28 tháng 10, 2011

Một đại tiệc ý nghĩa

Rất lạ lùng ,có một người nghệ nhân ,dù chẳng là tín đồ công giáo đã chiêm ngắm cảm nhận lòng Chúa xót thương ,và đã tạc bức tượng này từ một khố gỗ vô tri .Một tín đồ của giáo xứ bãi rác được đẫm ơn huệ của tình Chúa xót thương ,họ bỗng tìm đến nhau ,và người tín đồ đã thuyết phục được nghệ nhân ,họ mang bức tượng tới giáo xứ Tân đông dâng tiến .
Cha chánh xứ và cha linh hướng vô cùng xúc động ,thánh hóa bức tượng và đặt trang trong trong giáo đường




%name


%name
Hàng ngàn người điệp trùng tìm về giáo xứ bãi rác xa xôi chiều thứ sáu cuối tháng này ,để thương mến nhau và đón nhận lòng yêu thương của Chúa

%name

Với cụ già gần như đã kiệt sức tàn hơi này ,đại yến tiệc với Chúa xót thương là hồng ân vô vàn to lớn
%name

các áo xanh tình nguyện trao tận tay bà con những ấn phẩm tràn ngập nhân văn và linh đạo cao cả của Chúa Kito, chúng tôi những thanh niên công giáo nhận thức rõ ràng phải tiếp cận luồng thông tin lành mạnh kiên quyết nó không với mớ văn hóa tạp phế lù kiểu "sát thủ đầu mưng mủ "
%name
Những llời yêu thương của Chúa dành cho giới trẻ ,và tâm tình của người trẻ dâng lên Cha hiền ,rất linh thánh ,rất sáng trong ,chúng tôi không để tâm hồn mình ô nhiễm bởi những lạc giáo nhảm nhí ,những thói mê tín dị đoan xấu xa,chúng tôi đại diện cho giới trẻ của Công giáo Việt nam ,một giáo hội sống phúc âm giữa lòng dân tộc

%name
Ngàn người như một ,chúng tôi xác tín lời thiên Chúa :yêu thương nhau như thầy yêu thương anh em

%name


%name


%name
chúng tôi kên quyết dẹp bỏnhững hình ảnh nhảm nhí , những ngẫu tượng thời hiện đại vô bổ ,hướng tới chân thiện mỹ  linh diệu cao sâu :  Đức ki tô và mẹ Maria nguồn mạch mọi hạnh phúc

%name


%name

Chúng tôi tự hào là người công giáo ,sống trong lòng giáo hội hoàn vũ , hòa mình cùng đồng bào cả nước hướng tới một tương lai tươi đẹp vững bền .hành trang của chúng tôi ,gia tài giàu có chúng tôi luôn mang theo :Lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa
%name

b
Ừ lạ quá ,chính mình không cắt nghĩa nổi nữa .
Có cảm giác như đang bay lên tận trời mây ,những ý nghĩ cứ tuôn trào ,thôi thúc mình phải viết ra ,phải lưu giữ lại .
Từ đêm hôm qua tới giờ mình nghĩ ra đủ thứ và quy về một Út An, mình thật sự bị kích động .
Hôm qua đi lễ ,ghé nhà phục sinh ,nhìn chú cười trong ánh đèn màu hồng ,cha thiết kế nhà phục sinh rất đẹp và khoa học ,mình tin thiên đường sao gần quá .
Đếm thấy Út an đã có thêm tám người hàng xóm mới ở cùng ,vậy là chú ấy đã không cô đơn ,có lẽ giờ đây chú thật sự sống ,sống tự tin ,được bình đẳng cùng đồng loại ,và có lẽ được nhiều hơn ,hẳn Chúa đã rất yêu chiều khoản đãi chú ấy
Mọi kỷ niệm lại tràn về rất sống động từng chi tiết ,nhưng đọng lại phải là mối liên kết theo ý trời ,ấn tượng khi một con người đứng đó dưới mưa ,nhìn mình đi lễ về trong tà áo dài thướt tha ,chú hỏi : con gái mẹ Maria ,chơi với tôi cô có sợ không ,nhười ta bảo tôi điên khùng bị ma nhập ...
Ngày chú mất ,phút sau cùng ,mình lại bên chú trong tà áo dài ,mình muốn tặng chú trọn vẹn một đẹp đẽ ,thánh thiện .
Chú ,người duy nhất trên thế gian này thừa nhận công khai ,mình có giá trị ,có ảnh hưởng lớn lao đến một con người ,giờ cuối cùng ,chú bất cần thế gian ,chú chỉ cần đúng mình mình thôi ,chú tắt thở trên tay mình .Giờ ngẫm lại đẹp y như trong cổ tích .
Có lẽ trong cuộc đời mình duy nhất có một tương giao trong sáng ,lạ lùng vô tỳ tích như với út an, không bụi trần ai , khổ lụy .
Bây giờ ngẫm mới thấy chú rất lạ ,sẵn sàng câm nín suốt ba mươi hai năm ,sẵn sàng câm lặng với cả nhân gian ,và chỉ mở lòng với duy nhất một người mà chú cho là đáng giá !
Nếu viết lại từng chi tiết cỏ lẽ sẽ là một quyển sách đẹp mê hồn ,một đêm sáng trăng ,một kẻ điên cuồng tưởng như khố rách áo ôm ,uống rượu với người chú coi là giai nhân ,nói chuyện thơ ca ,về lý bạch ,về nàng Kiều ,về cả vua thánh Đa vít và vô vàn những chuyện mà thế gian chặt chội với cái lỗ nhĩ thối tha không đáng được nghe ,không đáng được hưởng thụ .!
Mình từng ghét chú ,"ghét" cái chú út khi ốm đau quá đỗi điêu tàn ,cái ghét bỏ đầy kiêu hùng ,mình muốn chú chết nhanh để khỏi khổ đau lê lết !
Không hề ác, mình hiểu rõ cá tính của mình ,cái cá tính muốn thoát ra khỏi chữ phận người bình thường ,thoát xác tới một cái gì đó thật là phi thường ,mạnh mẽ.
Xong con người thì không thể thoát khỏi cái số phận con người ,sẽ vẫn phải chịu tất cả mọi đòn roi số phận .
Mình chống đối lại ,thế cho nên ngày sau cùng của út an ,là ngày của tiệc lạ lùng , ngày chứng tỏ sự bền bỉ  của tình tri kỷ .
Một ngày lễ trọng ,chú hấp hối và chỉ đợi một mình mình ,hàng xóm cạy răng ,bón nước chú chẳng thèm uống ăn ,họ sợ họ gọi điện cho mình ,nhưng mình trong nhà thờ nên tắt máy .
Khi tan lễ ,chuông gọi liên hồi ,bà con hối thúc mình về cho nhanh ,trời nhá nhem rồi ,họ sợ ,họ chạy hết ,chỉ còn mình với chú !
Và thật là giống cái cảnh của giangvangiang với cô gái có số phận bi thương ,mình với út an ,hai vai trò đã hoán đổi .
Mình nhắc lại với riêng chú gần như đủ mọi chuyện ,mình nói rằng : nếu thấy một tôi là có giá trị hơn tất cả mọi hận thù ,thì thứ tha cho họ đi ,thứ tha hết không nhớ bất cứ chuyện gì ,nắm tay tôi hân hoan về thiên đàng cựu lạc.
Chú đã làm như thế và chú ra đi ,những người sống hãy an tâm ,chú ấy quên hết mọi sự rồi ,quên tất cả.
Bây giờ ,mỗi ngày đi lễ ,tôi vẫn cứ ghé thăm , ngay cả khi nhà phục sinh đóng cửa .
Út an ạ, chú đã rất là mỹ mãn đúng không . Có một tri kỷ đích thực trong đời ,đáng để mỹ mãn lắm chứ !
Tôi vừa nảy ra một quyết đinh: một ngày nào đó khi sắp bỏ cuộc đời này ,đích thân tôi sẽ đưa chú tới trước biển khơi ,tôi sẽ phá nốt cái ràng buộc cuối cùng của kiếp người ,đập tan hũ cốt và gửi chú vào biển cả.
và như thế với tôi là rất thích thú ,bởi vì tôi đã đưa một con người tới nơi đích thực của tự do ,một tự do vô bến bờ ,vô giới hạn .
Và chú chính là một số phận rất độc đáo ở đời này ,có một tôi khẳng định chắc chắn như thế . có thể ,mà có nên không ,tôi sẽ viết lại chân dung một út an ,không dừng ở một người cô độc ,không tuổi không tên ,được giúp đỡ chăm nom, nói thật đó chỉ là những chi tiết chẳng là gì ,mà cái thiên hạ nhớn nhác biên chép ,ghi nhân.Cái lõi ,cái chất thép ,cái bi bùng phải được viết lại dưới dạng văn học thì tôi mới thích ,và với đúng với điều tôi cảm nhận .
Bỗng nhận ra cả một mớ người hổ lốn chẳng có ý nghĩa gì ,trong một kiếp người ta ,chắt lại tri kỷ ,người tâm phúc của ta là vô vàn ít ỏi và quý báu .

Cuộc đời thật là ý nghĩa

Thấy lòng rộn vui .
Hôm qua đi lễ ,cha thông báo với giáo dân ,một người ân nhân đã dâng tiến một tượng Chúa xót thương ,và chiều này bố Lãng tử sẽ về làm phép thánh .
Vậy là lòng thương xót chúa đã thẫm đẫm trên nhiều số phận ,rất và rất nhiều người đã cảm nhận và từ đó học cách xót thương nhau , một đời sống trong tâm tình biết ơn Chúa ,mến yêu nhau sẽ là một đời sống thiện lành ,góp phần làm bền vững ổn định xã hội .
Mình cũng rất từ hào ,trong hành trình giương cao tình yêu mẫu mực của đức Ki Tô ,mình cũng hăng say góp chút sức lực bé nhỏ . Bây giờ mình thấy lòng an lạc ,đã học được cách cầm trí tĩnh tâm trước những biến động cuộc đời , mình sẽ sống như là mình ước muốn : sống thật với chính con người của mình , cố gắng đạt tới những mơ ước nho nhỏ đơn sơ , thế cũng là đủ vui ,đủ thỏa thích .
Cuộc đời rất thênh thang và khoáng đạt ,chẳng nên để những lối mòn trói bước chân mình , mỗi ngày tập như trẻ con mới mở mắt lần đầu tiên chiêm ngắm thế giới .
Bây giờ sẽ đi sửa máy ảnh , chiều nay đi lễ kính lòng Chúa xót thương , thầm cảm ơn người ân nhân nào đó đã rộng lòng tạc tượng Chúa xót thương tặng giáo xứ ,hẳn người ấy đã cảm nghiệm và nhận được rất nhiều ân phúc từ lòng Chúa xót thương , thật vui mừng vì nơi gáo xứ vùng bãi rác này liên kết thương yêu đang được bàn tay Chúa kết nối và từng ngày từng ngày khởi sắc .

27 tháng 10, 2011

Cùng nhau gặp lại bà cháu bé Ngọc Tú

Hãy cùng tôi xem lại một cuộc đời


Please Upgrade Your Flash Player

Get Adobe Flash player
Trò chuyện với em
Sửng sốt - và thương -và xa xót .
Đến mức trầm trọng thế ư ? Cũng có thế ,người sống nội tâm ,nhìn cuộc sống theo một màu hồng mà người khác giả định áp đặt cho ,đến khi va vào đá ,đối mặt với màu đen xì là sẽ ....quáng !
Bây giờ mà triết lý ,hay lý giải thì sẽ vất đi ,chỉ còn là yêu thương bù đắp và kiên trì của người thân sẽ giúp em
bình an trở lại.
Tai họa nhất cho những người trẻ tuổi là nhìn đời màu hồng ,là rúc đầu vào một cái lập trình được định hình sẵn trong sách giáo khoa ,trong mớ luân lý giáo điều mà người lớn cứ cố nhồi cho,mà không nhìn ra đời và học cách thích nghi ,và chắt lọc.
Những xinh xắn tươi tốt không bao giờ là có sẵn ,nó chìm nổi trong thế gian ,trong mớ tạp phế lù ,trong hôi tanh và bụi bặm .
Phải chấp nhận cọ xát ,phải học từng ngày ,phải cảm từng giây phút cuộc sống bằng tất cả giác quan của bản thân ,chứ không phải của người khác .
Tình yêu không phải là cái nhãn mác ,thương hiệu dán vào mà có ngay ,nó phải từ tim ,nó phải là gắn bó giữa con người với con người ,trong tất cả mọi cung bậc buồn vui và tốt xấu . Lý tưởng ,hay tôn giáo cũng sẽ phải vì con người ,xuất phát điểm là con người nếu không cũng mục nát và vô nghĩa lý . Và từ một cái mầm lý tưởng ban đầu bé tí teo ,mỗi người phải tự nuôi nấng tự đấu tranh thì  lý tưởng ấy ,giáo lý ấy nó mới định hình và có ý nghĩa.
Có nghĩa là phải trải nghiệm ,mà trải nghiệm là lớn lên ,rồi già đi là khép lại ,rồi mở ra vòng đời sống liên tục luân chuyển .
Thật sự là rất thương một số người trẻ thời hiện đại bây giờ , không ai song hành với họ để họ nhận ra họ là ai ,sống vì cái gì và sẽ đi về đâu nữa .
Học và học, học quá trời quá đất mà để làm cái gì ? Hình như cũng chỉ để dừng lại là để kiếm cơm ,có cuộc sống ổn định .Sao không nâng thêm một tý là còn để cảm nhận cái hay cái xinh tươi sống động từ thế giới con người . Học để cảm nhận cái đẹp sao mà rất cần nhưng lại bị coi nhẹ.
Rồi sẽ còn phải sinh ra nhiều chuyên gia tâm lý ,và sẽ có thêm nhiều cơ sở tâm thần ,cai nghiện cho người trẻ hiện nay , cứ đà này ,hậu quả tất yếu là như thế .

26 tháng 10, 2011

Không đề

Ta hiểu cái khổ tâm của người ,ta cũng hiểu nỗi khổ của chính ta.Thấm lời Chúa : ngày nào có cái khổ của ngày đó .
Thập giá đời không ai tránh khỏi ,nặng hay nhẹ, đầy hay vơi, đều tùy thời ,tùy người ,và tùy theo ý Chúa định liệu .
Niềm vui vốn dĩ ít ỏi , và bình an là điều quá mong manh, hãy tận hưởng những phút giây hạnh phúc an lành quý hiếm đừng bỏ lỡ .
Và bình thản gánh lấy thập giá ,sự bình thản tăng thêm sức cho bản thân,mọi cồn cào đều khiến ta mất sức cách vô ích .
Trong lại người, nhìn lại mình, thấy may mắn xiết bao .Bao giờ cũng vậy khi tưởng như kiệt sức, khi tưởng như chẳng còn gì ,Chúa lại bổ dưỡng ,bù đắp , khoản đãi ta rất đầy đặn .
Thấy một dòng chảy an lành đang lan tỏa ,chiều nay phải sắp xếp đi lễ thôi ,vì những lý do chính đáng mà ta đã bỏ lễ hai thứ bảy rồi . Chúa không trách ,nhưng tự ta thấy thiệt thòi .Ta luôn thèm chút u tịnh nơi giáo đường ,cái u tịnh giờ đây cũng đã rất hiếm hoi ,xa xỉ .

25 tháng 10, 2011

Suy nghĩ

Nằm có mấy ngày ,mới thấy thương ,thấy xót xa cho những người bệnh nằm liệt chiếu liệt giường .Và xót xa thương bọn trẻ bị XTT ,đa phần chúng nó chẳng đi lại được .
Bỗng giật mình trước nguy cơ : béo .Với trẻ bị XTT béo quá là cả một vấn đề .Vốn dĩ xương của chúng không phát triển , nội tạng bị chèn ép đã rất nhiều nguy cơ ,nếu thịt thà phì lũ ra thì còn bao nhiêu là hệ lụy khốn khổ .
Nuôi XTT khó lắm ,đó không chỉ là trẻ bị khuyết tật bình thường ,mà là một bệnh lý ,một bệnh lý luôn song song với sự tàn phế , những cơn đau ,sự biến dạng .
May mắn ,còn may mắn khi Minh Hội nhà mình vẫn lý lắt đi lại được chút ít dù không nhiều . Chứ bây giờ mà ở miết trong nhà ,thì chắc là chú ta chịu không nổi .
Phải tập ,tập nhẹ nhàng ,nhưng kiên trì .Chuyện ăn uống cũng tính toán hợp lý , sao cho không được phì ra ,nhưng vẫn đảm bảo dinh dưỡng .
Hôm nay đến lượt cu cậu ...cảm cúm .Thì vừa lúc mình bớt rồi .Mấy hôm mình bệnh ,chú ta nội trợ thay. Thiệt vất vả.
Cố lên cậu trẻ, không ai có thể vận động ,sống thay bản thân mình đâu con trai , con hiểu điều này mà .Nào vẫn phải tiếp tục cố gắng thôi con ạ.
Ngừng lại ,ỉ lại là diệt vong ,ở đời không có sự cho không , chia sẻ đồng cảm tí ti thì họa may ,chứ sống thay thì chả bao giờ có con ạ.
Vẫn rất là may mắn đúng không con trai ,chúng ta rất may mắn khi vẫn còn khả năng tự sinh tồn ,không phải ai cũng may mắn như chúng ta đâu. Đừng bỏ phí ân huệ đó con rất thân mến !

24 tháng 10, 2011

Tự nhiên đổ bệnh ,bực ghê !

Nằm bẹp !
Người ngợm bầm tím do hậu quả của ...giác hơi .mọi biện pháp xông dầu cạo gió đều vô ích .Đã phải uống thuốc ,ghét thuốc vô cùng ,nhưng phải uống .
Hôm nay mới bớt một tý ,vậy là nằm bẹp kể đã ba ngày .nắm bẹp nghĩa là không chạy long nhong thôi ,chứ vẫn phải lo chu toàn việc nhà cho bọn nhỏ ,mệt đứt hơi mà phải cố .
Ui ,sao mà mình yếu ớt thế , cố lên nào ,nằm thêm ngày nữa chắc người ngợm chảy thành nước hết cả !

21 tháng 10, 2011

Vui và rất là vui

Tôi tự nhâm nhi cái gọi là hạnh phúc .
quả là hạnh phúc lắm ,bởi vì sự vất vả ,cái công lao khó nhọc đi lê la khắp ngõ hẻm hang cùng của tôi đã được đáp đền .
Lần lượt các nhân vật con người mà tôi thương mến chuyển tải lên blog ngay lập tức được giới truyền thông chú ý ,mới đây là gia đình nhà bà Viết - bé Ngọc Tú ,và sau đó là chú Chúc trên sông đã được đài truyền hình thực hiện phóng sự .Về tinh thần cái đẹp được tỏa lan ,về vật chất những con người tốt đẹp mà khốn khó đó cũng có được một chút nào đó sẻ chia ,vơi đi cái khó nhọc .
Thế giới còn quá nhiều bất công và độc ác ,nhưng cứ ngồi đó thở than thì phỏng ích lợi gì .Tôi chọn cách đắp xây chứ không loại trừ ,đấu đá !
Tôi sẽ đi ,và đi nữa ,đào bới ,ngụp lặn trong cái gọi là nhân gian nghèo hèn ,chắt chiu lấy những gì là long lanh đẹp đẽ .
Và tôi chọn iternet làm cây cầu chuyển tải thông tin ,tôi sẽ vô vàn cảm ơn những ai có tâm ,và lại có tầm quan tâm đến những thông tin ấy .Xin cứ việc tự nhiên sử dụng , xin cứ liên hệ với tôi ,bằng tất cả nhiệt tâm và sự cảm ơn chân thành ,tôi xin cộng tác nhiệt tâm để chúng ta cùng nhau làm bừng sáng lên cuộc sống này .Tôi rất là vui không cảm thấy hối hận ,hối tiếc chi cả.
Tôi cũng chân thành cảm ơn những nhà báo , những nhà sư ,những linh mục ,những tình nguyện viên ... luôn quan tâm sát cánh cùng tôi trong những công việc chẳng có tên mà tôi yêu thích .
Thi thoảng cũng bị những điều làm con tim phải ...thút thít , bởi những thương tổn vô hình ,hữu hình ,bởi những hiểu lầm ,thị phi ,và thậm chí là ...ganh ghét .
Chẳng sao hết , tôi không muốn nhớ lâu sự buồn .Chỉ xin Chúa cho con sức khỏe và đảm bảo một chi tiêu vừa phải cho gia đình .Còn lại bao nhiêu thời gian ,tâm huyết và cả chút vật chất gày còm của con ,con quyết chí dành cho cái giấc mơ suốt đời ,trọn đời này gắn bó và tìm tòi cái cuộc đời lê thứ thường dân mà con vô vàn yêu thích !
Ai cười con cũng mặc ,ai hiểu ai yêu thì con cám ơn nhiều ,nhưng con sẽ không bao giờ đổ thay ,dứt khoát là không đổi thay ,vì đó là ước mơ mà con đã dám làm ,thì con dám chịu .
Ôi vui quá ,biết bao gương mặt ,bao số phận mà tôi được giao du kể từ khi tôi lò mò về một cái xứ gọi là bãi rác !
Đó là những hoa ,hoa dại bên lề tươi thắm đơn sơ , là yến tiệc tình yêu mà Thiên Chúa khoản đãi một Mùa Thu ,chao ơi sướng vui ,sướng vui bất tận
Nào Út An ,cô Lượng ,bà Viết , chị Cho ,nào chú Du ,chị Hồng ,Chú Chúc ,nào sơ Lự ,Cha Quốc Tuấn , anh Ngọc,má Ba Hỏi ,má Út Trầu ,mà Năm Bán  v.v.vv....Những gì một mùa thu góp vào sự đa dạng của báo chí ,truyền hình hôm nay kiểm lại cũng đã là rất tương đối .
Có một người chắc rất hiểu niềm vui của Mùa thu ,một người thầy ,một người đáng kính trọng và đáng tin ,hẳn cũng vui cùng niềm vui  này ,xin hãy nhận nơi tôi lời cảm ơn sâu nặng .
Ngày mai sẽ ra sao ? không thế biết được ,chỉ biết hôm nay hãy vui nhiều và thật nhiều .Hãy cứ là niềm vui
dù rất đơn sơ ,nhỏ bé .
Bố rất đỗi yêu quý của con ,xin đừng bao giờ phải lo phiền vì đứa con gái một mình lưu lạc đất phương Nam ,bố ơi con đang sống rất vui và có ích !Bấy nhiêu là quá đủ rồi mà ,cái chính là tự con đã thấy rất là đầy
đủ ạ.
Và con Biết là Ngài hài lòng ,con biết con là đứa con được mến yêu một cách đặc biệt và không giống bất cứ ai .Điều đó quả là hạnh phúc !

19 tháng 10, 2011

Đi là để thấymình đang hạnh phúc !

Đi là để thấy mình đang hạnh phúc !

-Tháng này có kế hoạch đi công tác chưa anh, mấy ngày vậy anh ...

Thứ năm đầu tháng ở nhà thờ Chí Hòa, dù bận rộn rất nhiều công việc, những áo xanh tình nguyện vẫn kịp trao đổi với nhau những câu như thế. Các bạn đã rất quen thuộc với những chuyến công tác rất quy mô và khoa học, hàng chục xe chở hàng hóa, hằng trăm chim xanh đi trong đêm cuối tuần, và về vào sáng thứ hai để kịp hòa vào dòng cuộc sống ... Bà con giáo dân của cộng đoàn cầu nguyện lòng thương xót Chí Hòa cũng rất tự hào, kễ cho nhau nghe về công việc của cộng đoàn, chính họ đã góp phần vào những công việc rất lớn lao như vậy ...

- Vậy là mình tháng này không đi công tác cùng đoàn ha chị? - Một chim xanh nhỏ hỏi chim chị với vẻ tiếng nuối ngẩn ngơ.


Chim chị dịu dàng:


- Đâu cũng công việc vì mến Chúa mà, việc của chúng mình tuy nhỏ bé nhưng đem đến niềm vui cho những số phận người rải rác khắp hang cùng ngõ hẻm mà em, cũng rất là thú vị em ạ.

Bám theo hai chim xanh dễ mến, chúng tôi được nghe, được chứng kiến một công việc lặng thầm mà không hề nhỏ của áo xanh tình nguyện lòng thương xót Chúa xứ Chí Hòa: Đi tiền trạm gặp gỡ xác minh và trợ giúp kịp thời ngững hoàn cảnh ngặt nghèo ở khắp nơi, trong thành phố và cả những vùng rất xa xôi hẻo lánh ...

1- Đi để đong đầy tình mến thương thiết tha.

Công việc xác minh, tìm tới thăm viếng những hoàn cảnh cụ thể quả là không dễ dàng, đôi khi chỉ là những dòng tin viết vội trên mảnh giấy học trò : "Cha Lãng tử ơi, ở Dầu Giây xứ Minh hòa có một xóm trên sườn đồi khốn khổ rất cần giúp đỡ ... " - Mảnh giấy được cha linh hướng chuyển cho một nhóm chim xanh, các bạn nhớ lời cha dặn dò : Các con phải tìm ra xóm nhỏ này, và giúp họ.

Vậy là lên đường, mười bốn chàng trai cô gái trẻ, bỏ lại thành phố sau lưng, những ồn ào náo nhiệt của thị thành dần xa khuất. Sau hàng trăm cây số cũng đến được địa bàn. Nhưng xóm nhỏ ấy ở đâu, đối tượng là những ai thì quả là còn mờ mịt.

Thì cứ đâu có thập giá, nơi ấy có Chúa của chúng mình, nơi ấy có anh em. Họ tự bảo nhau như vậy.

Quả là có Chúa ở cùng, và thông qua anh em mình đấy, chủ căn nhà căn nhà có bàn thờ Thiên Chúa nhíu mày: "Xóm ven núi ư, quả là có cái xóm ấy nơi đây, xóm toàn những ông bà già cô thân cô thế và hơi xa đấy".

Thế là băng qua rẫy, men theo những lối mòn, chẳng còn thấy bóng dáng ai, chỉ còn tiếng khắc khoải của chim rừng, và tiếng gió hun hút trong không gian vắng lặng. Mãi rồi cũng thấy một căn chòi nhỏ xíu, chỉ có mỗi cái mái che trên bốn cây cột khẳng kheo, có một bóng bà cụ già ngồi lom khom, cứ y như một bà cụ bước ra từ trong một câu chuyện cổ xưa xa tít mù vậy.

- "Ai đấy, chuyện gì thế", bà hỏi và chẳng hề nghe thấy tiếng trả lời, bà sờ sẩm một thứ gì đó trên mặt đất ...

Thì ra đó là bà cụ Liên. Cụ đã 92 tuổi, tai thì điếc và mắt mờ quá rồi. Khi biết cái tiếng lao xao là người lạ tới chơi, chứ không phải chồn sóc chạy qua, cụ mừng chảy nước mắt. Cụ líu ríu : "ăn cơm với lão, có đói bụng không mấy em". Chúa ơi cụ mời mười mấy đứa nhỏ ăn dúm cơm và chút muối trắng mà cụ vừa đi xin được !

Tất cả như lặng đi trong khoảng khắc, và bật lên tiếng nức nở của nữ chim xanh, các bạn trai không khóc nhưng mắt đều hoe hoe đỏ. Thương quá, thương một tấm thân già cô độc lại đói ăn, thèm áo, thèm cơm, và thèm nhất có người tới chơi cùng. Sao lại không thương khi cụ Liên cứ chắp tay xá lên Trời : Lạy Chúa, vậy là Ngài đã biết con ở đây, ngài không muốn con chết mục vì buồn, vì khổ ...

Đi và đi nữa để tới với đôi vợ chồng già tuổi ngoài 80. Cụ bà thì đui mù, cụ ông bị tai nạn bom từ thuở chiến tranh, chẳng con hai chân, ông cụ lê trên mặt đất bằng hai cái ghế. Một áo xanh bế cụ ngồi trên tài sản duy nhất là cái vạt giường tre. Hỏi cụ sống bằng gì, cụ bảo có đứa con gái tên lê thị Thơm, nó đi làm mướn tối về, có gì thì ăn đó. Hỏi ông cụ, điều gì khiến cụ vui để sống với nghịch cảnh khó khăn, thì cụ bảo là: Cái cảnh già chúng tôi, vợ mù đui, chồng không chân không cẳng, cả đời loay hoay trong cái lều nát, chẳng có gì mà vui, chỉ có bám vào lòng Chúa thương xót mà thôi, ngày ngày chúng tôi vẫn khẩn kêu Ngài. Và thật là xiết đổi mầng vui, hôm nay Ngài cử sứ giả của Ngài đến thật. Hai cụ vui sướng quá sức, cứ gọi các áo xanh là :quý ông và quý bà. Hai cụ cười móm mém mà nước mắt lại ứa ra, cuộc gỡ với áo xanh quả là đại tiệc. Nhận quà của các tình nguyện viên mà tay cụ run run, một haichuyển lời đa tạ cha long và cộng đoàn cầu nguyện lòng thương xót Chúa ... Hỏi hai cụ : hai cụ ao ước điều gì, chúng con sẽ về cùng cộng đoàn cầu nguyện giúp hai cụ, bất ngờ quá, bà cụ chẳng ao ước cao xa, bà bảo:Ước chi Chúa cho tuần được hai bữa ăn no, có cái hột vịt luộc là vợ chồng tôi vui thỏa. Cứ đầu tuần một bữa, cuối tuần một bữa thì sướng biết bao, còn mấy ngày kia đói đã cũng đã quen. Chớ đầu tuần, cuối tuần đói bụng, mặt mũi rầu rĩ khó ưa chán lắm !

Ở một con hẻm nhỏ đường Âu Cơ trong thành phố, một áo xanh xác cũng đang dừng xe hỏi thăm chị gái bán tủ thuốc lá vỉa hè, người đàn bà ngoắt tay qua trái rồi qua phải làm hoa cả mắt chim xanh :Đó em vô đó, quẹo trái nha, đi thẳng, rẽ qua phải tiếp nè, nghẹo nữa ... . Là sẽ tới !

Chim xanh đi, hỏi và hỏi, rồi cũng tới một căn nhà xinh xinh, men theo cái hẻm hông, tới cuối ngôi nhà và cuối cùng thì cũng tới nơi cần phải tới.

Chưa đầy ba mét vuông của một góc căn bếp, ngay sát nhà vệ sinh, một người có lòng đã đồng ý ngăn chút diện tích căn bếp cho đồi vợ chồng rất trẻ trú ngụ. Trên nền nhà đứa trẻ với cái đầu to bởi căn bệnh u não đang thở dốc, người phụ nữ trẻ có gương mặt ngơ ngác chỉ biết cười hiền, chỉ khi anh chồng lật đật chạy về thì sổ ghi chép của áo xanh mới ghi đủ chi tiết :

-Chồng phụ hồ, vợ bị ngẩn ngơ, con u não bệnh viện trả về vì hết khả năng điều trị. Thổn thức trái tim áo xanh là ánh mắt và giọng trầm chắc nịch của người đàn ông: Con tôi sẽ sống, vợ tôi tuy khờ nhưng cô ấy rất yêu con, từ ngày có cháu, cô ấy dường như có chút trí khôn, cô ấy hát ru con dễ thương lắm. Tôi tin là con tôi sẽ sống, tôi khẩn thiết xin cha và cộng đoàn cầu nguyện và giúp đở tôi, tôi muốn ba chúng tôi mãi được ở bên nhau để yêu thương, và cùng nhau tụng ca danh Chúa !

Bù đắp cho mọi vất vả khó khăn, bản báo cáo mà các bạn đi xác minh được báo cáo tới cha và cộng đoàn rất rõ ràng, chi tiết. Các bạn cũng không quên trình với cha ý kiến của nhóm, và chia sẻ với nguyời cha hiền cảm xúc của bản thân. Qua công tác xác minh cách chim xanh như thấy trái tim mềm mại hơn bởi thương yêu và đồng cảm. Từ những báo cáo tiền trạm, công tác được triển khai : Cơm áo đến với người còn chưa ấm chưa no, tiền viện phí thuốc men được đến với người túng nghèo lâm bệnh ngặt ...

Sẽ không thể nào mà thống kê cho hết những số phận được đổi thay từ sự trợ giúp đầy tình người và khoa học của cộng đoàn. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, đã có những tình cảm giao thoa bền chặt và đẹp đẽ, nhiều áo xanh được các gia đình khó khăn được giúp đỡ sau này coi các bạn như con cái, người thân, rất và rất nhiều trẻ em, cứ mỗi khi thấy áo xanh là tíu tít gọi chị Ba, gọi anh Hai đầy thương mến. Âu đó cũng là quà tặng dành cho những chim xanh tình nguyện dễ thương.

2-Và cả những nỗi buồn thầm lặng.

- Được đi làm công tác tiền trạm, gặt hái rất nhiều hạnh phúc thật vui, song cũng không thiếu những nỗi buồn, và có khi là cả sợ hãi, phẫn nộ ... - Chim xanh chia sẻ.

-Từ một dòng tin : có một bệnh nhân đang ở trong một quân y viện lớn của thành phố, ông này cho biết :đang phải thở ô xi, không tiền, từng bỏ bảo hiểm trốn viện, song bệnh nguy cấp lại phải trở vô, tính mạng đe dọa vì nếu thiếu tiền là đồng nghĩa với ... Cái chết.

Chim xanh dày dạn kinh nghiêm lập tức lên đường, bởi thông tin không có khoa, không có số phòng mà lại cấp kỳ, nên rất cần một cánh chim thật cứng cỏi may ra mới kịp.

Quân y viện mênh mông cả cây số vuông, đi khắp các phòng các khoa, chân đã mỏi nhừ mà không thể tìm thấy một ông bệnh nhân đang thở o xy và có khả năng ... sắp chết ! Chim xanh xông vô phòng tổng hợp, họ rất nhiệt tình, tìm ra cái danh sách bệnh nhân. Trốn viện bỏ lại bảo hiểm. Rồi cũng tìm ra được người bệnh nhân. Ông ta nằm trên giường, hồng hào, lấy một day tio vắt hờ ... Qua hàng ria mép ... Nhìn đủ giận, nhưng chim xanh vẫn tìm tới điều dưỡng khoa. Chị điều dưỡng cho hay :ông bệnh nhân này rất kỳ, bệnh không nặng, chỉ đáng điều trị ngoại trú thôi, nhưng ổng một hai xin nhập viện với lý do : Đợi có người nhà tới thăm sẽ đón ổng về, nếu giờ cho xuất viện là ... ổng sẽ không về, thế mới lạ!

Thì ra là thế, ông tuy khá giả, nhưng nghe danh về sự quảng đại yêu người của cộng đoàn, ông rắp tâm kiếm cho mình huê lợi!Áo xanh thấy trái tim bị thương tổn, nhưng lại nhớ lời cha Lãng tử dạy rằng: Con người ai cũng mỏng giòn, ai cũng mang sẵn trong mình cái mầm ti tiện. Phải học cách thứ tha, không chỉ một lần, mà noi gương Chúa tới bảy mươi lần bảy, thế là nguôi cơn giận, thăm hỏi ổng rồi ra về, vẫn xin Chúa chúc lành cho ông ấy!

Và nguy hiểm, có những sự nguy hiểm khôn lường. Trong con hẻm nhỏ rất sâu khu vực Bùi Đình Túy áo xanh phải một phen hú vía. Đang ngơ ngác tính hỏi thăm đường, thì một tốp thanh niên cả nữ lẫn nam đang ngồi rũ ở con hẻm bỗng đồng loạt đứng lên như hổ đói. Một tay thanh niên xăm vằn vện, tay nhăm nhăm mũi tiêm đỏ lòm, gã bảo : Ê con nhóc, mày tắt máy xe, đưa chìa khóa đây, để xe đó và lặn khỏi đây, nếu khóc cho mày một phát. Ống kim chích đầy máu trong tay gã không hề biết đùa ! Nữ áo xanh bình tĩnh làm theo, lòng thầm gọi Mẹ từ bi che chở !Đi một đoạn em ĐT gọi cho người phụ nữ mà em định tìm tới xác minh. Người đàn bà bảo: Để chị ra đón em, đừng có sợ !

Hóa ra xóm đó là một trọng điểm xì ke, chị đàn bà là mẹ một tay nghiện ngập, nó phá gia đình tan nát, người mẹ mắc bệnh không còn đường sinh sống mới viết thư cầu cứu cộng đoàn. Sau khi người phụ nữ ra điều đình với mấy tay hảo hớn chính là bạn đồng cảnh dặt dẹo với ông con quý tử, đám thanh niên nổ xe máy ra "rước " chị áo xanh vô. Áo xanh được một phen hú vía.

- Sợ thì có sợ, nhưng sau này rất vui, cứ mỗi khi mang gạo và quà tới thăm người phụ nữ, là đám đó lại réo : Chị ba áo xanh, có đứa còn lễ phép mang cho chị ba một ly trà đá to tướng, áo xanh cười hoan hỷ.

“Hôm nào rảnh đi với bọn mình cho vui.”. Một áo xanh hăm hở rủ rê người viết – “Có một điểm hay lắm bọn mình mới đi về. Bạn có tin không giữa thành phố mình mà có một xóm hai mươi con người tàn phế, họ ở trong một nghĩa địa bỏ hoang, cứ đi đi, bọnmình sẽ để bạn biết thủ tục "nhập môn" của các tay anh chị coi ... gò mả.”

Sẽ đi, sẽ đi chứ, sẽ phải cùng nhau đi tiếp phải không, một buổi trao đổi trò chuyện với ao xanh biết bao nhiêu thú vị.

Và không chỉ là thú vị, mà tự hào xiết bao bởi giữa một Sài Gòn phồn hoa, văn hóa tiêu thụ và thực dụng tưởng như lên ngôi thống soái tất cả, thì vẫn có một dòng chảy rất mãnh liệt, rất màu sắc, rất vui tươi, chan chứa tình người và sức sống. Đó chính là hoạt động của áo xanh tình nguyện dưới sự chỉ huy dẫn dắt của cha Lãng tử và cộng đoàn cầu nguyện Lòng Chúa xót thương, dòng chảy ấy ngày mỗi lan rộng hơn, khởi sắc hơn, góp phần khẳng định Giá trị của Tin mừng, của linh đạo chân chính : Chúa Ki Tô Phục sinh mang lại niềm vui, sự sống dồi dồi cho từng con người và tới tận cùng cõi đất !

Haleluia! Tạ ơn Chúa

------------o0o------------

%name
 áo xanh đến với bé Bảo -em bị bại não và mẹ thì khờ
%name

%name
Phút nghỉ ngơi -tranh thủ trao dổi và gặp gỡ giữa các tình nguyện viên
%name

%name
Những bước chân tình nguyện ( hình ảnh lấy lại từ máy ảnh của một tình nguyện viên nên hơi mờ một chút )
%name

%name

18 tháng 10, 2011

Đời thật là nhiều sự vui sướng !

Đời có vô khối sự sướng
Tỷ như đọc báo ,thấy có anh đầu trọc áo phông vác điếu cày chống tắc đường ,thấy dễ thương chi lạ
Một buổi trò chuyện với người bạn ,cởi bỏ những sợi dây trói vô hình, nghe một tiếng cười ,nhìn một nét thân quen ,cũng sướng lắm .
Đi chợ quê ,nghe một tiếng mời : mua tép đồng tươi đi cô ,giá cao một chút với lý do :đang mùa lũ bắt tép cực lắm cô ,thế là mua ,mang về kho , bỏ ra mấy con nhảy lon xon vào hũ cá kiểng ...cũng sướng chứ !
Hàng xóm ,mới vớt đâu ra đứa cháu "nụi" lạ hoắc ,khóc oe,oe .Vậy mà bế dùm thấy nó lại cười tí ta tí tởn ,thế là cũng ... sướng .
rồi hứng chí ,chạy về tận thành phố ,ghé một tiệm giày ,nghiến răng ăn chơi ,mua một lúc hai đôi giày mày đỏ chót như son môi , cũng thấy mê tơi vui thích bởi một cơn hâm bất chợt .
Tóm lại ,bỗng thấy cuộc đời đổi khác ,mới mẻ ,lạ lùng . một góc nào đó thì bỗng sắt đá ,cứng cỏi khác thường ,một góc khác lại thấy mình giống mộtvạt đất tơi xốp nồng nàn ,và vô vàn cây côi đăng nảy mầm ,đang trỗi dậy .
Ờ ,rồi con cái chúng sẽ lớn ,chúng đâu còn thích nép vào bên mẹ như hồi bé thơ ,đuổi theo chúng sẽ hụt hơi và coi chừng mất chuẩn !Trợ giúpchúng phát triển ,và thiết kế cho chính mình một đời sống vui tươi ,thế mới là hợp lý !
đang suy nghĩ cách nào đó kiềm xiền chắc chắn và đủ chi xài .kinh tế mà an toàn ,thìmình còn sáng tạo ra nhiều sự sướng vui ,chắc chắn là như vậy .!

16 tháng 10, 2011

Gửi em gái

Chị viết dòng này cho riêng em ,H rất thân mến !
Đã bao lâu nay chị em mình đã như là ruột thịt ,chia sớt những buồn vui ,nên chị tự dặn lòng sẽ ở bên em ,dù chỉ là tinh thần ,những khi cuộc sống của em không bằng phẳng .
Không có lời khuyên nhủ ,điều đó là vô ích ,chỉ là sẻ chia thôi .Hôm nay chị nói với em một điều này : Đừng ngoái đầu trở lại phía sau nữa .
Cánh của nào đã khép lại ,hãy khóa chặt bằng một niêm phong vĩnh hằng ,và nhìn về phía trước .
sẽ không có tha thứ ,nếu ta không phán xét .thiên hạ cứ giả tạo cổ vũ cho cái gọi là thiện lành : thứ tha đi ,thứ tha đi .Thực ra nếu thứ tha là ta đã ác độc mất rồi ,ta đứng trên người ,ta phán xét ,và ta cho mình quyền tử tế là : tha thứ !
hãy nhận rằng :con người vốn dĩ là yếu đuối ,vốn dĩ là tồi tàn ,vốn dĩ là hèn mọn. Song rồi sống ,và cố gắng cố gắng từng ngày để hướng thiện mà thôi ,và người với người có vô vàn những sự khác biệt ,những sự vênh cong ,sự hòa hợp chỉ là tương đối và cần sự nỗ lực của cả hai bên ,cố gắng rồi ,nỗ lực rồi ,mà khác biệt vẫn không được san bằng ,thì không cố nữa ,vì ...vô ích .
Vậy thì chỉ là sự khác biệt ,những mảnh ráp không thể kết nối cùng ,chỉ thế thôi ,đừng đau đớn ,và đừng vật vã nữa .
Phía trước hoa vẫn nở ,mặt trời vẫn rạng rỡ đó thôi ,sống đi em bằng bản thể mới sống động và vui tươi ,đừng có âu sầu nữa .
Mệt thì nghỉ ,nạp năng lượng cho chính mình ,đừng bao giờ để bản thân rơi vào trầm cảm trầm uất em ạ.
Mong em nhận những sẻ chia của chị !

10 tháng 10, 2011

Tiếng vọng dội về từ quá khứ

%name

Bà ngồi bất động trước phật tiền, sau khi gõ nhẹ một tiếng chuông. Tiếng chuông như dội về từ xa thẳm.
Người phụ nữ già nua ấy, chính là sư cô Huyền Trang ,nữ biệt đồng thành nổi tiếng một dạo của Sài gòn , huyền thoại về nữ sư cô xinh đẹp ngang dọc khắp Sài gòn trên chiếc xe hon đa đã từng đi vào điện ảnh ...
Tôi có dịp hầu chuyện bà trong một buổi chiều tàn nắng ,để tìm cái phía sau một cuộc đời ,cái chẳng mấy ai để ý ...
Lời kể của bà Huyền Trang:

Hồi đó Huyền Trang là một tiểu nhi ở trong chùa ,có cha nuôi là sư ông, má là sư bà ,cô bé hoàn toàn không biết gì đến thế sự nổi chìm  ngoài  cánh cửa tam bảo ...
Chẳng biết sao mà chiều nào sư ông cũng sai người nấu một chảo cơm to ,hầm nồi bánh tét cũng thật to trong vườn chùa .Trời tối là treo sắp lớp sắp lớp ở cây đòn tay dọc mái tam quan ,trời tối là sai tôi ra mở hờ cánh cổng. Sáng mai là trống lóc chẳng còn chi.
Mỗi khi lên chùa công phu kinh kệ lại thấy mất dần một món :khi thì mõ khi thì chuông ,dần dà tượng đồng cũng mất dần mất mòn ,chùa chi mà trống lơ trống lóc .
Dần dà thì biết là Thầy nuôi chúng ("chúng" là những người tới tu tập,hoặclà đêm đêm bí mật tới chùa  ,và họ chính là việt minh cải trang) đồ đồng điếu trong chùa thầy gửi cho chúng để mà đúc súng đạn !
Mỗi ngày mỗi tý tôi bị cuốn theo công việc của cha mẹ nuôi ,cũng quyến luyến ,cũng thương chúng vì phải xa xứ xa quê ,cái gì cũng thiếu .
đến tuổi thanh nữ ,thành một sư cô ,thì tôi thành người của chúng rồi ,cùng ăn cùng ở ,tham gia mọi việc .Nào giao liên ,nào chuyển đạn dược ,nào nuôi quân .Không ai nghi ngờ một sư cô là người của việt minh cả!
Thời ngụy thì tôi đã rất trưởng thành ,đánh điểm trong nội thành tôi mặc áo cà sa ,trong bụng ,trong tay áo là chất nổ là chuyền đơn ,lần nào vô thành là cũng thắng .
Cũng mấy lần bị bắt ,bị vô tù ,nhưng vào khám không có bằng cớ ,và lại là sư cô chân yếu tay mềm ,thành ra bị bắt ,rồi lại thả...
Sau năm bảy lăm ,chuyện thành ra lớn sự ,tôi vẫn đi tu ,nhưng căn cứ vào "thành tích " vẻ vang ,người ta giaocho tôi đủ thứ công việc ,chức sắc .
tôi không muốn nhận ,tôi chỉ muốn đời tu ,nhưng không phải chối từ mà  được ...nhiều cớ sự mà người nhà tu không nên biết ,nên hay ...   tôi mới để tóc ...cho dài , ra khỏi chùa tu để không phải tham gia chức này chức nọ .
Tôi ra đời sống ,như mọi người dân ,nhưng mọi nề nếp đời tu hành ,tôi vẫn giữ đủ .
Sau giải phóng người ta kiếm tôi ,những áo cà sa đã giúp ích cho những công việc một thời ,họ xin để trưng bày ở bảo tàng phụ nữ nam bộ .
Tôi rất xúc động ,khi một người của "bọn chúng" đi tìm tôi ,chính là cố tổng bí thư Nguyễn Văn Linh ,ông ấy tặng tôi một cái hon đa , tôi dứt khoát lưu giữ xe ấy suốt đời làm kỷ niệm .
Và đây là một chi tiết xúc động nhất :
Ngày 2-12 này là ngày giỗ người mẹ của bà Huyền Trang.Bà sẽ lấy ngày này để xuống tóc đi tu ,trở lại đúng vai trò một sư bà ,và trụ trì tại chùa Kim Bửu -Tân lộc a-Tân dương- lai vung -Đồng tháp .
Tôi là một hậu sinh có cái duyên được gặp bà ,xin chép lại những gì bà chia sẻ. Có một câu bà nhắn xin chép lại thật chi ly:  Tôi không phải là người yêu nước ,cách mạng ,chiến sỹ  to tát chi đâu ,là tôi bị cuốn theo công việc của cha mẹ mình ,và tôi sống cùng  với chúng trong chùa miết lên thương chúng (là những người việt minh ,việt cộng mà bà đã cưu mang sát cánh ngày nào )
Tôi gửi lên đây hình ảnh bà Huyền Trang ,nhân vật rất lừng lẫy mà báo chí cũng như điện ảnh phong tặng là nữ biệt động thành .Rất và rất mong thông tin này đến được với bạn bè cùng thời của bà ,cái thời bà âu yếm gọi họ là :bọn chúng . Hầu mong ướcngày bà xuống tóc quy y khi đã 81 tuổi đời ,bà được gặp lại được sẻ chia với những người mà bà rất tình thương mến thương một thuở .
Cho cháu đốt một nén tâm nhang trước Phật đài ,kính chúc sức khỏe sư bà Huyền Trang .Bà đã tặng cho cháu bài học tuyệt vời: Bởi thương thì người ta có thể cho nhau và vì nhau mọi sự .


%name

không đề

Bạn đi nhé .
Vui xiết bao khi chúng ta hiểu nhau, bấy nhiêu thật là vui bạn ạ.
Bạn hãy cố gắng đạt được những điều mong muốn. Mỗi chúng ta mong muốn nơi cuộc đời này những sự khác nhau ,nhưng không vì khác biệt ấy mà tình bạn bền lâu bị rơi vào ngõ cụt .
Tôi vẫn dõi theo bạn ,bạn cũng biết sự đó mà ,bạn đi đi , cuộc đời ai nào biết ra sao ,nên nếu vui thỏa được thì hãy thỏa vui , điều đó cũng rất là quý giá .

09 tháng 10, 2011

Ngày cuối tuần

Đưa con trai út đi chơi .
Con biết đấy ,mẹ là phụ nữ .
Nuôi XTT vất vả ,nhưng đơn gỉan hơn ,luẩn quẩn trong cái vòng tròn ,chăm sóc ,chuyện trò ,đối diện với bệnh tật...
Con thì khác ,con đang trưởng thành ,mẹ cũng phải tự mò mẫm tìm cách tiếp cận với thế giới teen của các con .dù rằng lúc này mẹ đang cảm thấy rất mỏi mệt .
Mình đi chợ Bến thành ,thảo cẩm viên ,mua mấy thứ đồ chơi điện tử thời bây giờ của các con .Rồi sắm đồ cho con ,phải nhờ người ta tư vấn để mua đồ của một cậu trai ,hợp với con ,với thời đại ,và vừa với túi tiền nhà mình nữa chứ .
Suýt nữa thì bị tai nạn giao thông ,sợ thật đấy .ra đường bây giờ thật là đáng sợ .
Cố gắng nha con , mong con trưởng thành vững chãi ,và luôn thấy vui vẻ trong cuộc sống .Cứ phải vui con ạ.

08 tháng 10, 2011

Chữa lành kỳ diệu !

Tối ,em đến !
Nhà mất điện, vậy là mấy chị em mình ngồi dưới trăng. Có thêm tiếng cười, cái sự pha trò dí dỏm của hai đứa con. Trái tim như được thoa một lớp pho mát kỳ diệu .
Em bảo : mấy chị em, hiểu đồng cảm, sống đầy đặn với nhau thế là được rồi, em cảm ơn và nhã nhặn chối từ khi mình chuyển lời mời em tham gia vào công việc ấy ....
Mình tôn trọng em, và cảm động vô cùng, em cẩn trọng gìn giữ tình cảm của chị em mình hơn những sự khác. Bấy nhiêu quý xiết là bao .
Chúng ta cùng nhau nói chuyện về cuộc đời, về con người, em bảo ,vài bữa nữa sẽ tranh thủ ghé Bình dương thăm chị T...
Tương quan với các em sao mà nhẹ nhõm, sao mà chân thành. Ừ quý xiết bao  cái sự chân thành, khi chân thành với nhau, chúng ta được trải lòng, rất thoải mái .
Sáng này con gái liên lạc sớm ,nghe trong tin nhắn lấp lánh nụ cười, ừ con đi đi, nắng gió Tây nguyên sẽ giúp con thư thái hơn . Với mẹ thế là được đáp đền, bao mệt mỏi, ưu phiền được vơi đi .Sau này, lâu và thật lâu sau, khi cái hôm nay đã lui vào thành quá khứ, ngoái lại ta sẽ cảm nhận ngọt ngào, vì ta đã không buông tay nhau lúc đoạn trường và gian khó, mẹ chẳng đòi hỏi   con hoàn thiện ,giỏi giang chi, chỉ là nương níu lấy nhau ,mẹ cố gắng kéo con lùi xa đêm đen hướng về mặt trời tươi mới . Phải thoát khỏi đêm đen, mẹ tiếp thêm nghị lực cho con đứng vững.
Rồi lại đi ăn tiệc nhà hàng xóm ở ấp 2 ,mình quý anh hiền thật hiền ,còn chị thì rất thương con cái . Có những cái chân tình không thể hiện bằng lời, nhưng em nhận được sự cảm thông của anh chị với những chuyện đời tư riêng, sự cảm thông, chút động viên, cần lắm chứ .
Bỗng nhận ra đừng bao giờ ngồi khóc khi con tim bỗng đau, phải đứng lên, hào sảng hòa vào cuộc đời không tĩnh. Chính cái động đậy, cái lắc lư của đời sống làm người ta ham sống và khỏi đau .Một chữa lành ,một hồng ân ,một quà tặng .
Và như thế ,tôi lại tiếp tục yêu cuộc đời này, tôi sẽ không ngừng yêu, không ngừng khám phá !

07 tháng 10, 2011

Lời tri ơn

Thư gởi cha lãng  tử
Đêm !
 Con lầm lũi chạy xe từ bình dương về xót xa trong tim ,và tuyệt vọng.
Lúc ấy con thấy mình vô dụng ,con làm mẹ mà không che chở lo lắng được cho con mình .
nhìn đứa con gái bé bỏng của con ,con đau tưởng như có thể chết đi .con cần một điểm tựa nào đó để lấy lại tinh thần ,để có thể là chỗ tựa nương cho con cái .
Và cha chìa một bàn tay cho con.dòng tin nhắn :cha và cộng đoàn sẽ luôn ở bên con ,hãy phó thác cho tình thương của Chúa .Trong đêm ,dòng tin nhắn ấy với con là vô vàn quý giá .
 Cảm ơn cha !
 Con không căng thẳng quá nữa đâu ạ.Khi sự việc quá sức mình ,thì này đây con xin phó thác !
Cũng có tý chút hi vọng le lói cha à.  nỗi đau cũng nhẹ đi một tý.
Con sẽ học chú Chúc ,quyết không xin gì cho bản thân . Xin hãy che chở cho những đứa con bé bỏng của con , chúng nó như cái cây non ,mảnh mai ,yếu ớt quá !

06 tháng 10, 2011

Tự sự

Thật là nhẹ nhõm
Hôm nay sẽ có mấy việc phải làm ,và mình sẽ dành chút gì đó cho riêng bản thân mình ,mua một cây son? tại sao lại không nhỉ .
Mình là phụ nữ ,dù không se sua ,nhưng cũng nên làm cho bản thân sáng sủa dễ coi có gì đâu mà tội lỗi ?
Cứ có cảm giác như là mới sinh ra ,được sống thật với con người của mình ,nhẹ nhõm quá đi mất .
Yêu quý tất cả niềm vui và nỗi đau ,tất cả những điều đó làm nên cuộc đời ,những nguyên nhân làm đau thì quên đi là thích nhất ,chẳng hận ,chẳng giận ,nhưng mà quên .Quá lắm mà khó quên thì ...alasô chạy chốn !
Chạy chốn không có phải là hèn , có những chạy chốn chính là chiến thắng ! Chiến thắng bản thân mình ,chiến thắng thói hơn thua ganh tị ! chiến thắng cái khát khao lố lăng là con người ta cứ muốn là phải thắng .
Nhân vật cha Ranfo ông ta thú nhận : thất bại mới ngọt ngào làm sao .Khi chấp nhận bản năng hèn mọn chim chích của chính mình ,là khi ấy ta lớn hơn một tý .
Tạ ơn Chúa con không cô đơn ,Cha luôn yêu con ,con cảm nhận được yêu thương ấy ,Chỉ có Ngài là luôn đủ rộng lượng nhìn con với đúng phẩm chất của mình ,mà cũng chỉ với Ngài ,con hoàn toàn thoải mái tự tin ,phơi bày cái bản thân đầy thiếu khuyết của con ,chỉ với Ngài con có một tự do tuyệt đối .
Có một sự con rất không muốn ,xin hãy giúp con ,ấy là đau đớn hay hân hoan , hèn mọn chim chích tội lỗi bao nhiêu cha cùng đừng để con chai sạn .Con rất sợ .Có gì đáng sợ hơn khi không còn tha thiết ,không còn cảm xúc thăng hoa nơi trái tim ,khi nào mà con ở cái mức đó ,xin cha mang con đi luôn. Còn một ngày trên thế gian ,con vẫn muốn là mình đang khiêu vũ trên mặt đất !
A ,con đã thấy Cha mỉm cười ,lẽ dĩ rồi ,Trong một biển người với vô vàn cung bậc ,Thì con rốt hèn ,bé xiu xiu ,Chính vì vậy cha mới mỉm cười ,mới nâng niu ,con nhận ra giá trị của sự độc đáo !
Con đi đây ạ, Hãy ở bên con trong suốt cả một ngày, bình an ,vâng quý biết là bao,con sẽ hít hà và tận hưởng !

04 tháng 10, 2011

Không đề

Ừ mình là vậy .
mỗi buổi sáng là một điều gì đó rất mới ,sao lại phải trĩu nặng vì người dưng, quả thật ,chỉ là người dưng ,nhìn thẳng vào trái tim ,mình thấy như thế.
Mọi sự tinh khôi quá, sau cơn mưa lúa xanh nõn nà ,người nam bộ không cấy theo mùa ,cứ mưa xuống là xạ ,và lúa sẽ tốt tươi tưng bừng theo những cơn mưa, đã thật .
Bãi rác cũng có thú vị , người bạn mình quý mến nói rất đúng. Nếu không thú vị sao có thể mến yêu và gắn bó từng ấy năm trường, chẳng phải đi đâu thì đi mình vẫn cứ hướng về nơi này ,như là lẽ tự nhiên ,như là hơi thở .
Dắt xe ra ,dưới hiu hiu gió ,thấy sao mà rộn ràng ,hôm qua chị Trang gửi năm mươi kg gạo ,và mình sẽ chuyển tới cho người thật sự cần,thật sự cần thì mới quý giá và ý nghĩa.
Mình thích nhỏ bé ,giản đơn như thế ,như nụ cười má Ba Hỏi ,má Năm Mẫm  dành cho mình ,móm mém nhăn nheo ,mà thiệt tình ,mà ấm cúng !
Con cá phải ở trong nước ,mình chỉ vui khi ở trong chính môi trường của mình thôi ,khác đi ,mọi sự thành ra khiên cưỡng ,không thành thực .
Mình không quan tâm tới vĩ mô ,vĩ đại ...chỉ thích những bé mọn đơn sơ ,bé mọn đơn sơ mà thiệt tình ,không có cái chà đạp dù tinh vi nhưng hầu mong đạt tới cái gì đó thực sự là ...tai ác .Mình không hạp với những tai ác tý nào ,không thể hạp được .
Tất cả mọi sự khác với thế giới của riêng mình ,mình chỉ thích đứng xa xa quan sát và rút tỉa ra cho chính mình cái cần phải học ,mình ghét chạm vào lắm ,và càng khó chịu khi người khác cố để mình phải chạm vào ,nhưng mình bây giờ cũng chả thiết tha tỏ thái độ thật sự của mình . Mình đã học được cách nói yes ,hoặc No cách rạch ròi chỉ với những người cảm thông ,thật sự đón nhận cái yes hay là No chân thực !
Mình nghe có người bảo họ sẵn sàng cởi áo vì bằng hữu ,quý làm sao ,đáng trân trọng làm sao cách sống nồng nàn như thế . Song le đời nay bạn hữu tri kỷ thực sự không nhiều , thành ra cởi áo cho người tri kỷ phải thật sự là hồng ân ,là niềm vui sướng lớn lao và xứng đáng !.
Còn với tha nhân ,thì chỉ có một cách duy nhất chân chính ấy là bám chặt vào lòng Thương xót hải hà ,rồi triển khai lòng thương xót bằng hành động ,dù là be bé ! nhưng phải triển khai ,đó là cách duy nhất .
Sao mình thấy yêu cuộc đời cách lạ lùng ,dâng một kinh hòa bình và ao ước bình an cho mọi người ,kể cả người thích làm mình đau ,thì mình cũng sẽ cố mà mến thương ,không xét đoán nữa .
Ồ ,trời nắng lên rồi kìa ,chẳng quá gay gắt ,phải xuống phố thôi , lắng nghe ,ngắm nghía cuộc đời kẻo không thì tiếc lắm !

03 tháng 10, 2011

tự sự

Mình quen rồi .
Quen với sự đa dạng của cuộc đời ,quen với những sự chẳng vừa lòng .Có khi quá hơn là sự đau đớn .
Con rắn tự nuốt cái đuôi của mình ,hình ảnh này mình đọc ở quyển sách ấy ,quyển sách mình cực thích !
Chỉ có điều ,mọi sự làm cho con người sẽ chai đi ,cứng rắn hơn,cái chất riêng sẽ cô đặc lại và biến thành cái lõi thép .
Không còn thích đông đúc ,nháo nhác,chỉ còn cần những đơn sơ ,đơn giản ,thật riêng thật vũng bền ,khả năng trả lời : No ! ngày càng lớn !
Còn mấy bao gạo đang để đó ,phải chở tới nhà  giúp người ta nữa kìa ,mà trời đang mưa ,cũng hơi ngại ,nhưng phải cố thôi ...

01 tháng 10, 2011

Chuyện cổ tích hôm nay :Người vớt xác bên chân cầu bình Lợi !

Người vớt xác bên chân cầu bình Lợi!
- Cứu… tôi…với…
Tiếng kêu thét xé ngang màn đêm và con nước mênh mông... Và áp sát chân cầu Bình Lợi tiếng máy koler cũ kỹ nổ banh banh, một con xuồng nhỏ cũ kỹ lập tức lao ra màn nươc`mịt mờ . Người đàn ông nhỏ thó choàng ngang lưng sợi dây thừng ông lập tức lao xuống dòng nước dữ. Trên thuyền bóng người vợ quỳ xuống nghiêng nghiêng dưới ánh trăng vàng lợt lạt hắt hiu : "Giesu, lạy Chúa con tín thác vào Chúa, xin Chúa cho họ sống, xin Chúa bảo vệ ông ấy... ". Tiếng người vợ khe khẽ cầu xin, cô con gái nép vào lưng mẹ run rẩy.
Đó là một cảnh có thực diễn ra ngay trên mặt sông Sài Gòn, không phải trong phim hay là kịch nghệ, đó là một đêm trong hàng ngàn đêm trắng của suốt ba mươi ba măn qua và sẽ là suốt cuộc đời của một gia đình thuộc vạn chài gầm cầu Bình Lợi: gia đình ông Nguyễn Văn Chúc !
1 - Như là cái nghiệp đa đoan
Nắng gió, cái gian khổ vẫn không làm mờ nét linh hoạt trên gương mặt người đàn ông đã gần tuổi sáu mươi, một sáng mai này, khi nước sông Sài Gòn lặng lẽ dâng, ông cũng cho mình chút thong dong mà hồi tưởng lại cả một kiếp người lênh đênh, khác lạ.
Quê ở xóm chài thuộc giáo xứ Tử Đình, ông cũng như rất nhiều bạn chài khác chỉ nhớ được là, ngay từ lúc bé lên 5, lên 3, ông cùng bố mẹ đã sống trên chiếc ghe nhỏ, ngày lênh đênh, đêm về neo nơi chân cầu, năm này qua năm khác vẫn thế.
- Lúc còn bé tý chưa nhận thức gì, đã thấy bố tôi lâu lâu lại đưa người ngủ dưới sông lên bờ - họ buồn, họ xuống sông ngủ, lạnh lẽo khổ thân, bố đưa họ lên bờ cho ấm. - Mẹ ông thường nói với ông như vậy.
Lớn một tý, ông hiểu đó là người ta chán đời tự tử trôi sông, nghiệp thuyền chài tối kỵ việc cứu người, cái kiêng kỵ phi lý, nhưng ăn rất sâu vào trí não người vạn chài. Vượt qua nỗi sợ bố ông đã làm điều từ tâm ấy...
Muời lăm tuổi, tiếp quản con thuyền, ông trở thành trụ cột gia đình, lấy vợ, sinh con: Năm cô con gái, và cả gia đình vẫn vật lộn cùng sông nước...
Trên bờ người ta sống không bình yên, có đủ thứ lý do khiến người ta hoảng loạn và muốn... chết. Nào có gì dễ hơn khi trèo xuống thành cầu và nhảy xuống cái...tòm. "Sao người ta lại có thể kết thúc đời mình lẹ làng đến thế.", vợ ông Chúc thở dài...
Và thế là tự nhiên thành cái nghiệp, vợ chồng ông thành ra hiệp sỹ cứu người, vớt xác  trên sông nước mênh mông... Làm sao có thể làm ngơ cho đành, không thể làm ngơ được... Vợ chồng ông bảo thế.
Không thể nhớ hết, và tuyệt đối không hỏi tên, hay lưu dấu bất cứ điều gì về người sống cũng như kẻ chết trong suốt ba mươi ba năm, nhưng bảo rằng quên thì không, bởi vì việc vớt xác cứu người đã trở thành một phần cuộc sống của đôi vơ chồng ngư phủ...
2 - Những ký ức buồn...
Ông Chúc kể:
- Có đêm tôi như nghe tiếng trẻ khóc, nhưng dòm ra, dòng sông vẫn lặng như tờ, sao vẫn nghe có tiếng trẻ khóc âm u như dội về địa ngục sâu thăm thẳm... Tôi không yên lòng đi nằm tiếp, đốt đèn quần khắp mặt sông. Lòng thầm khấn Đức Mẹ và Thiên Chúa: Xin thương xót hài nhi, vì nó cũng là người, sông nước đêm hôm lạnh lẽo, tội nghiệp nó Chúa ơi, xin cho con thấy nó...
Và mờ sáng khi gần như kiệt sức, ông tìm thấy... Hai mẹ con đứa trẻ trôi xuôi phía hạ nguồn, người mẹ ràng con bằng một băng vải ngang lưng chị ôm chặt nó, và nó, những ngón tay hài nhi vẫn bấu chặt bầu sữa mẹ...
- Lần ấy, tôi... khóc, một người đàn ông sông nước từng chứng kiến bao cái chết đã nức nở khóc người dưng! - Ông không đủ sức tiếp người cán bộ ngành công an tới giám định lập biên bãn theo quy trình thủ tục. Bên ông người vợ cũng rũ ra vì xa xót, bà cứ lắp bắp mãi một câu : Con sâu cái kiến còn muốn sống cơ mà, sao mẹ con cô dại chi mà dại quá !

Và từ đó ông bà Chúc khao khát một giấc mơ cứu người, những con người đa số rất trẻ trung, cứ tìm tới cầu Bình Lợi để kiếm tìm... cái chết. Những lần cứu người trên sông ông bà đúc kết được những kinh nghiệm quý báu vô cùng: Rằng hễ người ta rơi xuống sông từ độ cao như thế lập tức sẽ... chìm. Nhưng chắc do Chúa lôi lên (theo khoa học thì họ bảo là lực đẩy thì họ sẽ lại dội ngược lên mặt nước ba lần, và theo bản năng sinh tồn họ sẽ có được vài lời kêu cứu! Mà rất là lạ, khi đi nhảy cầu ai cũng nhăm nhăm là để... chết. Vậy mà khi bị nuốt vào cái vực thẳm không cùng, niềm khát sống sẽ vùng lên, họ sẽ kêu gào bằng tất cả chút sinh khí còn lại. Tiếng kêu sẽ vang rất xa trên mặt sông. Bà Chúc bảo rằng : Đã ba mươi ba năm, nhưng bây giờ mỗi khi nghe tiếng kêu, bà vẫn giật mình, vẫn thảng thốt, vẫn sợ hãi như lần đầu cùng ông lao ra dòng nước dữ, bà vẫn không thể cắt nghĩa sao người ta có thể mất mạng sống quá nhanh, có những người vẫn còn kịp ôm vội đám lục bình, cách ông bà chưa đầy sải tay, mà vẫn không cứu được...
Chính vì thế ông Chúc càng ngàng càng mài dùi kinh nghiệm, từ việc nổ máy xuồng, thắt dây ngang lưng cột đầu còn lại vào xuồng phải thật nhanh. Đôi mắt căng ra giữa màn đêm, thấy người dại dột vừa trồi đầu lên là chụp liền, bám cho thật chắc. Rồi kêu lên thật lớn để bà Chúc trên xuồng bắt đầu kéo dây thừng khi cập mạn là tưc tốc lôi lên phóng vô bờ cấp cứu cho kịp mới có hi vọng sống !
3 - Người ta sống thì mình vui
Đã rất nhiều người lấy lại sự sống nhà đôi vợ chồng từ tâm. Cả xóm chài nhỏ vẫn nhớ thằng cu Tèo, cháu anh Sơn cũng là người vạn chài ở xóm. Không ai ngó thẳng nhỏ, nhá nhem tối nghe hàng xóm hỏi nhau: Cu Tèo nó đâu, như có linh tính khiến ông Chúc lao xuồng ra dòng nước. Thằng cu bé uống no nước đã nổi lập lờ, ông phóng xuồng cặp bờ, bồng thằng nhỏ xám ngắt, mồm miệng ngập sình, cả xóm ai cũng bảo: Thôi thế là xong, nhưng ông chúc vẫn cảm thấy hơi ấm từ cái xác, ông hét lên: “Giữ người nhà nó lại, đừng đưa đến gần!” vác ngược thằng nhỏ trên vai, ông cắm cổ chạy như điên như dại... Nước, bùn đất ộc ra, và xóm nhỏ hắt hiu bên sông có thêm thằng nhỏ bi bô, ông Chúc thường ngắm nó một chiều khi vác lưới lên bờ, niềm vui đôi khi chỉ đơn sơ là như thế.

- Mới hồi tháng bảy này, ông bà cứu hai mạng người đó cô, đêm nghe tiếng kêu, ông lao ra quấn tóc con nhỏ lôi lên, may thiệt may, con nhỏ có bầu năm tháng, hai mẹ con nó đều sống.
"Nhà ông bà ấy nhân nghĩa cả xóm hai bên sông đều biết", một người phụ nữ trên bờ xóm vạn chài cho hay ". Chị chỉ cho chúng tôi vạt đất bên sông còn đang dỏ khói nhang : "Nơi đó là nơi ông bà ấy tẩm xác cho người ta, cũng cùng tháng bảy này, có bà kia nghe nói là tỷ phú, buồn con buồn cháu nhảy sông, ông bà ấy canh hai ngày hai đêm mới tìm thấy xác. Sau này người nhà đến mới biết là kỷ phú này kia, chứ hồi vớt xác, ông bà Chúc có hay chi đâu, ba mươi mấy năm nay ôn bà ấy vẫn cứu người, giúp người như thế đó", người phụ nữ lại tiếp lời như thế !
3- Tích phúc đời sau, đời này tay trắng.
Thật may mắn, khi tới thăm ông bà Chúc, người viết được gặp một nhóm tình nguyện rất dễ thương, họ đến từ nhóm cầu nguyện lòng thương xót Chúa.
Mới được hay rằng ba mươi ba năm làm công việc tự nguyện vớt xác cứu người, ông bà Chúc chẳng hề đặt vấn đề chi phí, người ta mất người than đã khổ, ai còn tiền bạc mà chi. Năm người con thì bốn người không chữ nghĩa tan tác lên bờ, ông bà với cháu bé con gái út sống bằng nghề cbắt cá bằng những mảnh lưới tay đơn sơ. Vậy mà dư dật đồng nào ông bà lại dành tiền đi xin lễ cho những linh hồn chết sông được về bên nước Chúa.
Hôm tôi đến, bà chúc ôm đứa con cháu nhỏ vào lòng, bà thú thật, mẹ nó thấy nghèo bỏ lên bờ đi làm thuê, nó ở dưới thuyền và cũng... chưa đi học.
Lý do để ông bà hôm nay vui hớn hở, ấy là bà được nhóm áo xanh tạo điều kiện về đi lễ ngày thứ năm ở nhà thờ Chí hòa. Đông quá là đông đi. "Nhưng chúng tôi còn chưa xin cha dược một điều, xin nhắn giùm cha giúp".
Và rất là bất ngờ khi bà nhờ chúng tôi nhắn lời cầu xin cha Lãng tử :
- Vợ chồng con xin cha và cộng đoàn cầu thay nguyện giúp, xin cho người ta đừng có nhớ đến cầu Bình Lợi. Xin cho ai qua cầu này cũng lướt qua nhẹ nhàng như đi giữa phố đông, đừng có ai nhớ đến tìm đến nơi này giữa đêm khuyA như mấy trăm mạng người trong suốt ba mươi ba năm chúng con đã vớt...
Chúng tôi bằng hoàng sửng sốt, vợ chồng nguời ngư phủ ấy không hề xin gì cho bản thân mình, không hề so đo trước hoàn cảnh túng quẫn và bầy cháu con thất học...
Tìm gặp cha lãng tử, cha linh hướng cộng đoàn cầu nguyện lòng Chúa xót thương, ông rất đăm chiêu trước hình ảnh gia đình người ngư phủ. cha căn dặn :
- Giáo hội cũng như xã hội lớn mạnh, bền vững chính là những bởi từng cá nhân như gia đình người ngư phủ. Ca ngợi phổ biến việc làm tốt đã đành, song cũng cần sâu sắc nâng đỡ từng cá nhân vững mạnh. Gia đình người ngư phủ đã sống đạo rất thiện lành, nhưng cái khó khăn của chính gia đình thì tự thân họ sẽ không thể giải quyết. Cô con gái út nhà ấy cần phải tái hòa nhập cộng đồng, cháu không thể quanh năm suốt tháng chỉ sống trên thuyền như thế.
Được biết các áo xanh tình nguyện đã tới, một mạnh thường quân tặng cháu chiếc xe đạp, và bố trí cháu tạm thời phụ chăm sóc trẻ ở một trường mẫu giáo của các nữ tu. Sắp tới tình nguyện viên của áo xanh tình nguyện sẽ bố trí cho cháu học nghề để hòa nhập cuộc sống. Riêng đứa cháu ngoại của gia đình, dứt khoát sang năm phải cho vào lớp một, vì năm nay thì nhập trễ hạn mất rồi. Có một sự rất tế nhị mà người mục tử bận trăm công nghìn việc rất quan tâm, nhà ấy có tới hai người phụ nữ, và hàng đêm họ phải tới tắm nhờ mấy quán tạp hóa ven xóm, thật đúng là khổ tâm. Phương án làm một nhà tắm tạm nổi trên sáu chiếc thùng phi đã được phác thảo và giao cho tình nguyện viên thực hiện. Cũng phải cảm ơn địa phương sở tại đã rất cảm thông khi biết công việc ông Chúc làm, chính quyền đã đồng ý cho bắc một cầu ván nhô ra sông phục vụ việc cứu người, niệm xác.
Chúng tôi xin phép người mục tử ra về, qua cửa sổ vẫn thấy ông cặm cụi trên bàn viết. Ngoài những công việc mang tính vĩ mô giúp giáo dân thoát nghèo, cha và cộng đoàn vẫn không quên những số phận bé nhỏ, như gia đình ông Chúc bên chân cầu Bình Lợi.
Sài Gòn hoa lệ chiều cuối thu như rực rỡ hơn, và một góc phố nào đó, nơi vút lên tháp chuông ngân, vẳng câu kinh nghe rất quen, nhưng không bao giờ cũ :
Các con hãy thương yêu nhau, ấy chính là chu toàn mọi lề luật.
Cảm ơn người vớt xác bên chân cầu Bình Lợi, cha Lãng tử, và những tình nguyện viên - những cánh chim xanh đã và đang cùng hàng triệu đồng bào Công Giáo Việt Nam viết nên bản tình ca yêu thương tuyệt đẹp!



%name
cùng gặp gỡ gia đình chú Chúc


%name
Làm duyên cùng gia đình ngư phủ
%name
một xóm giềng cơ cực cạnh nhà chú nè
%name
cảnh sông nước sài gòn -một cây cầu mới đang xây cất
%name
Cầu bình lợi ,một địa điểm "lý tưởng ' của những người chán sống !
%name

kỷ niệm chuyến đi
%name

%name
chú đã chở mùa thu đi chơi một vòng sông nước
%name

%name

%name

%name

%name
ghé nhàthờ fa ti ma
%name
Lạ quá ,người ta thả hàng tấn cá chép phóng sinh ,sao không đem chia sẻ cho bao người còn đói khát
%name

%name
Một em bé xóm chài thất học ,thật là thương
%name
chú thắp nhang cầu nguyện cho các linh hồn chết trên sông nước
%name
con gái chú Chúc đang lặt rau giúp hàng xóm

THU HƯƠNG