_chở thùng quà về xóm cũ , vòng ra ngã ba sung sướng .Trẻ con ầm ĩ mừng cô hương , năm nay quà ít hơn mọi năm .cô chỉ mong các con học cho đời nó đỡ khổ
-Gặp S- con đã quen với bệnh và cứng cáp hơn , HIV thì vẫn sống chứ sao con , khoa học hiện đại rồi mà , bệnh gì thì có thuốc bệnh đó .HIV đâu có sợ bằng cái bệnh lạ viêm da sừng dày bàn tay gì đó con , bà con mình ở làng Rêu miền trung chết quá trời còn sợ gấp mấy lần HIV ấy chứ .
Cô thương trẻ con và thanh niên xóm nghèo mình lắm con à, nên cô sẽ dùng mọi cơ hội mà cô tìm thấy trong cuộc đời giúp bà con mình dù là những việc nho nhỏ , đôi khi vì thế , cô bị hiểu lầm , nhưng cô biết rõ ,mình sức của cô thì chẳng làm gì giúp bà con được .
Bây giờ cô đã ghi nhớ lời một người thầy mà cô quý mến vô vàn : sống vui chơi với đời , coi hạnh phúc của người là hạnh phúc của mình , yêu thương người và chấp nhận thiệt thân , âu đó cũng là sự bình thường , chọn đời như thế thì phải chấp nhận là như thế .
Một chút thời gian về xóm cũ ,nghe ngọt ngào trong trái tim , út Hà bảo : cái hương nó cắt tóc nhìn lạ quá .Bây giờ út khen hay út chê trách thì cũng vậy thôi , vì em đã cắt rồi , đâu có khác đi được nữa .
Thoáng một chút khi kiểm lại những người đã bỏ xóm nghèo này mà đi , trong đó có út an , sư phụ ơi ,nơi ấy bình an nhé
Tối nay sẽ cầu nguyện cho bà bạn già , mọi sự chỉ là không , hẳn gờ đây , với chị mọi sự đã nhẹ nhàng hơn ,bà bạn già về Củ chi thì tôi sẽ khó thăm nom, thế là khép lại một thân phận một con người , tôi nghe hanh hao buồn , dù biết rằng như thế là nhẹ nhõm cho chi ấy .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét