18 tháng 3, 2011

Qua miền gái đẹp.

Tôi là một kẻ sợ một cõi chết mòn vì muộn phiền .chính vì thế mà tôi hay tự mình ,một mình đi lang thang ,ngó nghiêng cái cuộc sống quanh mình ,như một liệu pháp tự tìm vui thú .
Và sáng nay tôi đi nữa ,chẳng chủ tâm mà tôi lại lạc vào thế giới của những đàn bà ,những đàn bà rất đẹp !
Đầu tiên tôi ghé một cơ sở của hãng Hon đa ở quốc lộ 22 xả Bà điểm ,Hóc môn ,tu tỉnh cho cái xe mới tậu .Bên cạnh hãng có một của hàng nhỏ khiêm nhường ,nhằm phục vụ những nhu cầu về xe thiết thực cho đám đàn bà và con gái !
Ấy là một cửa hàng bán phụ kiện i nox dành cho cái xe ,có nghĩa là những móc ,những khoen gắn thêm cho đám đàn bà tiện máng những đồ đi chợ ,những cái đồ tự chế cột chắc thêm cái ghế để đón trẻ thơ ,những miếng inox gắn thêm vô đuôi xe nhựa tránh bể vỡ ...
Một cô gái trẻ ,rất là trẻ ,chân dài ,và eo thon ,áo pul trắng bỏ thùng ,và quần jin hơi bạc có vẻ bùi bụi ,nhưng lại dễ thương và thời trang chi lạ.Em hỏi tôi cần dùng những món đồ gì ,soạn đồ ,rồi nào kìm ,nào cờ lê cô gái ấy nhanh nhẹn ráp những món đồ ,trong khi tôi quá đỗi ngạc nhiên ,mắt tròn ,mắt dẹt.
-Cái gì mình làm được ,sao lại để đàn ông làm thay.Mình tự làm tự có tiền ăn tiêu không phải phụ thuộc ai ,cô gái trẻ ngoài đôi mươi quê gốc Thái bình nêu một triết lý sống rất giản đơn ,tay vẫn thoăn thoắt bóp kìm đầy mạnh mẽ .
Tôi ngạc nhiên nhìn tia nắng rọi qua vai cô gái ,làm hường hường đôi gò má mịn căng ,bím tóc cột cao hơi rung rinh ,và tự bảo mình :chả cần tốn tiền tới sàn "ca-wat" xem trình diễn thời trang của mấy em chân dài cho phí .Chỉ chịu khó đi ,chịu khó nhìn một tý ,là thấy no nê cái sự đẹp trên đời .Và bỗng đâu thấy lòng hí hửng lâng lâng chi lạ.
Và tôi đi tiếp ,tấp vào một nơi gọi là ấp Tam đông ,lần này lại được ngó một em xin xỉnh xình xinh khác.
Em này trắng như bông bưởi ,trắng nõn nà ,em quê Bến tre.Khi tôi ghé em đang dùng vòi phun bọt tuyết xịt rửa xe cho khách .Từng hạt nước tung lên cao và khúc xạ ánh sáng mặt trời lung linh .Thấy em giống một cô tiên sống trong cổ tích thời hiện đại.Ngoài đường kia xe cộ vẫn ồn ào ,khói và bụi ,trong góc quán nhỏ này ,dưới bàn tay em mọi sự bỗng tinh khôi ,những nụ cười hài lòng của khách khi đẩy xe ra khỏi quán .Qua làn hơi nước tôi ngó miệng em cười ,ngó tay em thoăn thoắt lanh lẹ phủ ngập trong bọt xà bông .Tự bảo lòng :mưu sinh vừa là để tồn tại ,mà cũng là một nghệ thuật !
Như kẻ mộng du ,tôi rời chốn ồn ào phố thị ,ghé một làng xa xa ,gặp một gái đẹp da bánh mật ,rắn rỏi với một sời cá rô đầu vuông ,con nào con nấy mập ú na ,ú núc .Em bảo ,cá này mang lên chợ thành phố thì 70 ngàn một ký lô ,nhưng nơi quê mùa tự nuôi tự bán thì chỉ có 35 ngàn một ký .Bàn tay thon nhưng chắc khỏe túm ba con cá gọn o ,em làm cá treo vào xe cho tôi ,dặn chị kho thì nhớ cho thêm ớt hiểm ăn mới đã.Ôi con gái gốc miệt vườn trầu sao mà tràn trề nhựa sống thế nhỉ .Em gạt mồ hôi cười bảo :Bọn em lao động vất vả ,xấu xí thấy mồ .Xấu cái gì ,tôi mà là trai lơ thì sẽ tới cổng nhà em trồng cây si ,và tình nguyện suốt đời ăn cơm cá kho xứ Hóc môn cho đã!
Trong cái cảm giác lâng lâng vui khoái ,tôi ra về và tự nhủ lòng ,chịu khó cày ,lo toan cho trọn vẹn với gia đình ,tôi sẽ dành cho tôi thời gian để đi đây đi đó .Đi để thấy đời sao mà đẹp ,mà vui .Như sáng hôm nay ,tôi đã đi qua một miền gái đẹp ngay trên đất Hóc môn này .quả tình những đàn bà ấy sao mà xinh đẹp và sống động !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét