27 tháng 11, 2013

hôm nay đi
nghe trái tim quặn đau khi người bà ngoại gần đất xa trời khóc cháu .khi ở nghĩa trang đó mình và em thấy tuổi thơ trẻ đang chết lần mòn nguy cơ bệnh tật , xâm hại tình dục , mù chữ ...
đọng lại là đôi mắt to tròn của đứa trẻ đó , nó đã bị cuộc đời , người thân, kẻ xấu quất cho bầm dập rồi .Xót xa thay mắt  nó cứ to tròn , nó k hiểu đó là đau đớn , nó bé quá mà .
Nghèo , thất học chính là môi trường màu mỡ cho tội ác nảy sinh. trớ trêu nơi này chỉ cách cái trung tâm phồn hoa rực rỡ kia k có bao nhiêu , mà là hai mảng hoàn tòn đối lập
Mà tôi thì khó có thể làm được gì hơn , chút quà , sch1 vở hay tý tiền còm cõi k hề giúp cho em thay đổ được số phận
tôi thấy khổ tâm quá

25 tháng 11, 2013

Niềm vui hí hửng của anh chàng thợ khoan giếng bỗng tan thành khói khi ông cụ gà cỡ tuổi cha chú, tóc trắng phau thủng thẳng: "Thì chú cứ khoan đi , nhưng tôi nói trước , xin được tiền , thì tôi mới trả "
Anh chàng bực lắm , song trước lão tiền bối anh không dám hỗn hào, nuốt cục tức, anh nhẹ nhàng :
- Chú ơi , con đi mấy chục cây số tới đây , không lẽ chú nỡ giỡn con
"Tôi không có giỡn ", cụ già gân lại thủng thẳng, vì tôi đâu phải chủ nhà này, và tiền là không có đâu, anh muốn biết cớ sự, ghé bên kia , tùy anh thôi à.
Theo tay bác lớn tuổi chỉ, người thợ khoan giếng ghé vô căn nhà nghiêng lợp ngói xưa sắp sụm bà chè, và anh sững sờ
Nhà chằng có đồ đạc gì, ngoài mớ đồ lỉnh kỉnh muốn bán ve chai, có lẽ duy nhất thứ có giá trị và trang trọng là bàn thờ có ảnh lòng Chúa xót thương, dưới đất một cái võng đung đưa, một trẻ gái to thù lù cỡ tuổi 15 , gương mặt không biểu cảm với một con mắt hư, nó ú ớ hét thứ ngôn ngữ riêng của nó .
Một người phụ nữ dáng vất vả , lem nhem chạy lên .
Và thế là anh thợ khoan giếng biết một câu chuyện đời, và hiểu rằng sẽ khoan cái giếng cho nhà này, mà sẽ không được quyền nghĩ tới đồng tiền mà đáng ra anh được hưởng ...
Chị phụ nữ dáng lật đật cócái tên là chị Ngát, cũng đã ở tuổi bốn mươi, con bé nằm hét tom tom là bé Ngọc , bị bại não đã 14 tuổi rồi, nó còn có một chị song sinh là Ngân , và một đứa em trai bé tí ti , còi đẹt .
Anh chủ gia đình là anh Tấn, còn đang rong ruổi trên đường để kiếm cơm, không vốn liếng , chử nghĩa vừa giắt cạp quần đủ biết ký tên, anh đi long rong trên các nẻo đường bán những con chim phóng sinh kiếm cơm cháo cho cái toa tàu năm miệng ăn.Cái nhà bé tí sắp sụm bà chè là người ta cho anh chị ở nhờ , và bây giờ thì thật là khốn đốn chủ nhà họ bán, thành ra họ đòi nhà, anh chị và các cháu chuẩn bị xách đồ mà ra đường , lòng tốt cũng có mức thôi, cuộc đời của mình bảo ngưởi khác gánh thay thì kể cũng là rất khó, họ cho ở nhờ thời gian khá dài , giờ họ kẹt bán , thì phải thu xếp thôi, ngặt nỗi điền hết gạo không , căng quá .
Cũng có tý may mắn là suôt mấy chục năm nghi ngóp anh chị cũng có mua được cái nền nhà bốn chục mét vuông , song không tiền , thủ tục khó khăn gian nan , thì đất cứ để cho cỏ mọc hoang , mà người thì khốn đốn vì không nhà ở .
Vét cả gia tài, vây giật thêm có ngót chín triệu , anh chị mới tính ... cất chòi .họ rủ nhau đi mua được sáu cây cột , vợ chồng hì hục đào bới tính quây mấy miếng tôn trú đỡ
Một ngày nọ chú Hà (là ông cụ tóc trắng phau gân guốc kể trên )- là hàng xóm , cũng là con cái Chúa ở gần ghé qua, nhìn gia cảnh chị Ngát lốc thốc lo cho đứa con ú ơ u ơ , anh Tấn loay hoay với sáu cây cột gỗ mục, chú hà đỏ hoe con mắt, chú đùng đùng ra đạp đổ phang mấy cây cột xiêu vẹo .
Chú bảo :
- Có an cư mới lạc nghiệp, Tấn à. Mày đi bán chim tối ngày, con Ngát nó một nách ba đứa con khờ, vài cái cột mục leo ngheo, liệu có là cái nhà, rồi nó đổ xuống đè chết mấy đứa nhỏ thì sao, để đó, không có làm như vậy .
Chú Hà bỏ đi, rồi chú kêu sắt kêu tôn, kêu thợ đến dựng nhà, chú gọi điện thoại chỗ này , gọi điện chỗ kia  , kẻ mang đến vài tấm tôn, người lại gọi dùm bao xi, xe cát ....
Và chú lần mò cái số điện thoại ai đó chỉ giùm , chú gọi cho anh chàng khoan giếng .
Anh chàng khoan giếng rời căn cũ xiêu vẹo nhà ra gặp chú lớn tuổi tóc bạc phơ.Chú lại thủng thẳng :
- Đấy, hẳn là anh đã rõ rồi, thân già tôi đâu muốn vất vả chi, mà giờ cũng ra làm phụ hồ giúp nhà nó có nơi trú ngụ. Lo đến đây cũng là đuối lắm rồi, trông thế thôi , cây tôn , xi cát cũng là tiền, cái gì cũng mắc mỏ. Tôi đã gom vét khắp lối xóm bà con, tới khúc này là đuối, anh cứ khoan cho nhà nó có nước dùng, rồi tôi sẽ tìm đường xin xỏ loanh quanh hồi anh sau vậy .
Anh thợ giếng nhỏ nhẻ :
- Không biết thì thôi, biết, con xin ông để chúng con ghé một tay lo lắng .
Cái từ chúng con nghe mới dễ thương làm sao, à hóa ra anh ấy là con cái cộng đoàn lòng thương xót Chúa !
Và hôm sau thì người thợ khoan không quay lại một mình anh quay lại cùng với mấy thanh niên, lủng củng mang theo bay thước, xô thùng, họ xắn tay áo cùng chú Hà bắt tay vào việc ...
Khi căn nhà tạm hoàn tất, thì cũng được cái mái tôn và khung sắt rất đàng hoàng , xung quanh tạm vách tôn , vì đất chưa nộp thuế thì lấy đâu ra phép mà xây tử tế, khó lắm mới làm được vậy thôi .Cái máy bơm kêu oo vui vẻ, và dòng nước trắng xóa phun trào , đám thanh niên ồn ào : Ê chiều nay cuối tuần về báo cáo bố Lãng tử tụi bay ha .Báo để bố mừng và xin bố lo cho anh chị ấy cùng mấy cháu .
Chiều cuối tuần có đám con ríu rít bên ông bố được gọi là lãng tử, con cái cũng đứa nào đứa đấy mặt mũi phong sương , bố thì tóc hoa râm . Bật mý : Ngài là linh mục .
- Báo cáo bố, anh khoan giếng gãi đầu, chúng con là ... cạn túi rồi , có được chút dư, là con xin bà xã con ủng hộ anh chị cái giếng .
Một bạn khác réo rắt :
-Thế là ngoan , biết xin xỏ vợ hiền đi công tác bác ái là rất tốt .
Người linh mục ra dấu các trò yên lặng, ông hỏi các trò :
- Thế các con đánh giá tìnhình nhà đó như thế nào .
Một tình nguyện viên báo cáo với cha :
- Thưa bố, theo con, điều mừng nhất ở nhà đó là họ giữ được nền nếp yêu thương. Dù khó khăn nhưng tinh thần khá lạc quan. Sự may mắn thứ hai là xóm nghèo Thới tam thôn nơi họ ở rất có tình, bà con lối xóm biết thương nhau, đó là chỗ dựa tinh thần rất lớn .
- Song khó khăn là rất cụ thể , rất thực cha ạ. Nữ tình nguyện viên tiếp lời . Một anh chồng ốm yếu đi bán chim dạo bữa đực bữa hôm nuôi tới năm miệng ăn .Con bé bại não không tự chăm sóc được bản thân , không trí khôn , bầy con đó vắt kiệt sức người mẹ. Chúng con ghé , thấy đời sống của họ thật khốn cùng, con xin ủng hộ họ cái ti vi để có cái cho các cháu nó nhìn ra đời sống . Con cũng chỉ có thế thôi...
- Tốt lắm, các con có lòng thương xót đồng bào là cha mừng , cha nghĩ là phải cấp vốn cho anh chồng riêng một khoản chỉ để lo khoản  buôn bán chim, kiếm cái đồng lời ra chi xài , vốn là phải bảo toàn . Nhắc họ là cha dặn như thế .
Giao cho anh chàng khoan giếng món tiền giử gia đình làm vốn, vị linh mục còn dặn một tình nguyện viên :
- Cái con bé bại não, thì đã đành.Con tới ngó hai đứa nhỏ kia xem sự học hành, lo cho nó tý sách vở đàng hoàng, nghèo bao nhiêu cũng phải cho trẻ con đi học .Thất học là nghèo sẽ kéo tiếp đói nghèo, không cất đầu lên được. Các con đi tình nguyện, cố gắng quan sát giúp cha, dù không đến tận nơi , cho cha gửi lời thương chúc lành cho anh chị và các cháu .
Khi các tình nguyện viên chuẩn bị ra về . người linh mục bỗng gọi một tình nguyện viên và ông dặn :
- Chút xíu cha quên , các con cho cha gửi lời cảm ơn chú Hà và bà con xóm nhỏ đó nha . Quả thật Đạo mình vững vàng và lan tỏa chính là nhờ những tấm lòng sáng và lành như chú ấy .
Ngày những tình nguyện viên quay lại xóm nhỏ Thới Tam Thôn, niềm vui như vỡ òa, như nhân lên khi họ biết cha xứ , và ca ri tát cũng cử người tới thăm hỏi giúp đỡ gia đình anh Tấn
Con bé nằm trên võng cứ rít lên thứ ngôn ngữ lạ lùng, chị Ngát cười khoe: Hình như là nó biết có nhà mới , nó mừng đó mấy cô mấy chú .
Một chị tình nnguyện viên đang thầm thì căn dặn bé Ngân chuyện học hành, khoảng sân trước cửa nhà nắng ngời lên, chú Hà vui vẻ: Tạ ơn Chúa thương chúng con, ban cho nắng đẹp thế này, chỉ vài hôm nữa là công việc xong, Tạ ơn Chúa .
Ước chi phút vui này có mặt cha lãng tử, giờ này chắc cha vẫn lặng lẽ cầu nguyện nơi nhà dòng, xong mọi sự hẳn là cha biết và vui , niềm vui từ những phận đời nghèo được nâng đỡ lặng lẽ lách cửa nhà dòng đến với người mục tử cách âm thầm , bền bỉ . Chúa ơi , đó phải chăng  cũng là màu nhiệm .


















02 tháng 11, 2013

Cuộc sống náo nhiệt căng thẳng, một va quẹt nhỏ cũng có thể làm cho cơn giận dữ bùng lên. Đã rất nhiều lần những người tự cho mình là tử tế đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại sau lưng một vụ ẩu đả có thể dẫn tới thương vong , thậm chí mất mạng vì một va quẹt nhỏ trên phố .
bức tranh xám đó, đôi khi làm chúng ta nản lòng .
Một câu chuyện là lùng tôi kể hầu quý vị dưới đây, hi vọng như một que kem nhỏ nhoi làm mát tâm hồn giữa cơn ngột ngạt , nóng nực quá chừng bởi cái nóng như nung vì sự xuống cấp của đạo đức xã hội .
Chiều nọ , tiếng chuông vừa tan , chàng thanh niên Lê Anh Tuấn rời giáo đường , thả bộ thong dong, chàng ta huýt sáo hài lòng với cuộc đời của mình, như thế thôi tạ ơn Chuá quả là tốt đẹp và bình an quá đỗi .
Lê Anh Tuấn 33 tuổi độc thân , cậu ta sinh ra .... từ trại tế bần , vô gia cư , không cha mẹ .
Sau hai mươi năm ở trong trại cô nhi , ăn cơm và hưởng sự chăm sóc của các bà sơ, như mọi con người Lê Anh Tuần muốn hội nhập cuộc sống .
Tài sản duy nhất là cái tên mà các bà sơ đặt cho, chẳng dễ hội nhập giữa một xã hội ồn ào và thực dụng .
đã có một kết nối để chàng ta không hẫng hụt, Tuấn được bố trí vào làm công cho một gia đình giáo dân , một gia đình có lòng tốt, kinh tế tạm đủ dùng, họ có cái tạp hóa ở khu chợ xép ngang hông một nhà thờ khu Gò vấp
Chủ nhà là chú Chiến hiền lành , ông ấy ngoài việc bán buôn thì tham gia công việc ở nhà thờ, Tuấn cũng theo nếp của gia đình, lễ nghi giữ đạo khá ổn .
Phần nữa chú Chiến là người thân thương, đối tốt và tình cảm với Tuấn , nên bỗng đâu y được hưởng tí tình thân , y cảm thấy được hít hà mùi vị gia đình , thế quả đã là rất may mắn
Có ai đó đã vẽ ra một tương lai khá đẹp cho Tuấn : chịu khó làm , có cô nào thương, có thể tách ra , có một gia đình con con , ông Chiến thể nào chả phụ cho bay tí tỉnh .
Đời đối với kẻ vô gia cư, không hộ khẩu , không cha mẹ họ hàng như Tuấn được thế chẳng tốt lắm sao , Tuấn huýt sáo cười với lòng mình: Dạ , con tạ ơn Chúa
Bỗng .... Rầm .
Thế là xong.
Bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng , và chuyện gì xảy ra , Tuấn không biết hoàn toàn không , khi tỉnh lại Tuấn thấy mình ở trong một phòng nhỏ bình yên, có hai thanh niên xinh xắn ở bên, và thêm một đàn ông luống tuổi ...
- Chú Chiến nè con.... Tuấn thở hắt ra ông chiến là ai, ngay cả mình là ai , Tuấn cũng k biết,Tuấn vò đầu , y càng sửng sốt hơn , đầu y nhũn nhèo như cái bao tải đựng bông gòn , gần nửa đầu của y k hề có xướng sọ .
- Ủa sao lại thế , tôi là ai , và đây là đâu vậy .
Chú Chiến trố mắt nhìn thằng Tuấn làm công , là sao nó nói được , nó k điên , sao nó lại k biết mình là ai , nó cũng k nhận ra chú Chiến .
Sợ Tuấn sốc , mọi người ra dấu im lặng và Tuấn lại chìm trong giấc ngủ .
Nhân diện lại cuộc sống
Và dần dần qua những người chăm sóc Tuấn trong căn phòng nhỏ , Tuấn nhận diện ra cuộc đời mình :
- à thì ra mình tên là Tuấn , mình đi lễ về , và đã bị hai người kia tông xe vào mình (thế nào là ông xe nhỉ )- obng6 kia là ông chiến là nười cho mình ăn ở và việc làm đã được là con báo tin , mọi người rinh mình vào viev65 và họ đã cứu mình , cái đầu mình đã bị mổ ra , lấy đi mất một phần ba xương sọ .
Đối với tuấn tất cả là mới mẻ và ngỡ ngàng , nhưng anh ta thấy vui vì chú chiến , hai người thanh niên , và thi thoảng có người mà Tuấn không hề biết tới thăm , mọi thứ Tuấn quên sạch , nhưng cái cảm giác yêu thương mớ mẻ này thì y cảm nhận cách vô cùng sung sướng .
lời ông Chiến : Khi tai nạn xảy ra, người trong xứ xúm lại , có người nhận ra nó , dù khuôn mặt  tuấn biến dạng máu me đầm đìa, họ gọi cho tôi , trong nhà có mười mấy triệu đề dành tôi vét sạch , chạy theo nó vào viện. Tạ ơn Chúa , cái phòng cấp cứu chấn thương sọ nảo đó , mười người vào thì chí người ra nhà xác hoặc hóa ngẩn ngơ , nó là ca nặng nhất trong ngày hôm đó , vậy mà nó sống ....
Ngày nó xuất viện , tôi cũng suy nghĩ nhiều , xét ra , tôi không máu mủ , họ hàng chi với nó ,nhưng giờ nó đi đâu , về đâu , nó sẽ sống ra sao với cái đầu một nửa không xương , tôi bàn với vợ con , tthôi thì ,mình nhín ra ,dành căn phòng này đón nó về cho yên tĩnh .
hai người trẻ:
- khi tông vào anh ấy , chúng con sợ lắm , chúng con tính trốn luôn , vì chúng con nghèo .Song chúng con sợ có lỗi trước chúa , chúng con không thể làm thế , chúng con quay lại chăm anh ấy .
ông chến : xóm này không lỡ bắt đền bắt vạ hai đứa , giờ chúng nó chăm thằng tuấn , xóm túm lại lo cơm cho chúng luôn , chứ chúng suốt ngày lo ch thằng bé này , thì làm gì ra mà có cái ăn chứ .
thật là ngạc nhiên giữa xô bồ ồn ã , tình người rất đong đầy  . Ông chiến còn bận rộn việc kinh doanh , thì lại có ông khải tới phụ lo thuốc thang , nang cơm nước tới ...
hỏi họ sao lại có thể sống thương yêu chan chảy đến thế , tất cả cùng cười , đơn giản là nhờ lòng chúa xót thương thôi , chúa đã yêu thương mình , và ngài dạy cách mình biết yêu thương người khác .
một lòng tin đơn sơ , mà bền chắc đến thế ,hẳn phải có một quá trình .hỏi ra , một tình nguyện viên cho hay .:
- nơi này ngoài nề nếp giáo xứ , đã cómột linh mục về đây loan giảng lòng chúa xót thương , linh đạo ấy thấm sâu vào từng ngõ ngách , từng gia đình , những giờ kinh lòng thương xót ngoài việc kinh kệ , bà con lại chia sẽ với nhau những công việc yêu thương , chính vì vậy nếp sống hiền lành , quan tâm tới nhau đã thành một nền tảng tự khi nào chẳng rõ .
hóa ra , sau tai nạn , Chúa khai sinh cho lê anh tuấn một đời sống mới , đời sống trong chan hòa tình chúa xót thương được thông ban cụ thể qua sự chăm sóc cụ thể của bà con xóm đạo này . và như thế xã hội dường như bớt đi ngột ngạt
Tạ ơn lòng thương xót hải hà của thiên chúa xiết bao