Gã ngồi trước chị , run lên như một con mèo bị nhúng nước , tuy bèo nhèo như vậy ,nhưng cơ thể của gã vẫn toát lên cái rắn chắc ,cường tráng của một thời . Cái gã con lai , cái tên tướng cướp từng khuy đảo phố phường , báo chí cũng dành khá nhiều đất viết về gã một dạo xưa , gã đang run lên , nũng nịu như một trẻ thơ với người đàn bà - Mẹ gã !
Người đàn bà không còn trẻ ,những gì còn lại minh chứng rằng chị từng rất đẹp rất yêu kiều . cho dù dông bão đã đi qua đời ,quyét sạch mọi niềm vui ,mọi hi vọng , nhưng chị ta chưa bao giờ nguôi hi vọng ,dù le lói .
Bây giờ thì trong tay chị đã có thứ mà chị cần ,tấm hộ chiếu của thằng con , cánh cửa đã hé ra , nhưng chính chị sẽ lại là người lôi nó đứng lên và dìu nó đi , tận đáy tâm can ,tôi cầu nguyện chị có thể làm được điều khó khăn vô vàn ấy !
Và tôi biết , đời chả có giá trị những sự đúng những sự sai ,ánh sáng hay là bóng tối , đời có một giá trị duy nhất vĩnh cửu là tình thương , một tình thương bất chấp tất cả ,thiếu sót ,nhớp nhơ , sai lầm tội lỗi .
Tôi đã đi ,đã gặp ,đã nếm trải đủ mọi cung bậc đời , cái chết tôi cùng từng chạm vào tận nơi , song chị đã cho tôi cảm nhận cái đớn đau đến vô cùng , cái đớn đau dai dẳng được tiên báo , và nó cứ đến lừ lừ từng ngày , khiến người ta có thể chai lỳ , và nếu có chai lỳ thì cũng ... không còn đáng trách .
Khi chị lưu hình ảnh đứa con đã từng rất đẹp ,bây giờ đây là một hình thù kỳ dị đặc kín những hình xăm , mỗi lần xăm là một lần lưu dấu nhưng đau thương ,những tội tình , chị người mẹ ,đã lưu thân xác trần truồng khốn khổ của con trong điện thoại của mình . Tôi nhìn thấy cái quyết tâm đến vô vọng khôn cùng ,của người mẹ đưa bàn tay mảnh mai cố giữ lấy con ,dứt khoát không buông , dù có thể mình cũng sẽ rơi xuống mà chết cùng với nó .
Tôi không thể viết ra đây tỉ mỉ những gì tôi được tận mắt chứng kiến , vì như thế là không nên .Tôi chỉ muốn viết rằng : may mắn nhất đời này cho mỗi một con người ,ấy là còn có mẹ.
Bởi trong cung lòng mẹ , ta có thể rũ sạch mọi tội tình , mọi đắng cay và đau khổ . Cho dù có thể không cùng ta đi suốt một cuộc đời , thì một giờ khắc mong manh được vùi đầu vào lòng mẹ thôi ,lúc ấy thì ta còn được làm một con người đúng nghĩa.
Tôi vẫn hi vọng ,những giờ khắc quý báu ngắn ngủi đó ,sẽ là cơ hội cho nhiều số phận có thể đứng lên , bất chấp mọi áp lực , mọi kho khăn có thể dìm con người ta vĩnh hằng xuống đáy vực thẳm .
Tôi dù rất cảm thông , nhưng không giúp gì được cho họ .tôi dùng đến phương thế mà tôi luôn dùng trong khi bế tắc khó khăn : tôi cầu nguyện lòng Chúa xót thương , xin Ngài cứu họ .
Cố thể được lắm chứ tại sao lại không , khi thuốc trần gian bó tay , thì tình Mẹ , và lòng nhân từ vô biên của Thiên Chúa sẽ cứu lấy con người .Phải tin màu nhiệm ấy .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét