Chuyện về người không mặc áo bao giờ.
Chị làm nghề ve chai, túm được chúng tôi chị bảo :
- Các cô ạ, xin các cô đấy, theo tôi
tới nhà cậu ấy đi, cậu ấy cứ lang thang, không chịu mặc áo bao giờ, nhưng mà
hiền lắm, dễ thương lắm.
Nhưng biết làm sao mà gặp, khi người
đàn ông ấy chẳng biết khi nào ở nhà, anh lang thang suốt ngày ngoài đường, kể
từ khi người cha qua đời thì anh ta còn lang thang nhiều hơn, và cứ cười suốt...Thôi
đã đi qua ngõ mà không vào, áy náy quá đi, thì cứ vào cho chị làm nghề thu mua
ve chai vui lòng, bởi chị ấy đã nhiệt tâm đến thế.
Tưởng rằng đi qua ngõ dè đâu cua quẹo
cả gần chục con ngõ ngoằn nghèo, không có người dẫn đi thì thiện nguyện viên
đúng là bó tay, vào không nổi và ra không xong, cứ cua quẹo, và hẻm cứ thắt nút
cổ chai từ từ, cho đến khi chỉ còn đủ một xe chạy nối đuôi thì cũng đến nơi cần
đến.
Cũng đã đi nhiều thấy nhiều nhưng
thiện nguyện viên rất ngạc nhiên, cái gọi là nhà giống như một ngách kẹt giữa
hai nhà hàng xóm hai bên, chừng hơn một mét ngang, duy nhất cửa chui vô treo toòng
teng một quần đùi khâu túm gối, và thật hên, đàn ông không mặc báo đang ngồi
thu lu trên một ghế gỗ đồng thời là giường ngủ.
Đàn ông không mặc áo vẫn cười, nhưng
không nhúc nhích một ly, có tiếng lạch cạch rồi một người phụ nữ lớn tuổi lồm
cồm chui xuống từ gác xép.
- Tôi là chị dâu cậu ấy - người phụ
nữ cho hay, và qua người chị dâu này, chúng tôi biết thêm về gia cảnh của đàn
ông chỉ cười và suốt đời không mặc áo
2- Chú ấy là người cõi nào, chứ không ở cõi này đâu:
- Theo chị anh tên là lê võ,
thần kinh không có bình thường, lê
võ có một người anh cũng thiệt
thòi làm nghề sơn nước và là "chồng" của chị.
Lê Võ sinh ra chỉ biết là mình ở với
bố, chắc là mẹ anh mất từ khi anh nhỏ xíu xiu, người bố ngày ngày bao bố trên
vai, nhặt rác mưu sinh và nuôi thằng con trai khác tính.
Chỉ biết lê võ có mặt
trên cõi đời này, không thích có bất cứ thứ gì vướng trên người, trừ mảnh quần
che đi phần thân thể buộc phải che, lê
võ cứ trần trụi như thế suốt cả
đời từ khi bé.
Bà mua bán ve chai xác nhận, từng
thấy tội nghiệp mang quần áo tới cho, lê
võ nhận nhưng không mặc và lại
đem cho ai đó cũng không ai biết.
Lê võ
không tha thiết hay nhận thức gì về thế giới hiện đại xung quanh, anh lớn lên,
lại một bao tải và cây cời, lang thang bới và nhặt, tịnh không biết bán mua,
tính không xin xỏ ai, chỉ thì
THẦM TRONG MIỆNG ĐIỀU GÌ ĐÓ MÌNH ANH BIẾT.
Rồi người cha khốn khổ qua đời, lê võ
bỗng cười nhiều hơn. mắt đăm đăm
nhìn ban thờ, chỉ cười không thấy nước mắt chảy ra, lê võ đau mất
cha theo cách của mình, người thế gian chịu không thể hiểu.
Ông trời không lấy hết của ai, người
anh của lê võ ở đâu đó tìm về, cùng người đàn bà
vợ anh thế cái khoảng trống người cha vác bao cời bới rác nằm xuống, lê võ
cũng chỉ cười...
- chú
ấy ở cõi nào đó, không ở cõi này đâu...tôi chịu chả hiểu, chỉ thấy chú cứ cười,
không mặc áo, đi lang thang và tối về nhà ngủ. May sao hôm nay trời dun dủi,
hay chúa của các cô khiến chú ấy
hôm nay nổi hứng ngồi nhà, cứ ngồi thu lu thế từ sáng đến giờ ngó ra cửa như
chờ ai, thì hóa ra là các cô, lạ quá à, cái nhà nhà chả bao giờ có khách.
3- Ai làm con người cũng là đang sống nơi đất thấp này, và cũng cần
thương xót
Thực ra chúng tôi đến đây sâu thẳm
trong tim mang theo niềm ân hận, bởi vì khi thông tin về anh chàng không mặc áo
tới với nhóm thiện nguyện viên, chúng tôi đã hồn nhiên cười bò ra, vì lạ lùng,
cười cho đã, chúng tôi nhận được bài học ân cần nhưng rất nghiêm tử người mục
tử :
- Thế các con đã cười đủ chưa, nếu đủ
rồi thì hãy nghe cha hỏi:
Và người mục tử ấy dù không khỏe vẫn
gượng dậy dạy cho chúng tôi bài học làm người :
- Dù không mặc áo, anh lê võ
có biết lạnh khi trái gió trở trời không, anh ấy có đau có bệnh hay không, hay
là vì không có ai lo toan anh ấy sống cơ chế bản năng tự bệnh rồi tự khỏi ?
- Dù ngơ ngác anh ấy có biết khổ tâm,
khi cha qua đời anh ấy cười nhiều hơn, hay đó chính là một cách anh ấy khó than
cho phận mình trong đơn độc ?
- Và rõ ràng nhất qua bức ảnh
"trinh sát" gửi về, anh ấy gầy giơ xương hom ? Thế thì phải nghĩ ngay
là anh ấy đói !
Tình nguyện viên chúng tôi người nào
người nấy nghệt mặt nhận ra sự nông cạn, tầm thường. Và chúng tôi đã lên đường
ngay không chậm trễ.
Và quả như lời tiên đoán của người
mục tử, lê võ không hẳn không nhận thức gì nơi cõi
đời này, trong vô thức anh nhặt về rất nhiều tờ tranh viết về đạo phật, về
những lời răn, mà người giàu họ mua trang trí trong nhà cuối năm dọn nhà họ bỏ
đi, anh nhặt về dán đầy trên tường mà ngắm mà nghĩ.
Và bàn thờ cha anh dù không hình di
ảnh, vẫn đủ khói nhang, trong thẳm sâu lòng lê
võ muốn một lần làm giỗ cha cho
đàng hoàng, và lạ lùng hơn lê võ che đậy đó thôi, anh ấy biết nói và
còn biết đọc
Bởi vì khi chúng tôi đến phút ngại
ngùng qua đi, thiện nguyện viên mang tới cái ngách nhỏ gọi là nhà của anh rộn
rã cười vui, rủ rỉ với anh tấm lòng lo toan của vị mục tử dành cho anh thì lê võ...dừng
cười. Anh nhỏ nhẹ đánh vần chữ tín thác trên cái bì thư mà linh mục gửi làm
quà, và anh cũng lí nhí bảo là nếu có một ước mơ, thì anh ước cưới được một cô
vợ đẹp.
Lê võ
sẽ làm giỗ cha mình, và dù rằng không như sở nguyện thì hôm nay đã có những phụ
nữ anh cho là xinh đẹp đến chơi nhà, những người nữ thiện nguyện viên, họ khiến
ô nhà tí hon sáng lên và rộn rã.
Có thể với một người trí óc khóc bình
thường, việc chẳng có của nả gì, và chẳng nghĩ gì là may mắn xiết bao ? Song có
thực là sâu thẳm trong mỗi con người dù bất thường tới tận cùng là không còn gì
đọng lại ? Không phải như vậy, phàm sinh ra con người ai cũng cần cảm giác được
yêu thương. Khi yêu thương chạm vào ngõ sâu thẳm của tối tăm, lòng người sẽ mở
ra, sẽ thổ lộ những gì họ khao khát. Ngay cả những người cho rằng mình tỉnh táo
nơi đất thấp cùng cần thương yêu, nếu không sẽ thành ra vô cảm chai sần, và đó
mới là sự điên khùng vô phương chữa chạy.
Bài học sau chuyến đi người mục tử
dặn dò quả thật là sâu sắc và lớn lao, chúng tôi những thiện nguyện viên vô
danh phận giữa đời này, luôn cần phải học và được học mỗi ngày những bài học
làm người đơn giản.
Xin chân thành nhận lỗi với người đàn
ông không mặc áo vì chúng tôi quá vô tâm, bởi cái áo trần gian nhiều sắc màu
đôi khi nhốt chúng tôi trong tầm thường quá đỗi. Và biết ông vị mục tử đã đồng
hành chia sẻ nhưng rất nghiêm khắc với thiện nguyện viên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét