18 tháng 9, 2010

Và sáng mai sẽ ấm áp :mặt trời !

Cô ơi ,mẹ con mất rồi ,hồi chín giờ mấy sáng nay ,cô cầu nguyện cho mẹ con...
Hàng chữ trong điện thoại đã mờ đi vì nước mắt .Và tôi lặng lẽ nghĩ về những con người ,những con người đã đi qua cuộc đời tôi ,khiến trái tim tôi mềm mại hơn ,và tôi học được cách yêu thương từ họ ...Em là người trong số đó ,cô gái vừa mất mẹ hồi sáng mai này .Em tên là Uyên ,ở trong một gác trọ nhỏ xinh xóm ngã ba Đồn- Đông Thạnh ...
Hồi ba năm trước ,tôi biết em ,như một đàn bà có đạo gặp và cười với cô bé giáo lý viên,chậc lưỡi bảo ,con nhỏ mặc áo dài xanh ,sao mà đẹp ...
Tôi có quá nhiều bạn ,thế giới mạng và bao việc phải làm ,tôi khởi xướng phong trào trên mạng ảo ,trong những người ghé nhà tôi có nhóm bác ái nhà thờ ,buổi họp mặt ấy em đưa tới nhà một cô gái liệt hai chân vì viêm khớp (em ấy tên là Hồng )
Ba năm qua đi thoảng như là chốc lát ,vài nụ cười dành cho nhau nơi sân giáo đường ,thế thôi không có gì hơn .cho tới một hôm em bảo :Cô ghé phòng con ,con mở tiệm ,cô góp ý cho con với .
Ừ hữ cho em vui ,vậy mà rất lâu sau đó tôi mới tới ,chẳng lẽ lại thất hứa với một đứa bằng vai em cháu trong nhà ,và bất ngờ tôi gặp Hồng ở đấy .
Căn phòng trọ ấy tôi bỗng năng lui tới ,chẳng phải tôi nhiều tiền và ham làm đẹp vậy đâu.Bởi vì tôi cảm thấy mến và cũng muốn âm thầm ủng hộ em ,và để học một bài học yêu thương mênh mông trong căn phòng chật hẹp.
Uyên quê ở long khánh ,nhà làm rẫy và đông anh em ,em tự mình tới Sài gòn ,làm lụng nuôi thân ,và tự học nghề mát xa làm đẹp cho phụ nữ.
Em trọ ở ngã ba Đồn- Đông thạnh ,ngoài công việc ,em tham gia sinh hoạt và là giáo lý viên dạy các em nhỏ ở nhà thờ ,những phút rảnh rỗi hiếm hoi em theo người lớn đi làm việc thiện .
Ki cóp mua được cái xe máy ,thì trộm lấy mất tiêu .Lại nghi ngóp làm lại từ đầu vay vỏ mua một cái xe thường thường cày tiếp .
Khéo tay ,chăm và ngoan nết ,em được cô dì thương ,cái phòng nhỏ tí hin ,cuối dãy nhà trọ thành cái ...tiệm .
Vậy mà thi thoảng điều tiếng ,người ta nói xéo sao con gái lại làm ....mát xa ,em lặng lẽ kẻ dòng chữ trước cửa phòng ,chỉ dành cho khách hàng là nữ ,không tiếp khách hàng là nam giới ,và em từng khóc một mình ,tôi biết như thế .
Hồng là một cô gái quê ở Thái bình ,em từng có nguyện vọng tu hành ,rồi ước mơ ấy cũng không thành ,em đổ bệnh ,viêm đa khớp và liệt hai chân ,có ai đó chỉ dẫn ,và ba năm trước em có mặt ở giáo xứ Tân đông ,sống và trị bệnh bởi tấm lòng cưu mang của bà con giáo xứ ...Sau đó em về quê.
Bệnh không khỏi ,nhưng trời đã mở lòng ,cho em đi lại được ,sau ba năm ,nhìn cha mẹ bạc tóc vì em ,nhìn gia cảnh khó khăn ,hai cái chân lại trở chứng sưng phù ,em lầm lũi đón xe vào Nam ,và nơi đến lại là .....Đông thạnh ....
Và chính là Uyên đã đón Hồng về phòng trọ nhà mình ,giúp cho Hồng có một nơi tá túc,các dì tới nhà Uyên mát xa mặt ,thư giãn ,các chị tới chắp hàng mi đi dự đám cưới cho sang ,thấy mà thương lại có tý quà cho Hồng ,thì Uyên cũng bớt phần gánh nặng ...
Hồng sợ nằm mãi thì còn bệnh nặng hơn ,em lên nhà thờ phụ ở phòng đông y ,một bệnh nhân đi chăm sóc bệnh nhân ,xứ tôi có những chuyện hay hay như thế đấy .
Uyên vẫn chăm chỉ và cần mẫn như con ong nhỏ ,tiền kiếm được em gửi về phụ má phụ ba ,"Má con bệnh rề rề à cô ,đứa em trai thì cũng chưa tu chí" ,Uyên kể với tôi như vậy .
Trưa hôm qua ghé ,thấy Uyên pha sữa cho Hồng ,Hồng vừa đi hút dịch ở khớp gối ,nhìn xanh dờn ,Uyên bảo " chị uống sữa ,rồi nghỉ đi,tý Em ghé cô ,xem miếng đất cạnh nhà cô có thể trồng rau ,con cuốc ,trồng vạt rau cải ha cô "....Trời đổ tối thì điện thoại gọi em từ quê ,mẹ em trở bệnh ....
Vậy là tối qua có cô con gái chạy xe từ Sài gòn về Long khánh ,kịp chạy xe gặp mẹ lần sau cùng .
Sáng nay ,ở phòng trọ Đông thạnh ,có cô gái tên Hồng khóc nức nở vì thương Uyên mất mẹ....
Và có tôi , chiều nay lặng lẽ ,thật là lặng lẽ ,tới đứng dưới chân đức mẹ sầu bi,âm thầm ngước nhìn chúa Ki tô trên thập giá ...
Tôi không xin gì cho tôi cả,tôi xin Thiên Chúa mang mẹ của cô gái ngoan ngoãn ấy về Trời ,xin Chúa ban cho các em bé bỏng như Hồng ,Uyên được mọi bình an theo ý của Ngài ,bình an trong đớn đau và mất mát ...
Bây giờ thì tôi hiểu vì sao tôi ngày mỗi nặng lòng yêu xứ bãi rác này .Là bởi chính những con người đơn sơ níu trái tim tôi ...Phòng trọ ấy ,tôi sẽ còn đến với các em,chỉ như là một khác hàng ham thích ....nghỉ ngơi .Đêm nay ,nơi Long khánh xa xôi ,em hãy bên mẹ những phút sau cùng ,còn tôi ,tôi sẽ khẩn cầu xin lòng thương xót bao la của đấng toàn năng bảo bọc và yêu thương em ,mọi sự sẽ qua ,và sáng mai này ,mặt trời lại hiện hữu ,thật là ấm áp !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét