Cuộc sống náo nhiệt căng thẳng, một va quẹt nhỏ cũng có thể làm cho cơn giận dữ bùng lên. Đã rất nhiều lần những người tự cho mình là tử tế đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại sau lưng một vụ ẩu đả có thể dẫn tới thương vong , thậm chí mất mạng vì một va quẹt nhỏ trên phố .
bức tranh xám đó, đôi khi làm chúng ta nản lòng .
Một câu chuyện là lùng tôi kể hầu quý vị dưới đây, hi vọng như một que kem nhỏ nhoi làm mát tâm hồn giữa cơn ngột ngạt , nóng nực quá chừng bởi cái nóng như nung vì sự xuống cấp của đạo đức xã hội .
Chiều nọ , tiếng chuông vừa tan , chàng thanh niên Lê Anh Tuấn rời giáo đường , thả bộ thong dong, chàng ta huýt sáo hài lòng với cuộc đời của mình, như thế thôi tạ ơn Chuá quả là tốt đẹp và bình an quá đỗi .
Lê Anh Tuấn 33 tuổi độc thân , cậu ta sinh ra .... từ trại tế bần , vô gia cư , không cha mẹ .
Sau hai mươi năm ở trong trại cô nhi , ăn cơm và hưởng sự chăm sóc của các bà sơ, như mọi con người Lê Anh Tuần muốn hội nhập cuộc sống .
Tài sản duy nhất là cái tên mà các bà sơ đặt cho, chẳng dễ hội nhập giữa một xã hội ồn ào và thực dụng .
đã có một kết nối để chàng ta không hẫng hụt, Tuấn được bố trí vào làm công cho một gia đình giáo dân , một gia đình có lòng tốt, kinh tế tạm đủ dùng, họ có cái tạp hóa ở khu chợ xép ngang hông một nhà thờ khu Gò vấp
Chủ nhà là chú Chiến hiền lành , ông ấy ngoài việc bán buôn thì tham gia công việc ở nhà thờ, Tuấn cũng theo nếp của gia đình, lễ nghi giữ đạo khá ổn .
Phần nữa chú Chiến là người thân thương, đối tốt và tình cảm với Tuấn , nên bỗng đâu y được hưởng tí tình thân , y cảm thấy được hít hà mùi vị gia đình , thế quả đã là rất may mắn
Có ai đó đã vẽ ra một tương lai khá đẹp cho Tuấn : chịu khó làm , có cô nào thương, có thể tách ra , có một gia đình con con , ông Chiến thể nào chả phụ cho bay tí tỉnh .
Đời đối với kẻ vô gia cư, không hộ khẩu , không cha mẹ họ hàng như Tuấn được thế chẳng tốt lắm sao , Tuấn huýt sáo cười với lòng mình: Dạ , con tạ ơn Chúa
Bỗng .... Rầm .
Thế là xong.
Bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng , và chuyện gì xảy ra , Tuấn không biết hoàn toàn không , khi tỉnh lại Tuấn thấy mình ở trong một phòng nhỏ bình yên, có hai thanh niên xinh xắn ở bên, và thêm một đàn ông luống tuổi ...
- Chú Chiến nè con.... Tuấn thở hắt ra ông chiến là ai, ngay cả mình là ai , Tuấn cũng k biết,Tuấn vò đầu , y càng sửng sốt hơn , đầu y nhũn nhèo như cái bao tải đựng bông gòn , gần nửa đầu của y k hề có xướng sọ .
- Ủa sao lại thế , tôi là ai , và đây là đâu vậy .
Chú Chiến trố mắt nhìn thằng Tuấn làm công , là sao nó nói được , nó k điên , sao nó lại k biết mình là ai , nó cũng k nhận ra chú Chiến .
Sợ Tuấn sốc , mọi người ra dấu im lặng và Tuấn lại chìm trong giấc ngủ .
Nhân diện lại cuộc sống
Và dần dần qua những người chăm sóc Tuấn trong căn phòng nhỏ , Tuấn nhận diện ra cuộc đời mình :
- à thì ra mình tên là Tuấn , mình đi lễ về , và đã bị hai người kia tông xe vào mình (thế nào là ông xe nhỉ )- obng6 kia là ông chiến là nười cho mình ăn ở và việc làm đã được là con báo tin , mọi người rinh mình vào viev65 và họ đã cứu mình , cái đầu mình đã bị mổ ra , lấy đi mất một phần ba xương sọ .
Đối với tuấn tất cả là mới mẻ và ngỡ ngàng , nhưng anh ta thấy vui vì chú chiến , hai người thanh niên , và thi thoảng có người mà Tuấn không hề biết tới thăm , mọi thứ Tuấn quên sạch , nhưng cái cảm giác yêu thương mớ mẻ này thì y cảm nhận cách vô cùng sung sướng .
lời ông Chiến : Khi tai nạn xảy ra, người trong xứ xúm lại , có người nhận ra nó , dù khuôn mặt tuấn biến dạng máu me đầm đìa, họ gọi cho tôi , trong nhà có mười mấy triệu đề dành tôi vét sạch , chạy theo nó vào viện. Tạ ơn Chúa , cái phòng cấp cứu chấn thương sọ nảo đó , mười người vào thì chí người ra nhà xác hoặc hóa ngẩn ngơ , nó là ca nặng nhất trong ngày hôm đó , vậy mà nó sống ....
Ngày nó xuất viện , tôi cũng suy nghĩ nhiều , xét ra , tôi không máu mủ , họ hàng chi với nó ,nhưng giờ nó đi đâu , về đâu , nó sẽ sống ra sao với cái đầu một nửa không xương , tôi bàn với vợ con , tthôi thì ,mình nhín ra ,dành căn phòng này đón nó về cho yên tĩnh .
hai người trẻ:
- khi tông vào anh ấy , chúng con sợ lắm , chúng con tính trốn luôn , vì chúng con nghèo .Song chúng con sợ có lỗi trước chúa , chúng con không thể làm thế , chúng con quay lại chăm anh ấy .
ông chến : xóm này không lỡ bắt đền bắt vạ hai đứa , giờ chúng nó chăm thằng tuấn , xóm túm lại lo cơm cho chúng luôn , chứ chúng suốt ngày lo ch thằng bé này , thì làm gì ra mà có cái ăn chứ .
thật là ngạc nhiên giữa xô bồ ồn ã , tình người rất đong đầy . Ông chiến còn bận rộn việc kinh doanh , thì lại có ông khải tới phụ lo thuốc thang , nang cơm nước tới ...
hỏi họ sao lại có thể sống thương yêu chan chảy đến thế , tất cả cùng cười , đơn giản là nhờ lòng chúa xót thương thôi , chúa đã yêu thương mình , và ngài dạy cách mình biết yêu thương người khác .
một lòng tin đơn sơ , mà bền chắc đến thế ,hẳn phải có một quá trình .hỏi ra , một tình nguyện viên cho hay .:
- nơi này ngoài nề nếp giáo xứ , đã cómột linh mục về đây loan giảng lòng chúa xót thương , linh đạo ấy thấm sâu vào từng ngõ ngách , từng gia đình , những giờ kinh lòng thương xót ngoài việc kinh kệ , bà con lại chia sẽ với nhau những công việc yêu thương , chính vì vậy nếp sống hiền lành , quan tâm tới nhau đã thành một nền tảng tự khi nào chẳng rõ .
hóa ra , sau tai nạn , Chúa khai sinh cho lê anh tuấn một đời sống mới , đời sống trong chan hòa tình chúa xót thương được thông ban cụ thể qua sự chăm sóc cụ thể của bà con xóm đạo này . và như thế xã hội dường như bớt đi ngột ngạt
Tạ ơn lòng thương xót hải hà của thiên chúa xiết bao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét