Cuộc sống đương đại như một vòng xoáy khổng lồ cuốn con người vào đủ mọi cung bậc lo toan, hối hả.Kẻ giàu có thì căng tai căng mắt lo vàng lên giá, chứng khoán đảo chiều, người nghèo mạt rệp thì lo chuyện cơm gạo từng ngày. Người lớn lo toan với công việc bộn bề, trẻ em lo còng lưng cõng cặp tới trường, kiếm chữ nghĩa cho bõ công đèn sách ...
Trong hối hả bộn bề như vậy, dường như người ta chẳng còn là sống, mà là đang quay cuồng. Bỗng đâu muốn sống chậm lại một phút thôi, nghe tiếng mẹ ru ầu ơ một thuở trong nôi, tiếng bà đêm trăng rù rì kể một thời cổ tích. Và bỗng đâu giật mình thảng thốt: giữa quay cuồng vật vã sống, cổ tích liệu còn không ?
Cổ tích thời @
1- yêu nhau cũng bởi vì ...nghèo.
Trong bao la đời , cổ tích không hết, cổ tích như ngọc thô ráp sần sùi, như rạ rơm quê mùa, chịu khó sống chậm một chút, quan sát một chút là sẽ thấy .
Tạm bỏ phồn hoa chốn thị thành, lui về một vùng ven của thành phố HCM khoảng bốn năm về trước. Có một vùng gọi là Tân thới hiệp, tập trung rất nhiều và rất nhiều những dân lao động nhập cư, đủ mọi thành phần , đủ mọi quê xứ ,và đủ những nghề nghiệp nhọc nhằn vất vả.
Trong một phòng trọ như rất nhiều phòng trọ dành cho những người nghèo, có một trai Thanh tân, và một thiếu nữ xuân thời đang trò chuyện .
-Quê anh mãi ngoài Thanh hóa, em có chịu về ngoài đó làm dâu
- Em dân xứ Hậu giang quen nếp đơn giản quê mùa, ba mẹ anh người Bắc kỹ tính liệu rằng là có chịu .
-Ngoài quê anh xứ đạo từ thuở xa xưa, mọi nền nếp kinh kệ từ thời bà cố ông sơ, gìn giữ kỹ càng, em có ngại sự phải vào khuôn khổ ?
- Thôi thì cứ cày một thời gian rồi tính, gì thì gì, mình cũng phải tích cóp chút tiền, cái sự cưới xin, dù chung rượu lạt, miếng trầu cay, không có tiền thời nay, thì quả là cũng khó thành sự được.

Họ cứ vui vẻ ríu rít như đôi chim nhỏ, chàng trai vừa trò chuyện vừa trổ tài nấu nướng đãi người yêu, ngày hôm ấy là ngày quốc khánh, và cũng là ngày định mệnh của hai người trẻ tuổi.
Một tiếng nổ, và một ngọn lửa trùm lên, bình ga bị xì và phựt lửa, cậu con trai gần như biến thành đuốc sống ...
Khi cậu trai tỉnh lại thì không gian là một bệnh viện cuả thành phố HCM, Cậu chẳng nhận ra chính mình , chẳng còn là trai thanh tân , chỉ còn lại hình hài y như là ... con quỷ .
_327.jpg)
_153.jpg)

Ngọn lửa tai họa đã lột chín tới tám mươi phần trăm bề mặt da, mặt mũi cháy đen thủi đen lùi , cái cổ cháy dính xuống phần vai , và tay chân thì co quắp .
Bên giường cậu, người yêu xinh xắn nước mắt lưng tròng, những ngày chăm bệnh khiến cô phờ phạc héo gầy, cô bỗng có nét ... giống như là thiếu phụ !
Bên giường cậu còn có mẹ từ quê chạy vô ráng sức cứu con, đêm đêm bóng mẹ già quỳ mọp đọc kinh ,kêu khấn Chúa tỏ lòng xót thương cứu cậu .
Có lẽ lời kêu khẩn của mẹ, sự tận tụy cuả người yêu, bàn tay tài hoa của các lương y, tất cả mọi yếu tố đó đưa cậu trai trở về cõi sống .
Sau mấy tháng nằm viện, khi đất trời chuẩn bị vào xuân, khi bác sĩ vừa vui mừng vưa lo lắng kết luận rằng : Chàng trai sống thì sống rồi , nhưng đưa cậu trở lại cõi con người, để có thể đi lại, có thể ngẩng mặt lên, có thể có một gương mặt tạm dễ nhìn để mọi người nhìn vô không sợ hãi thì còn là cả một vấn đề nan giải ..., thời gian là một chuyện, nhưng còn là tiền ...Không có tiền thì hỡi ôi, mọi sự là vô phương cứu chữa .
Mẹ cậu kéo vạt áo chấm nước mắt : mẹ chẳng còn xu nào, dắt díu nhau về quê ...Chúa cho sao thì chịu vậy thôi con ạ.
Người yêu cậu không khóc, cô ấy tránh ánh nhìn của cậu ...Cậu biết, mấy hôm nay, cô ấy đã xếp hàng đi lấy những phần cơm từ thiện ...
-Anh cứ theo mẹ về quê, còn em , em phải đi, Em phải đi mới có thể có tiền về cứu anh, cứ dan díu với nhau thế này cũng không giải quyết được gì hết .
Sau hôm ấy, mẹ già dắt con về Thanh hóa. Cô gái về miệt Hậu giang, cô có một người họ hàng bên Hàn quốc , năn nỉ họ giúp và vay giật một số tiền, cô làm thủ tục ra đi , cô báo tin cho người yêu. Chàng trai bất chấp bệnh tật quay ngược vào thành phố gặp cô, thân tàn tạ, anh đi không vững phải chống gậy.Từng giọt nước mắt của họ rơi xuống lả chã. Giọt nước mắt cô rơi xuống bàn chan tật nguyền còn đang rỉ nước vàng, xoa dịu nỗi đau vô bờ bến .... và thế là cô gái ấy ra đi ....
-Cầu Chúa che chở cho anh.
-Xin Chúa đoái thương hai chúng con ...
Chàng trai ấy tên là Mùi , và cô gái ấy tên là Ngoan , và họ đã chia tay nhau trong xót xa như thế .
2- Màu nhiệm của lòng xót thương
Chàng trai ấy lại trở về một phòng trọ vùng ven, lần này không có người yêu chăm sóc mà là người em trai, người em trai đang học lớp mười, đành bỏ dở việc sách đèn , vừa đi làm mướn vừa chăm sóc người anh đang ở trong nguy cơ tàn phế !
Đằng sau cái thân thể tàn tạ, đáng sợ, một trái tim khát sống cứ cháy lên. Mùi rất khát khao được trở về một đời sống rất bình thường, chỉ mong sao cất được cái cổ bị kéo dính vào vai, là Mùi có thể đứng thẳng lên, và như thế là sống, là đi làm, kiếm tiền nuôi thân ...Và đợi Ngoan trở lại ...
Nhưng sẽ là bắt đầu từ đâu, khi mà Mùi thì quá đỗi hữu hạn số phận mình, Mùi không có bất cứ khả năng nào trong tình trạng thực tại ...Và Mùi gọi, Mùi xin, Mùi bám víu và ngóng trông vào Cha cả toàn năng, không có Ngài mọi sự chỉ là không , cha của Mùi thuở xưa , khi Mùi còn ấu thơ , trước giờ kinh tối của gia đình ông thường dạy các con mình như thế. Và Ngài có thể xoay chuyển mọi sự mà loài người không bao giờ có thể nghĩ ra, nếu Ngài muốn mọi sự đều có thể
Và Chúa gửi cho Mùi một món quà .
Trong đêm khuya , sau khi lần chuỗi đọc kinh , con đau khiến Mùi khó ngủ , Mùi nghe qua ra đi o người ta đọc một quyển truyện, đúng ra là cuốn tự chuyện về một người phụ nữ ...
Người ấy ở gần Mùi , vì trong câu chuyện Mùi thấy cái địa danh rất gần : Hóc môn, và người ấy có đạo như Mùi , bởi vì người dẫn chuyện đã rất xúc động khi đọc đoạn chị ấy cầu nguyện ở giáo đường, và Mùi biết rằng người ấy từng rất khổ, có khi là còn khổ hơn Mùi nữa, nhưng mầu nhiệm đã mở ra...
Và thế là Mùi đi, biết ở đâu mà tìm, thì cứ đến giáo đường, nơi Chúa ngự sẽ quây quần con cái Chúa. Mùi cũng muốn được đón nhận sự nhiệm màu, Chúa sẽ không quên bất kỳ ai, Chị ấy được Chúa thương, Thì hẳn là Mùi cũng sẽ được .
Vậy là Mùi tìm được người ấy ,Chúa muốn hai chị em gặp nhau , Phút ban đầu , thấy Mùi , chị ấy cũng có ...hơi sợ hãi .
- Quả là sợ thật đấy, chị tưởng em bị cùi, Chị cũng không đoán ra em bao nhiêu tuổi .Chị thật thà thú nhận .
Người phụ nữ ấy cũng khiến Mùi vui lây, khi chị cho Mùi hay : Chị thì vừa nghèo, lại vừa ngu dốt, từng đói khát, từng khổ sở trăm bề vì con chị mắc thứ bệnh lạ lùng khiến thân thể tàn phế, và lúc nào cũng mong manh, đau đớn .Chị cũng chẳng còn biết trông cậy vào ai nơi thế gian này, Chỉ biết trông cậy vào lòng xót thương của Chúa thôi , và Chúa đã thi ân giáng phúc rất là lạ lẫm .
Ấy là khi thằng nhỏ gần như sắp chết, chị ấy cầm cố nhà cửa cứu con. Thằng bé thương mẹ mới viết một câu chuyện về nhà nó gửi dự một cuộc thi trên tờ báo Tuổi Trẻ, dè đâu câu chuyện làm xúc động lòng người ta, có rất nhiều người quan tâm yêu thương mẹ con chị , từ thương yêu động viên đó ,mà chị phát hiện ra năng lực tiềm ẩn của mình , thế là tự dưng tập viết truyện , viết báo, rồi học sử dụng cả máy tính , nhờ đó mà có tiền nhuận bút , chuộc được nhà, lại cứu được con qua cơn ngặt nghèo đau khổ ...Tất cả là do bàn tay quan phòng của Chúa và tấm lòng của bao người , nhờ vậy mà cuộc đời mẹ con chị bước sang một trang mới .
-Cứ phải tin vào Chúa và lòng tốt bao la của con người . Bây giờ chị sẽ nghĩ kế để cứu Mùi nhé- Người đàn bà nói với Mùi như vậy !
Và mẹ con người đàn bà ấy đã bắt tay vào cuộc chiến dành giựt sự sống cho Mùi, họ viết về Mùi, chụp ảnh Mùi và tải tất cả lên internet.
- Cứ là phải tin tưởng, mình làm như thế và tích cực cầu nguyện kêu cầu Chúa xót thương nha em .Chị đã hứa trước Chúa , và hứa với cộng đồng dân cư mạng rằng nếu em được cứu chị sẽ ăn chay một tuần để tạ ơn đền đáp .
Màu nhiệm bắt đầu mở ra, những người mà Mùi không hề quen, chẳng biết tên, chẳng nhìn thấy mặt bắt đầu kêu gọi rủ rê nhau giúp Mùi, họ hướng dẫn mùi mở cái tài khoản , mua bảo hiểm tự nguyện vì biết rằng bệnh Mùi sẽ mổ nhiều lần và vô vàn tốn kém , cần phải dùng mọi nguồn thì may ra...Người giúp Mùi mua bảo hiểm là một bệnh nhân ung thư, dù rất yếu chị vẫn đến tận viện cổ vũ động viên Mùi vượt qua gian khó ...
Vậy là Mùi lên bàn mổ trong bao la thương yêu của những con người cũng rất khó nghèo, Bên Hàn quốc xa xôi , Ngoan mải miết lao động và không được chứng kiến trực tiếp những ngày rất đáng nhớ của Mùi dạo ấy ...
Khi ca mổ lần một thành công , người đàn bà đặt vào tay Mùi chút tiền nhỏ phòng thân , dòng đời lại cuốn họ đi mỗi người mỗi ngả...
3-Cuộc trùng phùng
Mùng bốn tết năm nay
Người đàn bà có khách, xe máy dừng trước cửa, một nam một nữ, nữ bồng một bé thơ ..Ngạc nhiên , quá là ngạc nhiên ...Là Mùi đấy .
Và cô gái , chính là Ngoan, Ngoan ngày xưa đã trở về, Chúng có với nhau một con gái nhỏ chín tháng tuổi đặt tên là Bích Hợp .
Sau những phút giây tao ngộ xúc động bùi ngùi ngoan kể :
Ngày ấy Ngoan đi , chẳng sung sướng gì, tiếng là đi dạng bảo lãnh, nhưng sang tới nơi là kiếm việc làm ngay. Làm trong hãng điện tử.Ngôn ngữ bất đồng phải mày mò tự học. Làm và học đêm ngày , sau hơn một năm kiếm được số tiền thì Ngoan về với Mùi. Mùi lúc đó đi bỏ nước khoáng thuê cho người ta, sức khỏe vẫn còn yếu ớt .
Ngoan dùng tiền lao động được mổ thêm mấy lượt cho Mùi : Vạt da lưng đắp lên mặt, vạt da đùi đắp lên cổ, kéo nối gân cánh tay.Kết quả là gương mặt Mùi được phục hồi tương đối, tay tuy chưa duỗi hẳn nhưng cũng đi xe máy được rồi .Và Ngoan quyết định lấy Mùi , không ai tin, kể cả người thân, không ai có thể tin rằng Ngoan đẹp như hoa như mộng thế kia, đi nước ngoài về ,có tiền có vốn mà lại lấy Mùi sẹo sần xấu xí !
Nhưng Ngoan vẫn cứ lấy Mùi như lời giao ước, sinh cho Mùi bé Bích hợp xinh rõ là xinh.Ngoan còn dành ra một số tiền, thuê nhà mở một quán tạp hóa để hai vợ chồng chung lưng buôn bán nuôi con. Nếu Chúa thương cho có dư, Ngoan sẽ lại đưa Mùi đi mổ tiếp phục hồi cánh tay cho hoàn hảo.Chúa thương cho còn hai bàn tay ,khối óc , sức khỏe và một tình yêu thì lại sẽ làm ra bới thấy.
Nhưng trước mắt ngoan và Mùi muốn thực hiện một tâm nguyện là gặp lại người chị ngày xưa, muốn nhờ chị chuyển một số tiền nhỏ là một triệu đồng giúp người khó như Mùi dạo trước .Ngoan bảo khi đau khổ ,thiếu thốn , sự thương yêu đùm bọc quý giá biết nhường bao, nghe Mùi kể lại những ngày vắng Ngoan, Mùi được mọi người yêu thương Ngoan vô vàn cảm động .
Người đàn bà ấy đã thực hiện tâm nguyện giúp vợ chồng Mùi , Tìm kiếm ý Chúa chị thấy phải làm hơn như thế , ấy là phải đem câu chuyện về Ngoan và Mùi như một món quà xuân tặng mọi người, như là chứng nhân sống động cho tình yêu hải hả của Chúa với trần gian .Như là một minh chứng lung linh cho tình nghĩa giữa người và người không bao giờ vơi cạn .Như là một xác tin chân thực Về lòng Chúa thương xót và con người biết xót thương nhau, cuộc đời bỗng thành một bản tình ca thương yêu vô vàn tốt đẹp .
Và như một khẳng định : Cổ tích luôn còn mãi nơi cuộc đời này. Cổ tích thời @ chân thực và dung dị !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét