23 tháng 10, 2012

Đau lắm .
Một đau đớn thật sự của thân xác .Mất ngủ . Cũng không thể ngủ bù buổi trưa .
Mình có thể chia ngọt sẻ bùi cho rất nhiều người , ủi an , đem lại niềm vui , thậm chí là cứu người ta
nữa .
Nhưng với chính bản thân là như thế , người ta chỉ chia vui , đâu có thể chia buồn .và cũng không nên làm buồn người khác về điều họ chẳng thể hiểu , hay san sẻ .
Thời gian ơi , chạy thật mau , cho con cái lớn lên và mình sẽ an tâm , điều đó quan trọng lắm .
Hi sinh , nhường nhịn là phẩm chất của nhà ngươi mà , nhận về mình điều đó đi , bởi đó chính là số phận !
Hơi lạ , và đôi khi tự hỏi : nhiều người đến và đi , rồi lại đến tệ xá này , họ bước ra , vui vẻ , cười , cảm thấy được nhẹ lòng .có ai giật mình hỏi vậy mùa thu ấy thực sự buồn hay vui , và sức đâu mà cô ta có thể lúc nào cũng chỉ là chia sẻ cho người như thế  như thế .
Hay chỉ là buồn , là thất vọng , là mệt mỏi chán đời , kiếm một chút vui rồi bước ra vô tình , đời thường là như thế .
Lạ thật , họ không nhận ra mình yếu ớt lắm sao . Chẳng qua là mình k thể hiện ra mà thôi
Mình rất thèm một giấc ngủ thật sâu , lâu rồi , mình không hề ngủ trọn đêm , sẽ phải cố gắng rèn luyện thôi , phải cố gắng .
Bây giờ mình sẽ rất khó khóc , có thể là chẳng khóc nữa . Khi người ta trưởng thành , thì hình như là chai đi một chút thì phải .
Cảm ơn một người là năm Loan , mình quan sát và thấy chị chịu đựng đau thương của cuộc đời một cách quá bản lĩnh .
Không hẳn kinh hoàng nhất là chết đâu , sự gặm nhấm , bào mòn và hủy hoại từng ngày mới là khủng khiếp .
Hơi mệt , sức khỏe của mình không hề tốt hơn . chắc kiếm một môn thể dục nhẹ và đến luyện tập cộng đồng sẽ khá hơn chút ? Thực ra bản chất và cái tôi riêng của mình không thích ồn ào , mình sống cho mọi người thế thôi , cho riêng mình , mình thích sự đơn giản , trầm mặc .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét