27 tháng 5, 2012

Ừ , mọi sự rõ ràng dưới ánh mặt trời lúc bình minh

Thật là lạ lùng
Sau một đêm , ta nhận ra bao nhiêu là sự .
Khi ta đi giữa lòng thành phố giữa cơn mưa , bỏ lại sau lưng hình ảnh cơn đau kinh khủng của một người , ta kệ cho nước mắt chảy tràn trên má .
Không phải là thương khóc cho một người , mà là vỡ òa ra trong tim một thức tỉnh .
Đời thật đẹp khi được sống , được gặp gỡ mến yêu nhau , sẽ có lúc dẫu lòng tràn ngập mến yêu , nhưng cũng sẽ phải bất lực không làm được bất cứ việc gì dù nhỏ xíu như cọng rơm để cho mến yêu nảy nở .
Ta thấy lớn lao quá hình ảnh của chàng thanh niên , em ở khu bến xe miền đông , chỉ vì thương , mà chiều tối đi làm thêm hay đi học về , em ghé giúp chị Thu hầu mong chị ấy vơi đi cái đau , cái cô đơn quá ư là khủng khiếp .
Ta muốn buông bỏ hết , quên hết những gì đời này làm ta buồn đau , hay những sự giày đạp lẫn nhau mà ta thấy diễn ra nơi thế gian này , ta muốn quên sạch .
Ta tìm thấy nơi bình an trong tâm hồn , là ngôi nhà trái tim được xây bằng thịt máu nồng nàn , không phải bằng gạch cát vô cảm trần gian , không phải là tù ngục ta tự xây cất rồi giam nhốt chính mình trong đó .
Sáng nay , ta lại biết về những sự bất ngờ nữa , nhưng ta hoàn toàn không còn cảm xúc nào , chỉ còn duy nhất cảm xúc của trái tim , ta đã bảo với một người anh em mà ta yêu mến chốn trần gian: rũ bỏ hết , rũ bỏ hết , chẳng cần gì nữa cả.
Cần gì hơn nữa , khi ta có cả bầu trời mênh mông , nắng gió ngập tràn , có yêu mến đơn sơ giữa người với người , vậy thôi , quá dư dật hạnh phúc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét