30 tháng 7, 2014


Người đàn bà moi mả
Toàn mả xây , có cái cẩn đá , chị bảo thế .
Chị bảo :
- tao đã dùng cái bay xây( loại bay be bé chưa đầy bàn tay hình trái tim , dọn gần như sạch sẽ cái nghĩa địa đấy )
Cứ qua mười hai giờ đêm , chị quấn khăn quàng cổ , đội nón lá và bắt đầu khoét mả của người ta. tôi hỏi chị :
- một cái bay con tý đó thì làm sao mà phá nhà người ta được bà
- mày dốt lắm em à, chị cười cả mặt... mũi và răng lại trắng ngời , chị ủn chân lắc lư cái võng ,vê ống quần cao lên, đủi chị chắng nõn nà , ám ảnh tôi chính là cái nõn nà dịu dàng của người đàn bà này , ngược hoàn toàn với những gì chị làm và chị kể !
chị tiếp :
- không ai đập mả bằng cái bay đó , đã bảo là phải làm đêm cho người ta k ai hay , phải làm k có tiếng động và sẽ phải dừng công việc tầm ba rưỡi bốn giờ , khi đó người ta dậy đi bán buôn rồi ...
Chị cứ thế dùng cái bay moi đất bốn sung quanh cái mà cho nó lòi thành huyệt ra , thường thì người ta xây kim tĩnh bằng gạch thôi , chị cứ moi từ từ thế , ban ngày thì chị dội nước sinh hoạt cho nó nhũn ra , đến một lúc nào đó cái mả nó hỏng chân tự sụt xuống !
- trời vậy rồi quan quách , rồi cả một cái khối gach ở trên rồi sao ? tôi hốt hoảng
- thì nó sập xuống , rồi lấy đất lại vùi đi chứ sao
- thế thì xương cốt người ta ?
thì nó nằm dưới đó chứ sao nữa
- em lạy bà , tôi hoảng hốt , bà dám làm vậy à , bà k sợ à
chị cất tiểng cười , ôi tiếng cười mới trong trẻo là làm sao , mắt chị ràng rỡ như kể về một chiến công hiển hách
- hơ hơ hơ , chết thì còn cái gì mà phải sợ , ngườ ta đáng sợ lúc sống thôi , mày tin chị đi , k có gì là đáng sợ cả
Tôi chết lặng nhìn chị , cũng như chết lặng khi sau này có người kia nói với tôi : con đó nó moi mả người ta nên thành tinh rồi , trên đời này k có ai như nó !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét