Chợ vắng !
Ai cũng buồn , chị hàng rau la lên : trời ,trời , sao giống cái chùa bà Đanh quá vậy .
Nhón cây bắp cải bé tí hon , hai cây rau sống 19 ngàn , chị áy náy ,bồ thông cảm nha , rau mắc quá đi , tôi cười , em biết mà ,đâu có thắc mắc chị .
Ghé hàng chạp phô ,nhón chục trứng ,lạng tép khô. Vậy mà cũng đi đứt 77 ngàn - đúng là gạo châu ,củi quế !
Nhòm lịch ,tháng ngày tới 31 ngày , chẳng muốn thở than ,nhớ lại hôm quá Nga ghé chơi , nghe cô nàng cũng than : mệt mỏi !
Ừ đúng là mệt mỏi thật đấy , thời giá gì , khiến con người ta mờ mắt cong lưng mà lo , mọi khổ sở bao giờ cũng là đàn bà khổ sở trước .
Cũng tự hào ,vì thời điểm này mình vẫn gồng gánh gia đình ổn định , Dễ gì đâu .Chẳng khom lưng ,chẳng quỳ gối cúi đầu , chẳng móc nối móc ngoặc làm những chuyện gian phi , sống thế là tốt chán .
Hôm qua bà con kêu cứu vụ nhà Út tèo , thương cảm thông ,nhưng không giúp gì được , kiểu cách sống không nhìn sau trước ,cơ kỷ lo xa, sống dựa hoài xã hội là rất không ổn
Mình rất là sợ cái thực tại nó giết chết nhữnglãng mạn ,ý nghĩa của cuộc đời , nên luôn phải có những biện pháp riêng để cân bằng .Đêm qua đi dạo ,vẫn kịp ngó trăng mong manh dịu dàng như bờ môi người đàn bà đẹp , và thế là nghĩ đến một mà thỏi son màu cam ,taị sao không ? tại sao không làm cho nét môi của những đàn bà vất vả lo toan ,mọng lên bởi ánh son màu cam như trăng nhỉ ?
Tự nhiên yêu thế giới phụ nữ vô cùng , vừa đẹp ,vừa kiên cường , lại vừa mềm mại đến là là lạ .
Sao mình không là đàn ông nhỉ ? Nếu có vai trò đó , mình sẽ dành rất nhiều thời gian chăm chút ,yêu thương và tôn vinh những đàn bà. Nói hơi kiêu , và một chút chua ngoa , tự nhiên thấy thế giới đàn ông nhợt nhạt phát chán !BỌN HỌ BIẾT MÌNH NGHĨ THẾ HẲN TỨC LẮM , NHƯNG MÌNH CẢM THẤY ĐÚNG NHƯ VẬY MÀ . Cô nàng Mecggi bảo họ giống mấy con bướm to đùng , mãi miết lao đầu vào lửa và sẽ bị chết thiêu ở trong đó !
Tháng ba , có một ngày của riêng mình , năm nay mình sẽ biến ngày đó thành thật sự riêng tư , mình sẽ tìm về dòng sông mát lạnh uống nước cam vắt và nghe nhạc Trịnh . Nhớ lại hồi đó , còn có mình với bà chị khùng điên đó , kể cũng hay , bà ấy bảo là em đừng dây vào đàn ông hương ơi , là lại vo ve vò vè chuyện ái tình thôi đàn ông là họ chỉ có thế , bả ấy coi chuyện đó là một cái gì hết sức đáng bực bõ .bà ấy thản nhiên công bố : đàn bà muốn làm chuyện lớn là phải sống một mình , ôi trời trời , chị chàng lại muốn được oai linh ngang ... nguyên thủ quốc gia , mà lại nguyên thủ cao xa mới chết chứ !
Cái bà điên ấy , giá mà đừng có hâm tỷ độ , chạy theo những sự lung tung , cứ ở với mình thì ta hồ sung sướng vui vẻ. Mình từng dắt bà ta lên thuyền ,ngắm sông và trăng nước mênh mông , bà ấy cũng thật ngu ngốc khi biến mình thành con bướm to đùng , và lại muốn lao vào lửa chết thiêu như bao nhiêu đứa dở hơi khác .
Ừ mà sao mình thi thoảng cứ nghĩ về bà ấy ? Bởi vì trái tim mình dành một góc quý cái cá tính độc đáo , và một chút rất là thương .Nhiều khi mình muốn chửi vào cái đám khiến bà ta thành ra như thế !
Tự nhiên đi chợ ,mình nghĩ tới bà ta ,mình nghĩ tới phút giây mình chăm sóc thương yêu bà y như mẹ chăm đứa con thơ , vậy mà bà ấy lại dám cứ nhận tình mến thương của mình , và vẫn cứ đồng thời đổi nó lấy những phù vân xảo trá .
Mình tức lắm ,nhưng mà thật lạ ,mình thương bà ấy biết bao ,chỉ muốn bà đừng hâm tỷ độ , thì mình sẽ lại chịu vất vả xa xôi , sẽ lại ngay lập tức thương yêu bà ấy .
Hay ngày đặc biệt này mình tới thăm bà ấy nhỉ ? Có nên không ta ? Mình sợ hoặc mình sẽ cáu lên , vụ này xảy ra rồi , hoặc lại phải xem thường mà bỏ chạy không có lời giải thích ? Vụ này cũng lại đã xảy ra. Mình và bà ấy ,đứa nào ngu ngốc ta? xét về lẽ đời , thì mình là đứa ngu ngốc !
Nhưng mà trái tim thì bảo mình không ngu , thương xót nhau thì có gì mà phải ngu ? Cái vụ suy nghĩ này sẽ còn làm mình suy nghĩ nữa đây . Chưa thể quên được.
Bà ấy rất gỏi vụ thiết kế những tiểu tiết , mình rất buồn cười , biết mười mươi , và mình vừa cáu ,lại vừa muốn xem bà ấy giở trò.
Mà dạo này bà ấy ăn uống sao nhỉ ? Xa quá ,nếu không thì sẽ giúp bà ấy vụ này , cái xa xôi cũng là một cản trở .
Bà ấy tuổi mão , nhẽ ra bà sẽ là con mèo dịu dàng dễ thương , những xô đẩy ,thủ đoạn của cuộc đời nhơ nhớp ,và của cả cuộc chiến tranh ,biến bà ấy ra yêu tinh như thế .
Ôi những cuộc chiến tương tàn ,không hình khối , đã làm đổi thay cả một linh hồn , bỗng thấy thật là kinh hãi ....
Kết luận : mình hoàn toàn không ghét bà ấy , bà ấy là nạn nhân , chính là một nạn nhân , nạn nhân đẳng cấp cao ,thành ra một quái nhân vô phương cứu chữa !
Bỗng thấy ghê sợ , ghê sợ cái góc khuất của cuộc đời này ........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét