06 tháng 3, 2012

Gửi một đứa em.

Chứng kiến , và phải viết phơi bày ra những sự xấu xa, em sợ mình cũng chai đá ...
Tôi nghe xót xa trái tim khi nghe em ,một người cầm bút trẻ tuổi chân thành như vậy !
Không em ạ!
Xấu xa ấy không là lớn trong xã hội này , chỉ tiếc là xấu xa ấy tập trung ở  một số người đang đảm nhiệm các chức vụ trong bộ máy điều hành đất nước này , và ảnh hưởng đến đời sống nhân dân là không nhỏ.
Nhưng em hãy tin những tử tế vẫn còn rất nhiều , ví như sự giúp đỡ rất chân thành của tôi , của bà con ở xóm nghèo này dành cho các em , chỉ với một tấm lòng , một khát vọng xã hội trong sáng hơn , đơn giản là như vậy !
Em thấy đấy dân mình vẫn còn rất khổ ,rất nghèo , còn phải chịu quá nhiều bất công , áp bức .
Hạt gạo nuôi em lớn cùng từ nhân dân , đồng lương em lĩnh cũng từ dân chắt chiu mới có .
Một tờ báo mua bốn ngàn bạc , ấy là dân yêu thương các em , ấy là dân góp phần cho ngành báo chí tồn tại .
Bao nhiêu là đóng góp vô vị lợi , bao nhiêu là những tấm lòng . Đừng buồn , phấn chấn lên bước tiếp .
Dân chúng tôi cũng hiểu cái khó ,cái giới hạn của các em .Cái đớn đau khi ngòi bút buộc phải dừng trước bao điều tâm huyết mà không thể viết tiếp !
Em rất quý mến !
Cố gắng lên , hãy dùng cái dũng khí của người cầm bút cách mạng thực sự mà viết tiếp . Ngòi bút phải sắc và phải sử dụng chiến thuật khôn ngoan . Dặn em : Đừng đánh mất dân , nếu đánh mất em sẽ chẳng còn gì ra hồn để viết em ạ.!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét