Là bởi vì tôi không thể viết đêm .Tôi sợ các con mình thức giấc .Thì sẽ viết ,viết ban ngày ,trong cái tĩnh tại không bị quấy rầy ,và sẽ viết về đêm , vì trong đêm ,có nhiều điều cần phải viết lại lắm đấy.
Ừ,có những đêm tôi tỉnh dậy ,cái đầu trĩu nặng và đau thắt ngực .Những cơn đau như thế thi thoảng lại trở về :Đau dây thần kinh liên sườn ,tôi mắc lại chứng đau ngày xưa của bố tôi chăng ?Tôi cũng chẳng muốn phải đi tìm bác sĩ .Tôi phải tĩnh trí một lúc mới nhận ra là mình đang ở đâu ,hóa ra tôi đang ở trong phòng nhỏ của tôi ,thế giới riêng ba mét vuông của tôi ,thấy mình mẩy đẫm mồ hôi ,và mặt mũi thì đầm đìa nước.
Có nghĩa là tôi trước đó đã ở thế giới khác ,và đã khóc ,vì cái gì ,vì tôi ,hay vì đời ,hay vì người ? Tạ ơn Chúa ,não trạng của tôi xóa trắng hoàn toàn ,để một tôi ngây ngô ,khờ khạo sẽ không thắc mắc rằng trong cơn mơ không nhớ lại ấy ,điều gì đã làm tôi khóc.
Tôi với tay mở cái lỗ cửa lá xách bé tý hin ,để nhìn ra thế giới của tôi ,cây me trước sân cái nhà bỏ hoang đối diện lỗ cửa con con ,cứ gần bốn giờ sáng ,sẽ có một con chim lách chách chuyền cành ,và cất tiếng hót ,lạ lùng ,nó hót cho riêng tôi ,một mụ dở hơi ,một quà tặng từ trời ,sờ lên mặt ,nước mắt đã ráo hoảnh !Có nghĩa là khi thức tỉnh ,Mùa thu sẽ không và không bao giờ khóc !!!
Tôi chết điếng khi Minh Hội bảo rằng :Con mèo "hoàng đế " của nhà mình nó bắt được một con chim bé bé
và có màu lông xanh biếc ...con đã cố gắng mà không ăn thua ,con chim chết nghẻo cổ sang một bên và con mèo tha đi mất ...
Trời bỗng tối lại trong một giây không còn màu xanh ngắt ,và đâu đó đại dương trong một giây cũng không còn tiếng sóng vỗ bờ ,lồng ngực tôi cũng nhói đau trong một giây .Tôi nhắm mắt :Hiểu thế nào là mất mát.
Tôi bảo con ,thì phải thế ,mèo là nó phải bẻ cổ chết chim sẻ mà thôi ,tôi còn cố hài :huống chi em mèo này là em mèo hoàng đế .
Giá như ngày thơ bé ,chắc tôi đã sút cho mèo hoàng đế một cú đá long trời ,còn bây giờ thì không ,bởi vì tôi yêu tiếng con chim sâu trên cây me ,đúng gần sáng sẽ hót cho tôi nghe ,nhưng Minh Hội của tôi thì lại ngủ khì tới sáng bảnh mắt mới dậy ,nó không biết chuyện con chim trên cây me,nhưng vô vàn yêu con mèo hoàng đế !
Không biết có còn con chim nào sẽ bay tới cây me ấy nữa không ,để tôi có thể biến một phần đêm thành dạ tiệc ,chẳng có ai cứ suốt đời thức dậy lúc nửa đêm và thức đến sáu giờ ,sẽ mệt mỏi và là đọa đày .Nhưng thực ra sẽ là tuyệt đỉnh vui nếu thức để đợi con chim xanh và tiếng hót thiên thần của nó .
Tôi lặng lẽ vô sàn rửa chén ,chỉ cách thiên đường ba mét một vách kiếng nhôm ,lặng lẽ nghe lại tiếng con chim hót cho riêng mình ,tự lấy tay này cấu vô cho tay kia tím bầm ,vậy là con chim đã chết !!!.
Tôi lẩm bẩm bảo :mẹ đi làm móng chân ,Minh Hội quát tôi:Thôi mẹ ơi ,bỏ cái thú quái gở đó đi ,mẹ nhìn kìa ,ngón chân cái của mẹ mới lên da non,sao mà lại có cái thú kỳ khôi như thế chứ !
Đời rất là lạ ,nó sẽ nhạt toẹt nếu chẳng có điều gì đó khiến ta đau.Thế nhưng người lại cứ chúc người :hạnh phúc ,hạnh phúc .
Thực ra nếu tự chúc mình tôi sẽ chúc :là thi thoảng lại chịu một đớn đau ,vừa đủ tới mức ,chứ đừng đau quá thể. Và nếu có thể ước ,thì tôi ước lại được nghe một tiếng chim ,dù rằng thực tế thì con chim xanh ấy nó chết rồi ,nhưng chim trời tự do thì chắc là chưa tuyệt chủng .
Thế nên tôi sẽ còn thức ,và sẽ còn nhìn ra ô của tý hon ,một ban mai nào đó mọi sự lại bừng lên ,tiếng chim sẽ lại vang lừng rộn rã.À hóa ra hạnh phúc chính là sự kiên tâm ,cần phải kiên tâm ,và đừng nản lòng trước mất mát !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét