13 tháng 5, 2012

Không đề

Để làm gì chứ
Thói lộng ngôn , hay ho gì thích bươi móc mắng mỏ người không động chạm lên quan đến mình ? Nói thật đó là một lối hành xử không đẹp chút nào cả.
Mình độ này tự rèn tính nhẫn nhịn , chẳng muốn chấp nê với thế gian , nhưng cứ tiếp xúc hoài với cái cách sống thiếu tế nhị , chán tận óc !
Cuộc sống mình luôn nhớ một nguyên tắc : tự hỏi mình là ai , luôn luôn thải tự thấy bản thân mình còn kém cỏi , còn tầm thường , luôn luôn phải học cách sống thân thiện với mọi người xung quanh ,ngay cả cách góp ý cũng phải chân thành , và đặt vào đó sự khiêm tốn .
Mình nhớ bố , ông là một mẫu người duyên dáng trong cách ứng xử vô vàn , cái duyên ấy không hề làm mất đi tính nam nhi , mà nó còn là phương thế tôn vinh sự mạnh mẽ đầy hiệu quả!
Nghĩ cho cùng , người ngu dốt chính là những người cho mình là giỏi giang hay ho, cái ngạo ngễ sẽ khiến con người ta dần dần ngu , vì không còn ham mê học hỏi .
cuộc đời luôn luôn phải trả giá , ai cũng vậy thôi , làm mất đi tình bạn chân thành cũng sẽ là một trả giá không hề nhỏ.
Mình bây giờ mà chạm vào sự quá lố , mình sẽ lặng lẽ rút êm, làm người lớn rồi hay ho gì những sự lố lăng ,kệch cỡm chứ .
Nể khác với lại không thèm chấp, lòng mình xốn một chút buồn , khi phải nghe những nhận xét rằng : ôi chấp làm chi , cái người A,B,C ấy chỉ có đến thế thôi , đừng chấp !
cuộc sống là một nghệ thuật muôn sắc màu , mình sẽ cố  gắng học từng chút mỗi ngày . học một nụ cười thân thiện với thế gian , học một nhẫn nhịn để đời dịu dàng hơn , phải học !

1 nhận xét: