30 tháng 4, 2012

Nơi đây - góc nhỏ "thiên đường "

1- sơ yếu lý lịch những linh hồn
Ngời đàn ông ẩn mình vào căn phòng nhỏ tĩnh lặng, ngoài kia đám người lạ lùng tụ tập vào một căn phòng khác đọc chuỗi kinh kính lòng thương Xót chúa ba giờ chiều
Căn phòng đơn sơ, trên tường treo ảnh lòng chúa xót thương, một bàn nhỏ, chất cao từng chồng di ảnh, có tổng cộng năm mươi ba khung ảnh tính đến thời điểm này .
Người đàn ông thầm thì : Nào chúng ta cùng đọc kinh với nhau, và ông lặng lẽ ngắm nghĩa từng khuân mặt .
- Dì Hai , khuôn mặt hiền lành , mặc áo dài màu gụ, cổ đeo chuỗi hạt. Dì đã đẹp đẽ như thế trước khi tạm biệt cõi thế này, trước đó khi dì vào đây ... Nghĩ lại mà còn rùng mình sợ hãi
Hồi ấy, dì lang thang khắp ngõ thôn , thú vui duy nhất là đi ... sưu tầm xác thúi. Con mèo chết, con chuột chết dì lụm liền. Sáu mươi năm đời sống ngoài đường, người đàn bà điên ấy sống cùng xác thúi .
Hình ảnh sau cùng chấm dứt cuộc sống lang thang, là dì còng lưng cõng một xác con heo thối um cỡ ba mươi kg, dì lấy quần áo cũ , giẻ rách bện chặt vào lưng mình , và cứ lếch thếch đi như thế . Người đàn ông đã phải van nài thí thá, rỡ xác con heo và đưa dì về ....
Những ngày đầu, phải để mắt tới dì luôn, bởi sểnh mắt là dì lọ mọ moi bới uống cả nước lau sàn, xà bông thơm dì ăn một lần hết cả nửa cục .
-Di ảnh em bé với cái đầu quá khổ này là bé Lương Hữu Hạnh. Mẹ bé dạt từ Bến tre lên Định quán làm thuê, một kẻ dã tâm làm cho cái bụng cô ấy to ra, không dám về quê, cô được chủ nhà giúp đỡ sinh ra em bé .
Khốn thay em bé sinh ra bị não úng thủy, bác sỹ bảo chỉ chừng bốn năm tháng là em bé sẽ "đi" người ta dựng cho mẹ con cô một chòi nhỏ ngoại rẫy đợi ngày bé ... chết .
Nhưng bé không chết, bé sống được tuổi rưỡi thì người mẹ khổ đau lén bỏ bé ở chòi và đi mất tích luôn. Biết chuyện, người đàn ông tới đón bé về, lấy họ mình đặt tên cho bé. Sống được bốn tuổi rưỡi bé mới đi, cũng đã biết thế nào là tình cha, thế cũng là ấm áp ....
-Còn di ảnh người đàn bà có nét thanh tú xinh đẹp này là chị Thu . Chị vốn sinh ra là con nhà đạo gốc đạo dòng, vậy mà ma quỷ khiến xui , chi đi ngược với lễ giáo gia đình, phá phách,  ăn chơi đủ mùi đời không còn gì là thiếu . Ngay cả thân xác quý hóa thì cũng ... cho không biếu không ... một ngày kia , chị đổ bệnh xác xơ, tính tình cũng trầm lặng khác thường, về đến ngôi nhà này, chị bỗng quay đầu là bờ, hướng tới Thiên Chúa , đêm ngày khẩn nguyện. Được một năm thì chị chết. Người nhà chị tìm tới, dẫu rất thương, rất xót xa, nhưng họ mừng vui, vì cuối đời, chị đã hồi tâm, biết thống hối để lại được làm con ngoan của Chúa ...
Năm mươi ba di ảnh, năm mươi ba thân phận con người đã lướt qua cuộc đời, người đàn ông không quên bất cứ một ai, với ông họ vẫn đấy, thinh lặng bên ông, thinh lặng bên những bạn bè giống như họ đang trú ngụ tại nơi này, một trăm lẻ tám con người, trẻ có già có, nam có, nữ có, và ấu nhi cũng có ....
2- Và những mảnh đời dập nát đang hiện hữu
- Nhật ngồi thu lu ở góc hành lang, anh cứ ngồi đấy bất chấp ngày hay là đêm, bất chấp là lúc ăn, lúc ngủ . Ở đây gọi Nhật là rễ cây .
Nguyên trước đây người ta thấy Nhật ở gần khu công nghiệp Tam phước vũng tàu. Nhà của anh là khoảng đất gần hai mét vuông dưới một cái cây. Anh cứ ngồi đó và bảo mình là cái cây, cái cây mọc rễ, dứt khoát không đi đâu cả. Vùng đất nhỏ quanh người anh thành cái vũng sình hôi hám do chính những thứ anh ...bài tiết, phóng uế ra. Chẳng còn ai dám lại dần vì hôi thối. Anh cứ ngồi như vậy, đồ ăn người ta thương ném cho anh để thối để mốc mới ăn. Cái cây mà, cái cây thì phải bón phân, cái cây không còn trí khôn mà ăn đồ sạch sẽ.
 Tóc Nhật dài tới gót chân, người ghẻ  lở lúc nhúc giòi và kiến cắn. Đã có một số người quá xót , tìm cách lôi Nhật ra khỏi cái vũng sình, Nhật ghì chặt mình vào gốc cây không đi đâu hết. Khi người đàn ông biết chuyện, cũng phải mất ba tháng sau ông mới đưa nổi anh về nhà. Năm ấy cơn bão số 7 quét qua, vũng sình thành cái ao nho nhỏ , Nhật ngập mình trong đó thò ra mỗi cái đầu ngáp ngáp mà thôi, người đàn ông đã đến kịp thời để cứu Nhật .
Đưa anh về, để dọn dẹp thân xác anh, cứu chữa bệnh tình cũng thật là khó khăn, đám người rất dễ  thương ở cái nhà này nghĩ ra một kế, họ dồn ba bốn lít rửa chén dổ tràn khắp khành lang, đẩy cái "rễ cây" truợt tuột trôi vô nhà tắm . Bây giờ Nhật đã sạch sẽ thân xác, nhưng cả người anh có hàng nghìn đốm sẹo ly ti, là dấu vết của giò bọ rúc rỉa, kiến cắn năm xưa, may mắn thay, "rễ cây" đã thoát chết .    
- "Công chúa " là một người đàn bà luống tuổi , chị tưởng tượng mình là một công chúa đài các trong những phim tàu , chị kiếm những mảnh vải xanh đỏ khâu một cái rèm quây kín giường, trên gường ấy chị chất bịch bọc bao xốp cao cả thước ! Với chị, chỉ cần được coi là công chúa, là chị mãn nguyện lắm rồi, cả thế giới vinh sang đã dồn lại trong núi bọc xốp xanh đỏ tím vàng của chị ...
- Độc đáo nhất, và thật là xót xa nhất nơi đây là  cuộc đời anh : Lũ Kiến Sầu, một người gốc Hoa , tên đó đọc trại từ tên ngyên thủy : Lù Cún Sầu của anh. Một phút tin người anh bị bạn chí thân chiếm đoạt toàn bộ tài sản . Cay đắng tình người độc ác, anh ra cái chợ đời là chợ Phú túc đứng ngây như tượng đá, đầu cúi xuống đất dứt khoát không nhìn ai, không phải một hai ngày, mà là năm này qua tháng nọ, Kiến Sầu đứng như thế, móng tay dài như rễ cây, toàn bộ cơ xương cổ xơ hóa cứng như đá, Vĩnh viễn kiến sầu không nhìn ai nữa, và không nói nửa lời, anh đứng trơ giữa chợ đời, sống bằng sự bố thí của bá tánh .
Người đàn ông biết và tìm đến, đưa anh về ngôi nhà có những người ngộ nghĩnh hoang đường kia , ấy vậy mà chính họ, những con người được thế gian định bệnh là tâm thần ngẩn ngơ đã sống vui vẻ với Kiến Sầu không hề biết tới cái gọi là thủ đoạn, là mưu mô, là tàn ác. Cái cần cổ Kiến Sầu giờ hóa đá cúi gập mặt, nhưng tim Kiến Sầu vơi bớt đau,  miệng lưỡi Kiến Sầu mở ra, tâm sự với người đàn ông đã cưu mang , và hoan ca tình yêu Thiên Chúa, những khi xúc động Kiến Sầu khóc và lại khát khao, khát khao lại có thể cất đầu lên, nhìn đời,  ngắm người với một tấm lòng nhẹ nhõm và thứ tha, thứ tha cho kẻ đã đẩy Kiến Sầu vào tận cùng đau khổ .....
Nhiều và nhiều lắm câu chuyện về những con người ở nơi này, song đã đến lúc chúng ta cần biết người đàn ông cưu mang họ là ai, và làm sao anh ấy có thể cưu mang từng ấy số phận
3- rộng một vòng tay:
Anh là Lương Trung Hoàng, một người giáo dân từng đi thanh niên xung phong, từng làm cán bộ sở nhà đất tỉnh Kiên giang, và bỗng được Chúa gọi đi theo một con đường gai góc khó khăn : Lụm nhặt, cưu mang chăm sóc cho những mảnh đời bể nát nơi đầu đường xó chợ !
Nguyên do từ một sự việc cách đây đã hai mươi mấy năm, anh Hoàng khi ấy là cán bộ, vợ đẹp con khôn, ngày nọ anh gặp một bà cụ đi tìm người nhà bị lạc mất địa chỉ .
Hỏi ra thì bà cụ cô thân độc quả quê ngoài Bắc, lò dò vào Nam tìm đứa cháu nhưng đánh mất địa chỉ, anh Hoàng bảo nếu không còn ai thân thích thì về nhà anh, cũng như là một người làm công, làm những việc trong già đình, ngày ấy chưa có khái niệm ô sin , nhưng tính chất cũng tựa như thế
dù là vai trò chủ nhà, người giúp việc nhưng bà cụ và gia đình anh hợp tính hợp tình, thành ra coi nhau như người nhà, tính tiển công thì cụ không lấy, nên thi thoảng anh biếu cụ tý tiền tiêu vặt .
Và mỗi dịp tết anh lại khéo léo tặng cụ vài ba chỉ vàng, như là cách trả công cho cả năm lao động.Thấm thoắt mà qua 22 năm trường, bà cụ ngã bệnh, trước khi qua đời cụ trao lại cho vợ chồng anh toàn bộ số vàng, và tiền, cụ nói đại ý rằng: Cụ coi anh như con , cụ cũng chẳng có nhu cầu tiền vàng làm chi cả.Cụ tặng lại vợ chồng anh như một món quà , và cụ mất ....
Thế là từ đấy, anh Hoàng như có món nợ lạ lùng, đi đâu anh cũng thủ trong túi dăm ba bộ đồ , gặp người lang thang ngơ ngác trên đường, là anh dừng lại, rửa cho họ mặt mũi, thay cho bộ đồ, có khi lại cắt tóc tai, cho họ ăn một bữa ấm bụng ...
Dần dà như nợ như duyên anh đưa họ về nhà, hoặc có người lẽo đẽo tự theo anh về, hoặc lại có người dẫn những người lang thang điên rồ, tới của nhà anh mà bỏ đó ...
Ngày một ngày hai, mà thấm thoắt đã năm năm, anh lập nghiệp ở đồng nai, gắn bó đời mình với những phận người trôi giạt, rách nát ấy, con số người tá túc ở nhà anh , người chết cũng 53, mà người sống thì lên tới ...108.
Hỏi anh làm sao mà nuôi được, anh bảo, tự anh thì chả làm được gì, ý Chúa gọi thì Chúa sẽ lo, mà quả như vậy .
Có khi nhà hết gạo, mấy chị giúp nấu cơm bảo phải tính sao, anh bảo, thì đã ba giờ chiều, hãy cứ lần chuỗi đọc kinh lòng thương xót đã .
Chưa hết chuỗi kinh, có anh thanh niên phi xe mang tới hai bao gạo, mừng chảy cả nước mắt ra, cám ơn thì anh ta lại bảo là: tôi chỉ chở mướn lấy công, là người ta mua gạo ngoài đại lý và mướn anh ta chở đến .
Khi khác lại có ông sang trọng, sịch xe vần xuống cả bao cá to, ông bảo ở thành phố mà tới hồ Trị an câu giải khuây, nghe mấy ông câu kể chuyện ngôi nhà này, ông ta không tin, xong tò mò, ông liền bỏ tiền mua hết cá của người câu quanh hồ, và nhờ một người chỉ đường đưa ông ta tới ...
cứ như thế, như con sóng nhỏ  lặng lẽ lan trên mặt hồ thu,  dần dần người ta cứ ghé vô nối rộng vòng tay giúp anh cưu mang những con người đau khổ .
Hôm nọ có một ông linh mục cùng những học trò áo xanh lặn lội tới đây, anh Hoàng mừng rơi lệ , người linh mục ấy không nề hà những sự ngại ngần, tới làm phép nhà , ảnh tượng và thăm hỏi những con người gần như là vô thức, thấy thực tế những sự khó khăn ông cũng đã cùng cộng đoàn lòng chúa xót thương từ tp HCM giúp đỡ lương thực thực phẩm cho mái ấm.
Và cứ như thế, từng ngày, từng ngày qua vòng tay mỗi ngày mỗi nới rộng ra, để nơi heo hút này có một ngôi nhà, có những con người đang nương tựa nhau sống qua từng ngày, từng ngày với bao khó khăn và thiếu thốn .
Ngôi nhà ấy không có số, điện cũng còn đang phải câu nhờ  nằm sâu con hẻm nhỏ cạnh giáo cứ Bạch Lâm -Gia kiệm -Đổng nai. Nếu các bạn đi qua đó , nên bớt chút thời gian, ghé lại, nới thêm vòng tay cùng người đàn ông hiền lành ấy nhé .
Và bạn cũng thử một lần tách khỏi thế giới người khôn, sống một chút lãng đãng trong "thiên đường" những con người khổ đau ngây dại. Bạn sẽ cảm thấy cái đời sống thường nhật mình đang có quý giá xiết là bao, và để nhận ra thiên Chúa đã dốc trái tim mình mà tặng bạn khôn  xiết những mến yêu, qua những hồng ân, ơn phúc mà bạn đang tận hưởng .
 Bạn cũng nhưng tôi bỗng sẽ được thức tỉnh để tự thấy rằng chúng ta có trách nhiệm sẻ chia những ân phúc ấy cho anh em kém may mắn hơn chúng ta . Quả thật khi cho đi là chúng ta đang nhận lấy.
Xin cảm ơn người đàn ông đang âm thầm chèo chống lo lắng cho ngôi nhà , anh Nguyễn Trung  Hoàng, chính anh bằng việc làm của mình đang góp phần để Tin Mừng tỏa sáng và lan rộng !
                                                                                                                  

1 nhận xét: