21 tháng 4, 2015

Bù Đăng - Sự thách đố hay lời mời gọi ngọt ngào?

Giáp ngày đại lễ kính lòng thương xót Chúa, thiện nguyện Tín Thác nhận được một bức thư thật là lạ. Lạ vì thư không có tên người gửi, chỉ từ con dấu bưu điện chúng tôi dò ra nơi gửi là từ huyện Bù Đăng - Bình Phước.
Thư có đoạn :
"Đại lễ kính lòng Chúa xót thương, liệu Tín Thác có dám rời bỏ đèn Sài gòn ngọn xanh ngọn đỏ đến với Bù Đăng, nơi đây chẳng có hào hoa và văn minh, liệu chăng Tín Thác có dám đến hay không nhỉ ?"
Lòng thiện nguyện viên Tín Thác chợt buồn, bước chân chúng tôi tới tỉnh Bình phước cũng đã nhiều phen, liệu Tín Thác đã làm gì khinh suất để anh em mình phiền giận.
Đem "tâm tư" tới trình bày với linh mục linh hướng với tâm trạng ấm ức vì bị hiểu lầm. Chúng tôi lại học được một bài học. Cha bảo :
- Các con biết một mà chẳng biết mười. Các con đi được bao nhiêu bước chân nơi địa bàn Bình Phước. Tiếng là Bình Phước giáp Đồng nai, song thực tế khu Bù Đăng xa xôi và một vài huyện khu vực Đồng xoài thì lại nằm về giáo phận Ban mê thuột.
Cha mở máy tính chỉ cho chúng tôi biết thêm về giáo xứ Bù đăng quả thật nơi này là quá xa xôi, ngoài sáu giáo họ có nhà thờ thì còn một số giáo điểm xa xôi như Phú sơn, Thọ sơn, Thống nhất...là nơi tập trung toàn đồng bào dân tộc như Stiêng, Mạ, Chăm, Mơ nông...với vô vàn gian khó trong công việc truyền giáo.
Cha lấy bút chấm vào giáo điểm Thống nhất và bảo : nơi này cái địa danh nghe đẹp nhưng thực tế như thế nào, ai trong chúng con cho rằng mình đã biết ?
Chúng tôi im lặng và thực sự là xấu hổ vì sự hiểu biết hạn hẹp của bản thân. Và như thế hai từ thống nhất sẽ là nơi Tín Thác tới trong đại lễ lòng thương xót Chúa.
Và công tác chuẩn bị được thiện nguyện viên triển khai, trong chuyến công tác này chúng tôi sẽ đáp lại khát khao và mong chờ của anh em mình bằng một chương trìnhy tế cộngđồngrất thiết thực.
Hai giờ sáng đã có thành viên lục tục tìm đến điểm hẹn, chúng tôi ra đi khi đêm tối mịt mùng, bỏ lại thành phố phía sau lưng với muôn ngàn đèn hoa rực rỡ. Đáp lại lời thách đó bí ẩn của chủ nhân lá thư, liệu có là điên rồ khi bỏ lại hào hoa lặng lẽ đi vào một vùng tối tăm mà quả thật là chưa từng chạm tới.
Trên chuyến xe đêm này còn có những thiện nguyện viên rất đặc biệt là các bác sỹ y sĩ của Sài Gòn do bác sỹ Nguyễn minh Chiểu làm trưởng đoàn, người bác sĩ có vẻ trầm ngâm tư lự.
Trời tối chỉ thấy lờ mờ bên đường là cây cối hoang sơ. Xe lắc lư trồi lên thụt xuống là câu trả lời điểm đến hẳn là hoang sơ lắm. Và khi ánh ban mai tỏ lộ thì một vùng đất của tỉnh Bình Phước hiện ra với màu xám bạc của đất đã gồng mình nuôi những thân cây điều xơ xác. Bình phước khu vực này không có cái may mắn hưởngphẩm chấttrù phủ của đất đỏ bazan tây nguyên. Bụi thì lầm đường nhưng sao mà cằn cỗi. Lướt qua kính xe lác đác vài chú bò gầy nép mình bên ông chủ là vài chú bé conem dân tộcchân đất, lưng trần cũng gày nhom y như đầy tớ.
Tới đường giáo điểm Thống nhất thì nắng ban mai vừa lên. Cảm ơn và thương xiết bao cha sở và đồng bào đã tới đón chúng con...từ đêm. Nói trộm nhìn cha chánh xứ chắc không khá hơn bác...xe ôm nơi đầu một thị trấn nhỏ nào đó nơi miền quê. Ngài khắc khổ gày gò hòa trong đám đông đông bào đủ mọi dân tộc. Ở đây có nhiều dân tộc sống cùng nhau : stiêng, Mơ Nông, chăm, mạ...Sẽ dành thời gian chia sẻ với ngài sau. Còn bây giờ cha con thày trò bắt tay vào việc.
Hôm nay Tín Thác chúng con đến ngoài mang quà tặng là nhu yếu phẩm tới anh em mình, thì phần rất quan trọng của chuyến đi là tổ chức khám chữa bệnh cho đồng bào. Cha linh hướng của chúng con đã lường rất sâu sắc vấn đề : thời tiết bắt đầu chuyển mùa, nơi thâm sơn cùng cốc sẽ chịu những thử thách rất khắc nghiệt, những bệnh nhiễm trùng bệnh theo mùa như sốt rét, sốt xuất huyết, tiêu chảy có nguy cơ tăng cao...Nên chuyến đi này công tác chăm sóc sức khỏe cho đồng bào đặc biệt được chú trọng.
Trích ghi chép của thiện nguyện viên - bác sĩ trưởng đoàn trần minh chiểu :
- chuyến đi này chúng tôi đã khám cho tổng cộng cho 320 bệnh nhân. Điều làm tôi xúc động là chúng tôi đã thực sự chạm tới nơi đáy cùng của cái nghèo, trăm phần trăm là đồng bào dân tộc. Đa phần trẻ con suy dinh dưỡng. Ngay người lớn cũng còm hom, có lẽ họ ăn uống quá thiếu chất thiếu cả vệ sinh nữa...
Cơ số thuốc chúng tôi mang theo quả thật là quá hữu dụng cần thiết cho nơi này, thuốc kháng sinh, thuốc bổ là rất cần thiết, kiến thức về y tế của đồng bào gần nhưlà số không. Nơi đây có bệnh mà đi khám là quá quí rồi, những khái niệm như y tế dự phòng, phòng chống dịch dường như xa vời quá....
“Thương thật, có đứa trẻ dân tộc Mạ, chừng sáu tuổi thôi, hỏi ngày sinh mẹ nó bảo không biết tờ lịch là gì, chỉ biết sinh con theo mùa con trăng sáng...đứa bé bị dị tật sinh dục. Giải thích cho mẹ nó từ ngữ khoa học quá thì chị ấy chẳng hiểu đâu, động viên chị đưa cháu về Bệnh viện nhi đồng một. Trẻ này cần phải được xác định lại giới tính, có thể phải phẫu thuật....
May quá, mà có lẽ là Chúa thương, chúng mình phát hiện ra hai bà cụ người Stiêng có vấn đề rất nặng về hô hấp. Nếu không phát hiện kịp và cho dùng đỡ cơ số thuốc trong mười ngày, thì không biết sau vài cơn mưa, nhiễm lạnh hai cụ sẽ ra sao, mình dặn người nhà dùng hết cơ số thuốc cố gắng đưa cụ tới cơ sở y tế theo dõi tiếp....”
Cũng xin chia sẻ đôi chút về vị bác sĩ rất là dễ thương, khi xe sắp khởi hành anh bỗng đề nghị lán lại để anh đi mua...bánh gạo và kẹo sữa. Và khi đoàn phát thuốcc khám bệnh cho đồng bào, anh dặn thiện nguyện viên : cứ trường hợp nào có phụ nữ địu trẻ con với lủ khủ bé em níu chân thì cứ phát cho các em phần bánh gạo và kẹo sữa, khi trẻ con có đủ thì thêm phần cho phụ nữ. Lúc công việc tạm nghỉ giải lao nghe anh chia sẻ mới thấy được cái tâm của người lương y có Thiên Chúa ngự trong tâm hồn thật là sâu sắc và cũng thật là ấm cúng. Anh chia sẻ :
- mình biết đồng bào dân tộc đơn sơ lắm, họ yêu Chúa và gìn giữ giới răn bằng cả sự tôn nghiêm, lễ sáng thì họ sẽ nhịn ăn từ khuya hôm trước, xong lễ, đợi thiện nguyện viên cũng mấy tiếng đồng hồ, khám xong bệnh, lãnh xong quà hẳn các trẻ và đồng bào...đói. Người bác sĩ cũng cho hay anh rất tâm đắc lời kinh thánh trong đoạn Chúa giêsu hóa bánh ra nhiều giúp năm ngàn phụ nữ trẻ em ăn no và còn dư ra mấy thúng...đoạn thánh kinh đó cho anh bài học về tính thiết thực trong công tác cộng đồng, tình yêu thương cần phải được tỏ lộ bằng những hành động cụ thể tưởng nhỏ mà không nhỏ.
Khi đồng bào tíu tít gùi hàng, địu con, pháp phới bóng bay rộn ràng đi về có phum sóc, thì vị "linh mục xe ôm" mời thiện nguyện viên chúng tôi đi...du lịch, tới một nơi rất đặc biệt là : sóc bầu cá rô.
Bầu cá rô, bầu khô là...đói
Cha sở nhờ bà con kiếm xe công nông thồ hàng, còn thiện nguyện viên thì đi nhờ bà con bằng đủ các phương tiện tại chỗ vô trong sóc, bụi cuốn đỏ mù mịt theo đấu đoàn người trong khấp khểnh đường trường, anh chàng dân tộc hổn hển kể cho chúng tôi nghe về người mục tử mà anh thần tượng :
- ngài là chánh xứ đấy, mà thành người đồng bào rồi, cả tuần ngài chỉ về nhà thờ một buổi thôi, ngài giao nhà thờ cho cha phó săn sóc con bản thân ngài đi...cắm bản.
- ở thì người đồng bào chúng tao không có xé tờ lịch tính ngày như người thành phố đâu. Cứ cái rẫy xanh là chúng tao di. Khi nào thóc vô gùi thì chúng tao mới về. Cha muốn gửi Chúa tới cho chúng tao thì cha cũng phải theo đồng bào thôi. Cứ khi nào thấy bếp lửa có dăm mái đầu thì y rằng có thêm một mái đầu bụi ngầu của cha sở...
Sóc bầu cá rô sẽ là sự rất ngạc nhiên với người thành phố. Giữa sóc có một cái vũng trũng xuống đồng bào gọi là cái bầu, bầu ngập nước mùa mưa, cá rô theo những con nước li ti từ suối róc về, cá mẹ nhỡ nhỡ mang theo rất nhiều cá rô contý hin, tí hin thì tí hin đó cũng là lộc Chúa ban cách thần kỳ khiến cái bếp của đồng bào thơm phức.
Anh chàng dân tộc mà ngẩng lên chưa kịp mời chén rượu là cha sở đã du dương : Chúa kể dụ ngôn này. Anh chàng dỏng lỗ tai, cái ly hạ xuống, lời Chúa chạy vèo vèo, cha dạy mười câu anh nhớ một câu và bớt uống một ly ấy là quá quí.
Đung đua trên võng ru con, chị vợ quấn một điếu thuốc vê bằng lá rừng, chị chỉ cần gắt một câu : nghe chưa, Chúa dặn : chớ có lo say sưa chè chén, là anh chồng im re, lời cha xứ lại lọt thêm vô lỗ tai một câu nữa....
Ấy nhờ cái cách dậy dỗ lạ lùng như thế mà cái nơi này biết tới một thiên Chúa xót thương, một cái nhà nguyện đơn sơ được dựng lên kể cũng mấy năm, hết mưa trời dội nắng, cái bầu khô queo, dân dắt vào rừng kiếm măng, nhưng vẫn tranh thủ về nhà nguyện nghe cha giảng về thiên Chúa. Trời cứ nắng lửa, có cái quạt duy nhất cánh sắp rụng rồi. Con nhường cha, cha chẳng nỡ hưởng một mình thôi cứ để gió muốn thổi đi đâu thì thổi.
Nghe thì buồn cười đấy mà sao mắt cay, sao lại không khi biết rằng người mục tử ấy nhịn mặc nhịn ăn đếm đầu trẻ trong sóc có bao nhiêu em thì tằn tiện sắm bấy nhiêu ghế nhựa lớn, và cũng bấy nhiêu ghế nhỏ.
Người lớn đi rẫy về thì lớn ngồi ghế to, nhỏ ngồi ghế bé cùng nhau hưởng tiệc lời Chúa hả hê. Người lớn vào rừng lo mưu sinh kiếm cơm, ở nhà trẻ vác ghế ra rừng cao su ghế lớn làm bàn, ghế nhỏ ngồi cha lại là ông thầy đồ dạy trẻ từ con chữ cho tới từng dòng giáo lý khai tâm, mưa thì cha con thày trò chạy vào nhà nguyện núp ngó lên ảnh Chúa xót thương bạc phếch bạc phơ kiên nhẫn thưa : lạy Chúa giêsu con Tín Thác vào Chúa....
Tại ấp bầu cá rô thiện nguyện viên triển khai tặng quà chăm sóc sức khỏe cho bà con, và tranh thủ cùng nhau chia sẻ nguyện cầu dâng lên Chúa lòng biết ơn và Tín Thác. Biết ơn vì nơi rừng hoang núi đỏ này cha vẫn quan phòng con cái cách diệu kỳ, ban cho họ tấm lòng đơn sơ và cả người mục tử giàu tâm huyết. Cha trăn trở nhiều lắm, đồng bào còn sống theo hủ tục lạc hậu, cái lối suy nghĩ cũng còn nông cạn hoang vu, sao đây để giữ cho lời Chúa thấm vào lòng, ở lại với họ trong cuộc sống thật là không dễ...Muốn mọi sự sâu rễ bền gốc phải hướng tới giáo dục thay đổi nhận thức cho đồng bào, cần phải đào tạo gấp thế hệ giáo lý viên song thực lực về kinh tế là còn rất khó...
Lắng nghe chia sẻ của vị mục tử đáng kính lòng chúng con bỗng ngậm ngùi, cùng trên một quê hương đất nước VN mình, mà nơi thì giáo đường nguy nga, còn ở nơi này, tiếng chuông gọi người ta là một cái thùng tôn rách được treo tòn ten ở cái gác chuông là một ngọn cây điều. Mang Chúa tới với đồng bào hóa ra không phải từ những tôn nghiêm cung kính nặng tính lễ nghi mà lại từ bền vững những bước chân miệt mài cắm bản của người mục tử giờ đây đã để cuộc đời mình hòa cùng cuộc đời của những đồng bào dân tộc đi như ngọn gió đơn côi qua từng vạt rãy, từng bếp lửa...
Cay mắt và xao lòng một chút chúng con sẽ cố gắng góp thêm những bước chân. Kìa bà con đang reo vui khi Tín Thác nhờ một anh dân tộc đưa ra thị trấn kịp mua bốn cái quạt mang về gắn ở bốn góc nhà nguyện đơn sơ, để gió sẽ thổi mát rượi trên đầu trẻ thơ, thổi tung mái tóc dài của em gái sóc bầu cá rô biết yêu là lắng nghe lời Chúa. 6 Xóm bản có bà con túm lại sinh sống khát khao có được tượng lòng Chúa xót thương, khát khao ái chính đáng xiết bao, chúng con sẽ cố gắng thu xếp....
Đường về thành phố còn xa lắm, nào chúng ta cùng quây quần bên nhau, dâng những khó khăn và trăn trở lên thiên Chúa tình yêu, đấng sẽ luôn xót thương và không bao giờ bỏ con cái dù chỉ là một canh giờ. Chúng ta cầu nguyện và phó thác cho ngài tất cả.
Tạm biệt sóc bầu cá rô, tạm biệt vị mục tử đang thiêu đốt cuộc đời mình nơi thâm sơn cùng cốc bằng chính tình yêu của thiên Chúa, chúng con chúc ngài mạnh khỏe, mãi giữ lửa cho một bù đăng còn rất đói khát của ăn thiêng liêng, hẹn một ngày trở lại...
Và như thế bức thư bí mật đã được giải mã, sự thách đố đã trở nên lời mời gọi rất ngọt ngào…
TÍN THÁC SÀI GÒN
21-4-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét