28 tháng 8, 2014

Tám năm !
là hơn ba ngàn ngày đã trôi qua , kể từ cái biến cố đứa con bệnh tật của tôi được thế gian biết đến thông qua một cuộc thi của tờ tuổi trẻ
Tám năm , cuộc sống k dừng lại và không chờ đợi  ai , những trẻ bằng con tôi đã đi làm , có dứa có gia đình và lại sinh ra em bé .rồi lại có những em bé đã lớn lên , cao hơn cả con tôi  , chạy nhảy lon xon , điều mà dù thời gian có trôi qua tiếp tám năm , hai thậm chi 18 năm , 28 năm cũng sẽ mãi là mơ ước k thể thực hiện bằng bước chân bình thường khi mang một căn bệnh ngặt .
nhưng
đời luôn có những nhiệm màu , kể từ ấy , tôi bỗng nhận ra , tôi nợ ơn cuộc đời này , những ơn nghĩa cứ mãi vun đầy , mà nếu k làm gì đó nhỏ nhoi để đáp trả thì hình như là ta thật sự quá tồi , trả ơn làm sao theo cai lẽ thường tình , khi mà tôi nghèo , kém cỏi , chẳng có thượng trí thông minh , khi tôi vẫn cứ chỉ là bà mẹ loay hoay quanh cái xóm nghèo bãi rác đông thạnh .
Cuộc đời rất lạ lùng , lạ lùng quá đỗi nếu ta khát khao , sẽ có những cái cánh cửa vi diệu mở ra , mà tự trí ta k thể nào nghĩ ra được
từ caí biến có ấy , nhỏ nhoi hai mẹ con chúng tôi đã được đời thương mến xiết là bao , chúng tôi nhìn ra bao la đời có bạn bè , có cả một cộng đồng với xiết bao là số phận
Biến cố ấy dậy cho tôi khi được thương mến thì bắt đầu biết nhìn rộng hơn nữa quanh mình , để mà hiểu rằng , trong cuộc nhân sinh , mình quá may mắn , người thiệt phận quanh mình còn nhiều lắm
đó cũng là cơ hội mở ra , để cái gia đình nhỏ của tôi với các con hiểu rằng , trả ơn cuộc sống k phải là nơi chót lưỡi đầu môi , những tán tụng dông dài , mà phải là hành động cụ thể dù nhỏ bé thôi , rất bé mọn nhưng phải là những đụng chạm thật cụ thể , thật  chi tiết ( như vậy tới đây nội dung đã có ba ý : cái mốc để nhận ra mình nợ cuộc đời , cuộc sống dơn sơ nhưng còn sung sướng hơn những mảnh đời quanh mình , và những cuộc ra đi ban đầu chỉ là quanh làng thôn nơi cư trú )
như kẻ cày bừa , thì phải có cái cày , và mảnh ruộng , nhưng mà tôi thì trắng tay , ngoài cái căn nhà còm tiếp tục được đem mài , kể từ độ ấy , tôi mài nhà ít cũng là ba bận nữa . Ồ lạ quá khi mà lại phải thốt nên cái sự lạ lùng , cuộc đời vẫn có những cánh đồng thênh thang cho kẻ biết yêu đời , và dám mơ ước
nếu như ngày ấy tôi nhờ con kẻ bàn phím lên giấy để mò học chút kiến thức với đời , thì theo thời gian , cái sự dót nát cũng đã lùi lùi , tôi khám phá ra , thế giới rất rộng mà rất gần qua kết nố mạng
và thế là khám phá , khám phá để có thêm bạn bè , để cái ước mơ cứ lan xa , và đễ bước chân không chỉ chạy nhảy mà có thể bay cho một người trẻ tật nguyền là con tôi k bị giới hạn
(đến đây thì mênh mông cái để khai thác , từ chơi , học trên mạng , kỷ niệm ôn thi đại học , làm tinh nguyện , làm mạng y tế , cộng tác với baoovus .... em tha hồ mà khai thác, những người cùng cộng tác : minh mục , tình nguyện viên , ông sư , học trò .... )
Vĩ thanh
Những ngày nắng đẹp , tôi thường đưa con ra một cái vườn hoa , mà trước đây là một phần bãi rác , ồ nếu rác mà còn có thể thành hoa , thì mỗi một phận người dẫu bé mọn li ti , dẫu kkhiếm khuyết thì chẳng bao giờ là vô dụng .Cái cây k sống một mình , và tự thân nó chẳng thành một công viên , con người ta sống giữa cộng đồng biết sống vì nhau , sống yêu nhau , biết ơn biết nghĩa , thì k có cuộc sống nào là mỏi mòn , héo úa
Tóm lại có ba ý :


- cái mốc chuyện đời tự kể , để thoát ra khỏi phiền muộn , đón nhận tình cảm thương yêu cộng đồng
- từ trăn trở ân tình với đời nghĩ cách đáp trả , tiếp tục quan tâm chăm sóc người quanh mình , và sử dụng internét cháp cánh mơ ước đi tiếp
- in ternét đem lại hiệu quả lớn - vai trò của truyền thông thông tin cũng rất lớn lao - đem lại cái hậu là cuộc đời tốt đẹp đáng sống
cứ bám theo cái này , cảnh , hoạt động thì vô khối
đó ý chị sơ sơ là như vậy , em cứ phát triển , cho em thời gian hai ngày xuống chị là xong
Vậy nha ! chúc em vui , thành công































































































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét