24 tháng 2, 2015

- Chuyến tàu trễ -

- Chuyến tàu trễ -
Những giờ khắc giáp giao thừa mái ấm giữa đời đón tiếp những vị khách rất đặc biệt.
Đó là tốp công nhân làm việc ở công ty trưng vui và một số bạn là ở các xưởng tư khu vực nhị xuân.
Giáp giao thừa mà các em không vui. nụ cười kém rạng rỡ.
Em trần thị bạch mỹ cho biết :
- Buồn thật, tết này chúng con không về.
Lý do đơn giản và cũng rất căn bản : tiền. Vì các em mới vô làm chỗ mới chưa đầy tháng thì không thể có thưởng có chính sách như những công nhân lâu năm, việc chuyển đổi công việc ngày cạn tết là một thiệt thòi rất lớn.
Riêng bạch mỹ là trường hợp khá đặc biệt, em đã là cư dân thân quen của mái m giữa đời, từ lúc là cô gái mải yêu mải đương, lỡ mang bầu, được thừa nhận làm dâu con trong một gia đình hiện tá túc ở bình tân và tới ngày đi sinh nở, kiếm việc mưu sinh, mái m giữa đời luôn là cây cầu đưa em đến với thiện nguyện Tín thác và lo lắng cho em, nhưng để hoàn thiện cuộc sống, cá nhân em rất cần cố gắng.
Mỹ quê ở long tân - bà rịa, giờ nơi đó có một mẹ già và em thơ, cuộc hôn nhân gãy đổ của mẹ cha cũng là một lý do đưa tới cuộc sống gai góc của cô công nhân sớm làm mẹ.
Ngày tết, chúng tôi cố né những nỗi buồn, thôi thì khơi nên những niềm vui, dù nho nhỏ thôi động viên nhau trước giờ xuân đến.
- Giờ này nếu có một điều ước, các em sẽ ước gì.
- ước được về nhà ! - Các em đều mong thế.
Chẳng có bà tiên hay ông tiên trong cổ tích, mà chỉ có một nhóm thiện nguyện và một người tu sĩ trước tết chúng tôi kịp gặp gỡ đổi trao, người tu sĩ đã nhìn rất xa, ông đã lường trước vấn đề. Trước khi chia tay đón xuân ông dúi vào tay chúng tôi chiếc phong bì 3 triệu đồng với lời căn dặn lạ lùng : cứ tin cha, bởi vì trong cuộc sống luôn có những chuyến xe rất trễ cho người thiệt thòi, khi ấy sẽ cần đến !
Cha đã nói đúng, đã có người mơ ước tưởng rất đơn sơ, về với gia đình, ấy vậy mà nếu chẳng có tiền, ước mơ đó sẽ là rất xa xỉ.
Vui thì vui thật song bây giờ là lo toan, sáng mai mùng một, liệu có xe hay không? Thiện nguyện viên gọi tổng đài và được biết rằng : tối mùng một tàu chạy về miền trung đã dẵn sàng, còn cô nàng quê long tân thì cam kết kể cả đón xe từng chặng con vẫn sẽ về, vẫn sẽ về, chút chậm trễ không là gì so với niềm vui bên gia đình ngày năm mới…
Ngoài tiền xe vị mục tử và thiện nguyện viên trao, chúng tôi cũng kịp chuẩn bị thêm cho các em quà tết, cũng đơn giản : đậu nành rang xứ hóc môn, bịch lạp xưởng tính dành cho ngày tết...
Và Chúa thương ưu ái, chiều mùng hai các em đồng loạt báo tin đã ở nhà, một cô bé bà rịa, và hai cậu chàng quê pyên đã có tết dù hơi muộn.
Chúng tôi cũng vui sướng khi thiện nguyện viên nhắc nhở nhau : vui đón tết cổ chuyền song đừng quên mùa chay thánh, năm nay lễ tro đã xức chiều giao thừa, giáo Hội ưu ái để mùng chín mới ăn chay, song tinh thần mùa chay thì phải từng ngày, từng ngày cố gắng không xao nhãng.
Một chút việc nhỏ hi vọng làm đẹp lòng chúa và thêm nét duyên dáng cho mùa xuân, người linh mục luôn dạy chúng tôi học lấy tinh thần mở lòng với đồng loại. Các bạn công nhân ấy dù không cùng tôn giáo, dù chẳng biết tới mùa chay. Nhưng niềm thương nỗi nhớ cố hương là rất thật, một chút giúp các bạn kịp lúc đến chuyến xe trễ ngày xuân, cũng là cách chúng tôi chay tịnh tâm hồn, để thấy việc trao ban, yêu thương giữa con người với con người là rất cần thiết.
Mùa xuân, chỉ nên nói những sự vui, vui chúc thiện nguyện tín thác, cha lãng tử, các công dân của mái ấm giữa đời tiếp tục một hành trình Xuân thấm đượm yêu thương, Chúa của tình yêu và của lòng xót thương sẽ luôn nâng đỡ những bàn chân thuyện nguyện, và như thế mỗi chuyến xe đời dù trễ muộn nhưng luôn chở đầy hạnh phúc ngọt ngào.
SÀI GÒN
THIỆN NGUYỆN TÍN THÁC

2/2015

17 tháng 2, 2015

Chán làm người tỉnh chúng ta điên

Chán làm người tỉnh chúng ta điên
Cười ngả cười nghiêng, hiền thật hiền
Sáng sớm nơi bệnh viện tâm thần thủ đức, chỉ toàn những tiếng cười. Những con người mà với họ giờ đây khái niệm cuộc đời không thể cắt nghĩa cách bình thường. Người bệnh thần kinh mà, cắt nghĩa rạch ròi thì có nghĩa gì đâu, tốt nhất là hãy cười với họ.
Chị Châu – một thiện nguyện viên - có thâm niên một năm rưỡi nuôi cha bị bệnh nơi bệnh viện này, chính vì vậy chị quay lại nơi đây, đầy thương yêu. Vừa cười với các bệnh nhân, vừa lặng lẽ chuẩn bị những phần quà, chút nữa đây các thiện nguyện viên sẽ tới cùng chị thăm hỏi gần 1.300 bệnh nhân đặc biệt.
 
Trong bếp người nữ cấp dưỡng là chị Tươi đang hướng dẫn bệnh nhân đưa lên xe ba bánh những nồi cháo thật to bốc khói thơm lừng, bữa ăn sáng nay là món cháo thịt bằm mà các cấp dưỡng hộ lý đã hầm từ tờ mờ sáng !
- Họ là những bệnh nhân thể nhẹ, dù chưa dứt hẳn bệnh nhưng bắt đầu nhận thức được rồi, lao động nhẹ trong môi trường thoải mái chính là cách giúp họ bớt bệnh đấy - người hộ lý cho biết.
Và rồi các thiện nguyện viên cũng đến khi kim đồng hồ chưa tới bảy giờ, những trao đổi nhanh để nắm tình hình, để còn nhanh chóng tới từng phân trại của bệnh nhân cho kịp.
Bởi vì đã là ngày cận tết, và hôm nay là ngày bệnh nhận được "về phép" với gia đình, theo một bệnh nhân cho biết là những anh em nào bệnh tình nhẹ dần, sẽ được gia đình tới đón về ăn tết trong mười ngày sau đó sẽ trở lại điều trị.
Món quà mà thiện nguyện viên gửi tới các bệnh nhân chỉ rất là nhỏ bé, bịch bánh thật ngon và hộp sữa tươi, như một bữa ăn dặm thêm trong ngày cuối năm này, song để có được đủ quà cho tất cả 1.300 bệnh nhân thì đó là cả tấm lòng và sự cố gắng của nhóm thiện nguyện viên tín thác.
Nơi những phân trại bệnh nhân nặng, chúng tôi được cán bộ của bệnh viện giúp đỡ đi kèm, các anh chị nhắc nhở chúng tôi giữ gìn đồ đạc cá nhân và nhắc thiện nguyện viên nữ đứng đảm bảo an toàn. Phải vậy thôi, bệnh nhân mất lý trí mà, mọi sự đều có thể xảy ra. Sự cẩn thận là cần thiết.
Nhưng như có một kết giao thân thiện, không có bất cứ bệnh nhân nào gây khó cho thiện nguyện viên, ngược lại họ còn phụ giúp chúng tôi chia quà tới anh em bệnh nhân ở cùng, và nhiều người còn thủ thỉ chia sẻ cho chúng tôi thế giới khác thường của họ :
Ví như có một bệnh nhân từng là một nhà sư, không biết tự vì đâu cô cứ đau đầu hét la điên loạn, được nhà chùa đưa vào viện, cô bớt dần dần những cơn đau đầu, cô bảo vẫn mơ thấy đức phật nhiệm màu, và cô vẫn tụng kinh khi có khách tới thăm, hi vọng cô...gặp phật.
Hay có một bệnh nhân khác anh cứ đứng giữa trời chẳng chịu nhúc nhích một li, hỏi ra thì anh bảo là : anh đang giữ thăng bằng cho cả thế gian, nhúc nhích là trái đất này nổ tung, tất cả sẽ bay ráo lên trời, nguy hiểm lắm !
Có đủ lý do khiến con người một ngày bỗng thành ra điên loạn, và cũng có khi người ta lọan điên mà chẳng biết tại làm sao. Chỉ biết vào tới đây, là cõi người tỉnh đã ở rất xa xôi, các bác sĩ ngành bệnh học tâm thần quả là những con người kiên trì nhất thế gian, khi từng ngày, từng phút kéo nhích các bệnh nhân hội nhập lại với cuộc đời, quả là một công việc gian lao và cực nhọc.
Dừng lại bên tấm bảng thông tin của bệnh viện, mới thấy nơi đây rất cần sự sẻ chia của cộng đồng. Các bệnh nhân vào đây rất nhiều người không còn người thân, ở viện hai ba mươi năm, và có khi là ở luôn hết cả kiếp người điên khùng lãng đãng. Sự bảo trợ của nhà nước cũng hữu hạn, bệnh nhân càng ngày càng đông, để đảm bảo cuộc sống vật chất cho hàng ngàn con người, sự chung tay lo toan là điều rất cần thiết.
Tín thác là một nhóm thiện nguyện nhỏ bé, dù tấm lòng và ước vọng thì rất đầy, khi tới với các bệnh nhân nơi bệnh viện tâm thần ngày cuối năm này, chúng tôi nhận ra, sự sẻ chia của chúng tôi là quá bé nhỏ, khiêm nhường so với những vất vả của các lương y đêm ngày tận tụy vì các bệnh nhân đặc biệt. Sự chia sớt của tín thác cũng quá bé nhỏ so với nỗi đau, sự thiệt thòi của hàng ngàn bệnh nhân trong tình trạng u mê. Vậy điều chúng tôi có thể đóng góp cho anh em, là xin cho chúng tôi được gởi lời cầu nguyện tha thiết chân thành, gửi tới thiên chúa của xót thương và nhân ái, Xin ngài đoái thương, bổ trợ sức khỏe, sự kiên trì và tình yêu người cho các lương Y. Và ngài cũng trở che quan phòng cho những con người chìm trong u mê điên loạn kia, cách thức tồn tại nhẹ nhàng với số phận của họ.
Ngày cuối năm, những bàn chân nhỏ của thiện nguyện viện rời xa bệnh viện của các bệnh nhân tâm thần, nhưng lòng trí chúng tôi đã gửi lại anh em thiệt thòi của mình nơi đó chút thương yêu và thông cảm.
Hóa ra, thế giới của tỉnh thức cũng rất gần gũi với sự cuồng điên, bời vì xét cho cùng, chúng ta đều là anh em của nhau, đều là con cái của đấng yêu mến và xót thương. Vậy mình thương nhau đi, có nề hà chi điên hay là tỉnh !
Xin được gửi lời cảm ơn tới vị linh mục lãng tử đã âm thầm đồng hành với chúng tôi trong những chuyến đi dài…
THIỆN NGUYỆN TÍN THÁC
SÀI GÒN
17/2/2015
 
 
 

16 tháng 2, 2015

NHỮNG VIÊN GẠCH ÂM THẦM THINH LẶNG CỦA GIÁO HỘI

NHỮNG VIÊN GẠCH ÂM THẦM THINH LẶNG CỦA GIÁO HỘI
Thành phố Hồ Chí Minh cứ mỗi cuối tuần nếu có mặt ở các khu dân cư gần như công giáo toàn tòng : khu xóm mới gò vấp hay một khu vực ở gần nhà thờ đức bà, tân định, hoặc một vùng quận tám...bạn sẽ thực sự choáng ngợp.
Bởi vì sắc màu quá, rạng rỡ quá đi thôi, khi tháp chuông nhà nhờ vút cao trên nền trời nhạt nắng, không gian rộn rã tiếng chuông ngân, thì hàng ngàn hàng ngàn giáo dân tấp nập tới giáo đường, nam thanh nữ tú thì các kiểu thời trang, các mẹ các chị tha thướt áo dài, các ông thì xúng xính sơ mi thùng cà vạt. Và hạnh phúc sẽ dâng đầy khi bạn biết rằng toàn bộ khu dân cư xóm đạo nơi thành phố năng động nhất cả nước này đều là khu dân cư kiểu mẫu.
Nhưng ít ai biết rằng, làm nên một đời sống đạo hào hứng khởi sắc như thế, lại có phần đóng góp không hề nhỏ của những hi sinh lặng lẽ tới khôn cùng của một thế hệ linh mục tu sĩ gọi vui là đã...về vườn. Họ ở đây, hiện hữu rất âm thầm, tưởng như chẳng có bóng hình giữa muôn ngàn sôi động.
Chiều cuối năm này, lội ngược sắc màu, chúng tôi đi....
Ở cuối một con ngõ nhỏ của một khu dân cư ở quận thủ đức, phần mặt tiền đã được nhà nước trưng dụng thành cơ sở giáo dục cho học trò, cánh cửa ngách nhỏ dẫn chúng tôi tới một tu viện tĩnh lặng và bình yên, tĩnh lặng tới mức nghe cả tiếng con ong mật xanh biếc chao mình đậu xuống cánh hoa lài thơm. nơi đây là nơi sinh sống của hai mươi nữ tu dòng đa minh bà rịa, các sơ đã già lắm, sau khi đã dâng hết cả tuổi xuân cho giáo hội lữ hành tuổi già các sơ về đây, thương các sơ mười vị nữ tu trẻ khác ngoài công việc và trách nhiệm của dòng trao, các sơ về đây chăm sóc cho các vị nữ tu đáng kính giờ đã như những ngọn đèn lay lắt. Làm sao không thương xót khi có những xơ đã dâng trọn đời cho việc hãm mình cầu nguyện cho bình an thế trần giờ lớn tuổi lẫn rồi, đêm giật mình thảng thốt tưởng đến giờ nguyện gẫm lại bật dậy đọc rân ran kinh kính mừng, đọc có một bè, và những tưởng vẫn có một bè các chị em cùng đọc gẫm. Nhiều sơ khác giật mình tỉnh giấc cũng thấy phiền, song thương sơ chị giờ đã rơi vào lãng quên thần trí lại ráng đặt lưng tự dỗ giấc cho mình một giấc ngủ muộn thật khó khăn, thì bây giờ có còn gì đâu ngoài cái xót thương cảm thông cho nhau nho nhỏ vậy.
Ở khu vực nơ trang long bình thạnh 35 nữ tu khả kính của dòng bác ái vinh sơn, tuổi già cũng leo lét dựa vào nhau, gầy dựng tinh thần cho các sơ thế hệ kế thừa bước tiếp. Nhìn Sơ tóc bác trắng nằm liệt lào trên giường, thật thương. Chính những đôi chân héo hắt gầy thời trẻ đã có mặt mọi hang cùng hóc hẻm nâng đỡ bao số phận con người, dòng nữ tử bác ái vinh sơn đã chọn cho mình chiến tuyến khó khăn là chăm sóc nệnh nhân HIV, phong cùi và những người già cô thế.
Đạo đời đâu có cách xa, bởi trong tu viện này, chẳng chỉ là có các nữ tu, cùng sống nơi đây còn có 67 cụ già neo đơn, không nơi nương tựa được dòng cưu mang cùng với các sơ cao tuổi.
Làm sao không thảng thốt buồn, khi mà nơi giường một nữ tu già, là tiếng thì thầm như khói sương : kính mừng maria đầy ơn phúc…”, thì cũng cách không bao xa nơi giường một người mẹ trần gian, bà cụ quờ quạng sờ mặt thiện nguyện viên mà ru câu ví dầu thăm thẳm :
u ơ
Gió đưa bông cải về trời
Rau răm ở lại, chịu đời đắng cay...
Thương lắm xót xa lắm, những người người phụ nữ chọn cho mình con đường vĩnh khấn đồng trinh. Các sơ mang cả ý chí, tinh thần và sức khỏe dâng trọn vẹn cho cuộc trường chinh của giáo hội giữa lòng trần gian... Đi thăm viếng các sơ ngày cuối năm, chúng tôi tự hỏi rằng, khi một thiếu nữ hạnh phúc và rạng rỡ tinh khôi bước vào cửa thánh đường, tuyên hứa trong lễ hôn phối đầy vinh phúc, các em có biết và có cảm, hạnh phúc các em có, lại được vun bồi bởi chính lời cầu nguyện liên lỉ của những nữ tu khấn trinh khiết trọn đời ép mình trong các tu viện và thậm chí lăn xả vào khó nhọc đời, và bỏ bẵng cả tuổi thanh xuân không nhỉ ? Các em có biết và có cảm thấy không ???
Cuối năm lội ngược không gian phố thị, thiện nguyện viên cũng dành thời gian và tấm lòng đến với các tu sĩ và linh mục hồi hưu, tuổi trẻ hăng hái lo toan cho giáo hội xiết bao sự lớn lao, bóng xế chiều các cha âm thầm gửi thân nơi những nhà hưu dưỡng.
Nhà hưu Chí hòa sáng nay hình như không khác bao nhiêu chòa một năm trước chúng tôi ghé qua ? Gốc hoa sứ vẫn lặng lẽ cô đơn gửi đất những cánh hoa buồn mà thơm ngát. Cầu thang vẫn cũ kỹ đưa bước chân khách tới phòng cha vị ngày nào, năm nay mắt cha yếu hơn, chẳng con nhận ra con cái.... Nhưng khi trò chuyện, cha chẳng nhắc chi tới bản thân mình, chỉ thở dài báo tin một đồng đạo qua đời, và một cha khác lại vừa vô bệnh viện. Xuân cứ đến, ở đâu xa tít và ồn ã ngoài kia, chứ nơi này, không gian như ngưng đọng và.... Không tuổi, không ngày tháng...
Ở nhà hưu hà nội không gian còn cô tịnh hơn cả ở chòa, nơi này chỉ có năm cha già bầu bạn cùng nhau, trong đó có một cha đã lẫn và mới đột quị thành ra suýt liệt lào, giờ lại tập nói, tập ăn lẫm chẫm từng bước, từng lời như là em bé !
Cha trưởng của nhà hưu này rất may mắn còn chút sức khỏe, vậy là cha tổ chức dâng lễ cho chính anh em mình vào mỗi sáng thứ bảy, và còn tranh thủ đi thăm kẻ liệt ở khu dân cư xung quanh, đối với cha, hồi hưu không có nghĩa là nghỉ ngơi, mà là đến gần chúa hơn theo một phương thức mới.
Thiện nguyện viên chúng con đứng trước những cây đa cây đề của giáo hội, cảm thấy mình nhỏ bé xiết là bao, xin cho chúng con dâng chút quà mọn tới các cha, và cha con mình cùng hát vang lời ngợi ca thiên chúa vậy. Nhìn các cha thanh thản, lặng lẽ lướt qua tuổi già bóng xế cách âm thầm, chúng con nghẹn ngào nhận ra : giáo hội kiên vững và thăng hoa công sức của các cha là lớn lao khôn xiết.
Chúng con cũng lặng đi bối rối và xấu hổ khi tới nhà hưu bắc Ninh, đã tưởng lầm cha lễ là một người phụ bếp, cha ngồi đó, áo sờn bạc đơn sơ, lặng lẽ gói bánh tét cùng mấy người phụ nữ, hóa ra cũng lại là các sơ, không có bất cứ dấu hiệu nào từ cách ăn mặc hay ngôn từ chứng tỏ đây là các đấng bậc, các nữ tu đầy trọng thị của giáo hội. Cha và các sơ trò chuyện về quê hương xứ sở bắc ninh giờ đã rất xa xôi, như cha 41 năm làm linh mục tận hiến cho đời, tuổi trẻ về mãi tvinh xa xôi khai trí đem tin mừng tới đồng bào khơ-me, giờ hơn bẩy mươi tuổi hạc về nhà hưu ngày ngày cuốc đất làm vườn, tết này thấy các sơ vất vả nhọc nhằn, cha xắn tay áo, lần đầu tiên gói bánh tét và kiêm luôn phụ bếp...Cha ơi cho chúng con xin lỗi về sự vô ý tứ dại khờ, quả thật cái áo không làm nên nhân cách một thầy tu, quả thật lúc mới vô con tưởng cha là một người phụ bếp !
Một chuyến đi với chút lòng nho nhỏ của thiện nguyện viên, quả thật chính chúng con đã được học một bài học cuộc đời đầy ngỡ ngàng : chúng con nhận ra giá trị của hi sinh dâng hiến âm thầm. Và chúng con học cách nhìn lại mình còn yếu ớt mông muội và tối tăm, các vị tu hành tuổi cao sống âm thầm nơi các tu viện và nhà hưu hóa ra từng ngày từng giờ vẫn nâng đỡ chúng con qua nguyện cầu và hi sinh lặng lẽ.
Xin cho thế hệ trẻ của giáo hội dâng nên quí cha, quí sơ giờ cánh hoa lòng của biết ơn và cảm phục.
Tái bút: Với tấm lòng thành và sự giúp đỡ của cha Lãng tử. Thiện nguyện Tín Thác đã tới thăm:
  1. Tu viện Đa Minh – Bà Rịa đóng tại Thủ Đức : Gồm 22 sơ già và 10 sơ trẻ.
  2. Nhà hưu Bắc Ninh : Gồm có 5 cha hưu và 2 thầy.
  3. Nhà hưu Phát Diệm : 14 cha hưu trí.
  4. Nhà hưu Chí Hòa: 14 cha hưu trí.
  5. Nhà hưu Hà Nội : 5 cha hưu và đau yếu.
  6. Tu viện nữ tử bác ái Vinh Sơn : tại Nơ Trang Long – Bình Thạnh : 34 sơ già nua yếu đau, 19 sơ trẻ, tại đây còn cưu mang thêm 67 cụ già không nơi nương tựa.
Tín Thác sẽ cố gắng lãnh hội Lòng Chúa xót thương và tiếp tục bước chân thiện nguyện.