Quả thật là tôi đã rất ái ngái ,vì đoạn đường khá dài ,và đó là một nơi lạ hoắc lạ hơ ,cả đời tôi chua từng biết .Nhưng tôi đã cố gắng vượt qua sự lười biếng của bản thân ,vượt qua chặng đường 65km để đến một vùng núi đồi hoang sơ vùng Trị an - Trảng bom - Đồng nai ,để tới một mái ấm lạ lùng nằm ở một sườn đồi hẻo lánh

Trong một cái cũi ,có rất nhiều thân xác bé tý teo ,kỳ quái ,có những người tuổi đã hai hai ,nhưng tất cả như bé thơ ,những bé thơ không biết nói cười ,mà chỉ có những âm thanh gừ gào khủng khiếp phát ra từ cổ họng !

thanh niên tý teo này 19 tuổi !

cậu ấy được trói vào ghề bởi có thể nổi điên bất cứ lúc nào !

với người này khái niệm cuộc đời là vô nghĩa !

họ ôm chặt và hôn tới tấp lên khuôn mặt tôi ,có lẽ nơi heo hút này khi có người tới thăm ,thì đó là một niềm vui ,một quà tặng quý hóa đối với họ

có những người vừa điên loạn trong tăm tối mù lòa ,một xác thân người mà phải chịu quá nhiều tai họa !

anh là người gắn bó với họ nơi đồi núi xa xôi này suốt mười hai năm ,anh đã từ bỏ áo tu hành ,để tình nguyện sống với những con người tận cùng đau đớn !

có những người khi ngồi lại cứ phải giữ chặt cái đầu ,xương cổ của bệnh nhân đã không còn tác dụng !

thương họ ,và quý trọng người đàn ông quả cảm ,có một phụ nữ đã tới đây tình nguyện phụ anh suốt năm năm qua

bệnh nhân này rất dữ tợn nên sống trong cũi sắt !.Nhưng cũng có khi cậu ấy rất hiền

có cả những cụ già bị con cái bỏ rơi ,và cả trẻ sơ sinh bị chính mẹ cha từ chối !

để nuôi họ ,anh tình nguyện làm một kẻ ăn xin ,ngày ngày anh đi khắp các quán ăn ,xí nghiệp trong vùng xin cơm canh thừa,rau dạt về bán cho những người nuôi heo ,và cũng tự mình chăn nuôi ,trồng cấy lấy tiền nuôi những con người dị dạng ,bệnh tật !

Và như thế ,là cuộc đời vẫn đẹp .đẹp đến vô cùng ,bởi vẫn còn những con người tưởng như rất điên rồ tình nguyện nhận gian khó vào mình .Anh là Bùi Văn Châu ở Tây lạc -An Châu -Bắc sơn -Đồng nai.Người đang âm thầm viết cổ tích giữa dòng đời ồn ã .
Mái ấm của anh khiêm nhường và hẻo lánh nơi sườn đồi vùng đất Trị an -Đồng nai,khi tôi đến mái ấm bé nhỏ nơi rừng núi Trị an có hai mươi tám mảnh đời :bại não ,đao ,và tâm thần nặng .Họ không có người thân thích ,hay nói cho đúng là bị bỏ rơi ,bỏ rơi bởi gia đình đói nghèo ,túng quẫn và ...ghê sợ . nơi này quá hẻo lánh cách xa khu dân cư Trảng Bom bốn cây số đường đồi hoang vu,nhưng nếu muốn bạn vẫn đến được giống như tôi .Bởi nếu trái tim đập nhịp yêu người ,đồng cảm thì không gì là không thể !Tôi sẽ viết về anh ,sẽ còn viết về anh ,một hạt Châu Ngọc quý giá của cuộc đời !Rất quý giá !
Tôi ra về ,tai vẫn văng vẳng tiếng rú rít của những con người khác biệt đó ,nhưng nó không còn khiến tôi sợ hãi như ban đầu .Những tiếng gào rú xé lòng ấy bỗng biến thành tiếng gọi đồng loại thân thương .Để tôi nhận ra người và người cần nhau xiết bao ,muốn đến sẽ phải đi,và nếu đi là sẽ đến !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét