , tình nviên trải nghiệm được rất nhiều , thấy tình chúa , tình người chan hòa , quấn quýt với nhau , và bỗng thấy sự đe dọa của bệnh tật khổ đau lại là hồng ân để con người được đến gần bên nhau , sẻ chia , và hi vọng

09 tháng 12, 2013

tôi muốn lấy tấm hình này làm nền cho cảm xúc mà chiều nay tôi gặt hái được ở thánh đường tân việt
Một mục tử trao mình thánh cho giáo dan7 , không đặc biệt hơn thế rất nhiều , là đứa em trai đã từ bỏ cuộc đời riêng dâng mình thánh trao cho chị gái mình , một người chị đã vì em mình mà giữ trọn đời độc thân chăm sóc mẹ cha để đứa em trai duy nhất an tâm đời tận hiến
Cảm ơn cha sở xư tân việt và các cha đồng tế đã cùng cha Tramn62 đình long dâng lễ trọng mẹ vô nhiễm nguyên tội chiều nay , chúng con từ xa xôi đổ về nơi này kính mẹ , đồng thời dâng ý nguyện riêng : cầu nguyện hồn hướng trăm ngày ông cố thân phụ cha trần dình long về thiên đàng vui bên Cha cả
và chúng con tranh thú ghé vào căn nhà nhỏ lặng lẽ cuối con hẻm đường đồng đen , nơi bà cố vững vàng trong đời thường , bà dặn chúng con , có đi tình nguyện thì nhắc với ông ấy rằng : an tâm mà làm việc chúa , đừng lo lăng chi , bà vẫn khỏe , vẫn bình an , bà mà có sự gì bà sẽ nhắn mấy đứa tình nguyện
giáo hội kiên vụng phải chắc chính là nhờ từng rtê bào đẹp đẽ như gia đình của ông bà cố mà chúng con được gặp chiều nay , và quả như kinh thánh có lời chép rằng : chẳng có hi sinh nào đẹp cho bằng kẻ dám hiến mạng sống mình cho bằng hữu .
Cầu xin thiên chúa quan phòng giìn giữ gia đình và bnâng bước Cha Trần đình long trên đường tu trì và gia quyến của ngái
Nơi bình minh chim hót
nguời đàn ông nhanh nhạn xỏ dép và khoác túi lên vai , ngòai sân tiếng kèn xe quen thuộc của anh xe ôm môi ông đi riết thành khách mối !
trèo nên xe , ông bỗng vỗ vai cậu xe dừng lại một chút , ông ngoái lại , hình như là nó , con chim nhỏ trong vường , nó nhảy nhót đâu đó trên tán cây xanh um và hót bài ca quen thuộc của nó mõi sáng sớm .
ông mỉm cười và bảo chú tài : ta đi thôi
điểm tập kết .
những cô cậu trẻ , và cả những người lớn tuổi có vẻ nghiêm trang , ông xuề xòa : đi thôi , chuẩn bị tất cả rồi phải không , tất cả kiểm lại đi nha , chúng ta đi là đi một mạch đó , không có ngoái lại  đâu đấy !
và chiêc xe chuyển bánh , bỏ lại thành phố ồn ào , đi vào phía những con đường nhiều cây , dài hun hút .
Người đàn ông cùng đoàn người dừng lại ở men rìa những bờ ruộng , kéo nhau qua những cây cầu ch3ênh vênh , rồi lại vào xóm làng , thậm chí vượt qua cả xóm làng tới một vài nơi tưởng như nơi ở của những người chắc chán sự trần gin , kiếm chỗ hút heo mà mai danh ở ẩn .
Rồi đoàn người ấy dĩ nhiên là phải gặp gỡ nhớ những ai đó trong những căn nhà , họ làm gì mà tiếng cười vang vọng ra mãi cách đồng xa xa , làm giật mình cả những cú cò đang coro rụt cổ ngủ im cạnh bông hoa súng .
à , họ cười vui lắm , cả gia chủ cũng cười , mà những gia chủ nơi họ đến cũng thật là đặc biệt .
Gia chủ có khi là những cụ già trọc đầu và móm mém , đai cứ lắc đầu khi ai hỏi thăm thưa cụ và xưng con , lại cứ một hai bảo là cháu là cháu còn bé lắm cơ , bác cho cháu ngó cái cô tiên noel áo đỏ tý đi , mắt cháu chả nhìn thấy gì , cho cáu sờ ... râu cổ một tý . và tay cụ cứ nắm chặt túi quà , mừng rỡ chẳng khác nào con trẻ
rồi có khi gia chủ lại là mort65 thanh niên trẻ trung mà sao gầy rộc , mắt như thụt vào trong hai cái quầng tối tăm.Chả muốn ngó ngàng chuyện gì , quay mặt vào tường như muốn che đi cái quá khứ đời cũng tối như hũ nút . khi người ta tới xin phép trải cho anh cái chiếu mới , và rặng anh tấm chăn , thì cái cuồng mắt tối thui bỗng sáng rỡ ràng , tay run rẩy đón tấm chăn , anh lắp bắp : mừng quá , mấy hôm nay trời lạnh , khó ngủ quá
Và có khi gia chủ là những đứa trẻ nằm nôi ầu ơ , nó sung sướng túm chặt lấy ngón tay người nghiêng xuống vành nôi nựng nó , hình như nó thèm khát ,nó muốn bám chặt lấy chút ấm hơi người phải khó khăn lắm người thm8 mới có thể dứt ra , và che đậy đi sự xúc động , sợ rằng người thăm còn khóc trước nó nữa kìa , nằm một mình , ú ớ một mình , dường như trẻ cũng ít khóc hơn thì phải .
và khi người đàn ông có lời chia vui , nhắc nhỏ gai chủ cũng như mọi người đang xúm xít bên nhau , rằng ráng mà giữ lấy đời sống tinh thần , đời sống thiêng liêng , chút quà mọn tới s3 chia dẫu đơn sơ song là cả tấm lòng nhiều đồng bào thấm lòng chúa xót thuong, tom góp mang tới sớt chia cho anh em mình , thì rất nhiều người gia chủ mới vỡ òa : cha , cha ... Vậy hóa ra , người đàn ông đó là linh mục !
Vâng đó là một linh mục .
Và những gia chủ trong những căn nhà có nhiều điểm khác với những căn nhà bình thường kia , thường được mọi người gọi nôm na là mái ấm , nơi ấy là nơi gửi thân cửa rất nhiều số phận khác nhau : từ một người gia cô đơn , hoặc anh thanh niên sau cuộc chơi tơi tả với đời thì nhiễm bệnh thế kỷ , hay những em bé mồ côi , có rất nhiều mái ấm rải rc1 ở các vùng ngoại thành và kể cả ở trung tâm thành phố hồ chí minh , mà nguồn thu nhập để tồn tại chủ yếu là trông vào òng tốt của mọi tầng lớp nhân dân , và hôm nay người linh mục trực tiếp cùng các học trò của mình tới thăm những nơi đó
có một lúc nào đó , phút giải lao chặng giữa cuộc hành trình , vài thành viên trong đoàn đang chia nhau chai nước
- sợ ngài giận , với lại chuyến đi này mang ý nghĩa thiêng liêng , như cách hồi hướng linh hồn ông cố , tớ sợ ngài buồn , chứ ... cái nơi đó họ giàu thấy mồ mà... tớ là ...tớ .
- suỵt , cô bên cạch bấu vai bạn ... nhưng không kịp nữa rồi , cả hai cô bé mặt tái mét
người linh mục đứng ngay cạnh tự nkhi nào ,ông cười hiền :
- con là con .... bực lắm đúng không .Bực cả cha nữa chứ gì !
cả hi cô học trò không nói lên lời
- các con nhìn xem , người linh mục giọng vẫn nhẹ nhàng , những trẻ ta thăm việng lúc nãy chúng có biết thế nào là giàu với nghèo không ? nhưng ánh mắt chúng thì đã rạng rỡ vui xiết bao khi ta đến . Chúng con thấy đó , bày trẻ lao lại xúm xít quanh mấy bạn đóng vai ong noen, chúng đâu có sáng rỡ mắt khi các chúng con chuyển gạo vô kho , đúng không nào ?
- dạ, hai cô học trò lý nhí
vậy chúng con hãy vi vì việc chúng ta làm chí ít đã đem lại niềm vui cho người khác , còn ai đó làm cho niềm vui ấy giảm bởi lòng chưa sáng trong , hãy để họ trả lời với chúa phải không , thế bây giờ chúng con đã bớt tức chưa nào
- dạ hết tức luôn ạ, hai cô học trò cười , cha ơi xe chạy rồi , đi tiếp ạ.
Và cứ thế đoàn người đã đi tới 27 địa diểm mái ấm, mấy cô cậu vào vai ông nôen thì lưng đẫm mồ hôi , hồng hào đôi má . rồi cả mấy bác lớn tuổi đi phăm phăm , vừa đi vừa bảo nhau : ở bển , tôi cứ nhức đầu nhức chân , mà sao giờ đi thế này lại thấy nhẹ nhõm cả người , chả thiết nghĩ tới thuốc men , bệnh viện .
Và rồi , ngày cũng đã sắp hết , sau khi dặn dò đám học trò trờ về bình an , người đàn ông lại song hành với chú xe ôm quen trở về căn phòng nọ .chia tay chú xe , thì cũng là lúc những ánh nắng cuối ngày đã biến khỏi khu vườn , sắp sửa là tĩnh mịch đêm về , lạ lùng , tiếng con chim nhỏ bỗng lảnh lót cất lên , như chào tạm biệt một ngày sôi động .
"chắc hẳn nơi thiên đường , khu vườn ấy  sống động , nắng sẽ ấm , và những bản nhạc của bầy chim thật là du dương , và ba hẳn là ở nơi ấy bình an , chẳng nơi nào bình an hơn nơi đó"- người linh mục thầm nghĩ .
Người linh mục đứng lặng trong khu vườn nhỏ , vâng hôm nay là tròn một trăm ngày đấng sinh thành của ông về trời , và cha đã chọn dâng một thánh lễ đời tặng cha mình như vậy . Ông chọn cách đến với những con người cùng khổ .
Có tiếng người hỏi ông :
- cha đã về đấy à, kịp ăn uống gì chưa ?
à , đó là ông bạn già , người gác cổng nhà dòng , ông thường đùa với vị linh mục rằng : tui mà có lỡ ngủ gật cũng nhận ra cha , à là vì cái tiếng bước chân cha nó vội vã , chả có giống ai cả.
 cảm ơn người bạn già , vị linh mục trở về căn phòng vỏ , có một người đang và luôn ở đó đợi ông : đáng ki tô bị đóng dinh - người bạn đồng hành chưa bao giờ xa rời , luôn ở bên ông trong mọi hoàn cảnh .
Vị linh mục ngước nhìn tượng chúa đơn sơ trên tường : vâng con đã về đây , bình an trong vòng tay của Cha , lạy chúa , tất cả chúng con tín thác vào chúa .
Ta sẽ thương yêu , tuôn đổ xuống các con niềm vui và ân phúc , bao nhiêu người nghèo khó chính là quà ta tặng cho con , chính con sẽ phải hái lượm quà riêng ấy , đừng để sót .
Trong giấc ngủ muộn cuối ngày dài vất vả , vị linh mục nghe thấy đấng thiên sai nói riêng với ông như vậy .
hãy sống vì người nghèo - đó là quà tặng cho cuộc đời của con . đó là tình yêu - và cũng là mệnh lệnh .
sau cửa sổ nhà dòng , khu vườn thinh lặng , bình yên quá đỗi