23 tháng 4, 2010

Không đề

Vâng con đã xin Ngài một ngày .Và Ngài đã cho đúng như thế .
con là kẻ được ,được rất nhiều ,được nhìn thấy đời sống như nó vốn như vậy .
Chú thím con mừng rỡ bảo ,lâu lắm với thấy cô cháu gái .Con đã dám trung thực mà thưa với chú thím là :nếu đến vì nghi lễ thì nghĩa lý gì ,đến vì cảm thấy cần ,thấy nhớ ,thấy thèm chút tình máu mủ thì đến ,gặp gỡ đó là mới thực là ý nghĩa .
Con đi qua những đường phố trung tâm ,những xa hoa ,những đập phá tan tành ,con nghe người ta nói về dự án này kia ,câu nọ xuyên qua tai kia ,không đọng lại gì ,con biết ,con không thuộc về những thứ đại loại là như thế.
Con đi vô sân bay và nghĩ mãi về một câu chuyện của một người :chuyện Châu âu mùa đông ,tuyết phủ trắng trời ,những cảnh cây khẳng khiu đen thui ,người ấy bảo :cảm thấy như không có bất cứ điều gì của sự sống.
nhưng khi từ trong nhà nhìn qua cửa sổ ,bỗng nhận ra ,những nụ non lấm tấm trên cái cành cây khẳng khiu ,một con chim nhỏ rụt rè lấp ló ở một lỗ thông gió ,hóa ra sự sống vẫn hiện hữu ,rất mãnh liệt ,chỉ cần tuyết tan ,mọi sự lại bừng lên ,và đó là mùa xuân tới .Con bỗng nghĩ tới một châu Âu ở đâu đó đang bụi mịt mù ,một đất nước tự nhiên ngơ ngác vì một đại quốc tang ,nhưng tất cả những người còn lại ,sau nước mắt ,sau chia li sẽ tiếp tục dựng xây và kiến tạo.
Đáng sợ nhất là ta mất đi khát vọng sống bởi những điều không vui ,hay là đớn đau.Thực ra cuộc sống không thể vận hành theo chiều hướng tiêu cực như thế .
Con người vốn hữu hạn ,ai cũng thế thôi.Và vì những thói quen ,người ta  hành xử  theo tính toán của mình mà chẳng quan tâm tới cảm giác của người khác.Và thế là thương tổn ,là đớn đau.Con nhớ trong hành trình XTT con từng viết :thật hạnh phúc khi con người mang lại cho nhau những ngọt ngào chứ không phải là cay đắng.
Được và mất ,mọi quan niệm cũng chỉ là tương đối mà thôi .Đúng và sai ,có nghĩa gì nếu không có sự thương yêu ,nhân nghĩa.Cái khôn ngoan và vô cảm có khác nhau nhiều không?Một hành xử tưởng như rất nhẹ nhàng và khôn ngoan ,nhưng bản chất có còn là như thế ?
Mọi sự không bao giờ tĩnh ,luôn đổi thay theo chiều hướng nào ,tự sự việc sẽ diễn ra ,không cần đoán trước ,và luận phi phán xét.!
Con sẽ sống như là con phải sống ,ki cóp lụm nhặt những yêu thương ,cho mình cho con cái của con.Cho những ai cần đến con ,thì con sẽ vì họ trong sức lực của con ,không cần phải cố gắng.
Vâng ,có khi phải là mất mát ,thật là mất mát ,mới nhận ra điều đọng lại nơi trái tim mình .Đấng hằng sống chẳng từng mất mát ,đớn đau quá đỗi đó sao.Thì hôm nay ,con cái Ngài có lý đâu cứ nhăm nhăm đòi cho mình sự đầy đặn thỏa mãn .
Này con đây ,một cát nhỏ bé ,một bọt biển vô thường ,Xin ngài cứ gửi đến cái mà con cần phải chấp nhận .Như thế ,đỉnh Can vê không quá xa vời ,để đường đi sẽ ngắn dần ,và rồi con sẽ tới .Con đã hiểu ra món quà Ngài cho con hôm nay: sự chịu đựng và độ lượng .Chịu thiệt về mình không phải là ngu dốt và kém cỏi ,chịu thiệt về mình là yêu thương lớn đến vô cùng ,trong lặng thầm ,sự thiệt thòi ấy tự con biết được sự ý nghĩa của nó .
Ngài mai ,lại sẽ như mọi ngày ,con người lại cuốn đi trong dòng đời .Sự vui sướng thanh thản của người này ,sẽ được vun bồi bởi một hi sinh câm lặng của kẻ khác.Cuộc sống là như vậy ,cần phải như vậy .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét