Rất là hạnh phúc khi được ra đi như thế
đi để gặp gỡ , đi để thương yêu , để tìm thấy ý nghỉa đích thực của mùa xuân
Và để được là chính mình , đầy hào hứng
31 tháng 1, 2013
26 tháng 1, 2013
Thưa các bạn
vào lúc
Thứ Bảy, tháng 1 26, 2013
Thưa các bạn
Mùa thu tới bên thềm rồi , ai cũng nôn nao đón xuân .Song vẫn có những người mùa xuân là những ngày dài vất vả .
Má Trần Thị Mười là một ví dụ cụ thể : bệnh tật , già cả , nuôi người con câm bị tâm thần .Khi thăm má và gửi lời thăm hỏi Linh mục trần Đình Long : má cập rập gửi lời cảm ơn cha và rất thật lòng má đề nghị : nếu có thể được , mong mọi người giúp má , vì má vừa bỏ ngang bệnh viện về nhà , má cần chút tiền uống thuốc cầm cự chứ chưa mong ngày tết .
Vì vậy chúng tôi đã liên lạc với ban điều hành khu phố sở tại , nhóm cầu nguyện nhà thờ lòng Chúa xót thương tại nhà thờ địa phương , tổ chức tới thăm viếng má sớm hơn dự dịnh ( dự kiến má là nhân vật mỗi tháng một đồng bào của tháng 2)
Con cũng coi đây như món Quà cụ thể chào đón sự trở về của Cha Trần Đình Long , số tiền này con khui sổ tiết kiệm, xin phép cha con ứng trước giúp bà cụ .
Cảm ơn anh Huỳnh Văn triệu tổ trưởng tổ bảy , ấp 2 đông thạnh Hóc môn , chị Phương Vân nhóm cầu nguyện lòng Chúa xót Thương tân đông, đã cùng hành trình với em .
Xin gửi tới Cha lời chia sẻ của anh Huỳnh Văn Triệu : Thay mặt làng xóm cảm ơn ông Linh mục và các cô chú , chúng mình đúng là đồng bào với nhau , không kể lương giáo , thương nhau chút nào là tốt chút nấy mà , người Việt mình là vậy ... "
Cũng báo tin vui , một người cháu của cụ Mười , gia cảnh khó khăn , đã được tình nguyện viên lòng Chúa xót thương vâng lời cha chăm sóc cháu năm nay chuẩn bị thi đại học .Mọi chi phi chúng con chuẩn bị cho cháu sẵn sàng , dù k có đạo , cháu vẫn đương nhiên thành con cái yêu dấu của thiên Chúa
Cảm ơn những bước chân , những tấm lòng vẫn cùng đồng hành , dõi theo và ủng hộ chúng tôi .
Hành trình mỗi tháng một đồng bào
Mùa thu tới bên thềm rồi , ai cũng nôn nao đón xuân .Song vẫn có những người mùa xuân là những ngày dài vất vả .
Má Trần Thị Mười là một ví dụ cụ thể : bệnh tật , già cả , nuôi người con câm bị tâm thần .Khi thăm má và gửi lời thăm hỏi Linh mục trần Đình Long : má cập rập gửi lời cảm ơn cha và rất thật lòng má đề nghị : nếu có thể được , mong mọi người giúp má , vì má vừa bỏ ngang bệnh viện về nhà , má cần chút tiền uống thuốc cầm cự chứ chưa mong ngày tết .
Vì vậy chúng tôi đã liên lạc với ban điều hành khu phố sở tại , nhóm cầu nguyện nhà thờ lòng Chúa xót thương tại nhà thờ địa phương , tổ chức tới thăm viếng má sớm hơn dự dịnh ( dự kiến má là nhân vật mỗi tháng một đồng bào của tháng 2)
Con cũng coi đây như món Quà cụ thể chào đón sự trở về của Cha Trần Đình Long , số tiền này con khui sổ tiết kiệm, xin phép cha con ứng trước giúp bà cụ .
Cảm ơn anh Huỳnh Văn triệu tổ trưởng tổ bảy , ấp 2 đông thạnh Hóc môn , chị Phương Vân nhóm cầu nguyện lòng Chúa xót Thương tân đông, đã cùng hành trình với em .
Xin gửi tới Cha lời chia sẻ của anh Huỳnh Văn Triệu : Thay mặt làng xóm cảm ơn ông Linh mục và các cô chú , chúng mình đúng là đồng bào với nhau , không kể lương giáo , thương nhau chút nào là tốt chút nấy mà , người Việt mình là vậy ... "
Cũng báo tin vui , một người cháu của cụ Mười , gia cảnh khó khăn , đã được tình nguyện viên lòng Chúa xót thương vâng lời cha chăm sóc cháu năm nay chuẩn bị thi đại học .Mọi chi phi chúng con chuẩn bị cho cháu sẵn sàng , dù k có đạo , cháu vẫn đương nhiên thành con cái yêu dấu của thiên Chúa
Cảm ơn những bước chân , những tấm lòng vẫn cùng đồng hành , dõi theo và ủng hộ chúng tôi .
Hành trình mỗi tháng một đồng bào
25 tháng 1, 2013
vào lúc
Thứ Sáu, tháng 1 25, 2013
Qua một cú sốc - bây giờ bị bệnh mất ngủ -phải làm sao ?
Dù tinh thần đã ổn định.
Dù tinh thần đã ổn định.
08 tháng 1, 2013
vào lúc
Thứ Ba, tháng 1 08, 2013
1- Bóng chiều hiu hắt !
Trời sài gòn trở lạnh , sau giáng sinh mà lạnh và có cả mưa bay , với người đủ mặc dư ăn thì điều đó là lãng mạn , nhưng với người mẹ già thấp thểnh đi tìm con thì đó là nỗi nhọc nhằn , vất vả
Bà vừa đi vừa dòm lom , bước thấp bước cao , gặp ai cũng hỏi : Có thấy BA CÂm đâu không mấy chú ?
Anh Tám Duẩn đang ngồi ở quán nước ven đường thấy vậy , mời bà cụ vô , rót cho bà ly trà nóng và bảo : Xóm trên có đám giỗ , chắc Ba Câm tới đó chứ gì , bà đừng lo quá ba Mười à, ổng có chân đi ổng khắc có chân về , bà đi tới đi lui , bệnh nữa đó .
Phải nghe anh Duẩn và mấy người hứa , xíu ghé đám tiệc , sẽ mang Ba Câm về , bà Mười Nữ mới tạm an lòng lui về , nhóm cây nến vào căn bếp nhỏ lui cui làm bữa tối .
2- Mảnh đời buồn của mẹ
Chúng tôi tìm tới nhà anh Triệu tổ trưởng dân phố , trình bày về mục đích của cuộc viếng thăm , anh Triệu và mấy bà con xóm liền cùng nhau ngồi lại kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời bà cụ :
Bà là Nguyễn Thị Nữ , bà con quen gọi là bà Mười , sanh tám người con có gái có trai , chết một đứa , và câm khùng một đứa .
Sáu người con đều nghèo , tứ tán mỗi đứa mỗi nơi , cái cảnh nông thôn của một thời sau chiến tranh đói nghèo , khiến chả ai có học . Cụ ông mất từ hồi trẻ sau một cơn cảm hàn bạo bệnh , bà Mười ở vậy nuôi con , chúng tự lớn tự khôn , đứa lấy vợ ,đứa theo chồng , cũng chỉ là đời loanh quanh làm thuê làm mướn .
Có một đứa nuôi hoài mà không lớn , đã không lớn lại cũng chẳng khôn , đã khùng mát là lại còn câm , đứa con ấy bà cứ âu yếm gọi hoài là Ba Câm , Ba Câm giờ cũng đã gần ... 50 tuổi .
Nuôi Câm lúc bé đã nhọc nhằn , lúc lớn mới là càng khổ thêm , vì càng lớn thì Câm càng ... dở chứng !
Câm đi suốt , có hôm đi bặt tăm hơi , sợ lạc con , bà cụ lần tìm cùng khắp .Tìm thấy đã cực , đưa về cực hơn , thí Câm ăn , thí Câm tắm giặt.
Mà không đi , ở nhà thì ba Câm làm khổ xóm , anh ta cứ nói ...ầm ỹ theo cách của mình : ú ớ hét lên , người nghe không hiểu là anh ta kéo tay kéo chân , ngồi xuống đất vẽ lung tung , ngôn ngữ của Câm xóm thôn chịu , may ra có bà Mười còn thông ngôn được vài chi tiết ! Dù câm dù điếc , thì Ba Câm cũng là một đàn ông , cũng có những sự khát thèm của con người , lắm khi dở hơi , Câm xồ ra đường , vỗ mông đàn bà con gái , người lạ thì chạy hoán mạng , người gần thì tức đứng lại mắng te te , những dù lạ dù quen gì nếu bà Mười ở nhà , thì bà đều thân chinh ra xin lỗi người ta, Anh Triệu cười xòa : Không thương bà cụ , thì có mà nhiều phen Ba Câm ăn đòn bầm con mắt !
Hỏi anh Triệu : Vậy bà cụ sống bằng gì ? Anh cho hay : thì mấy người con ở gần thi thoảng chạy qua , thảng hoặc dúi cho năm ba chục , bà cụ bòn góp , nuôi mình và nuôi con .Mấy năm trước còn khỏe , bà cụ còn chạy chợ sớm hôm , song giờ tuổi ngót 80 , sau mấy trận suy tim nhập viện , thì thôi đành loay hoay vậy .Cũng phải đủ 80 tuổi mới được vào diện trợ cấp người già , chứ hiện tại thì chưa được .
- Nói cho hay , bà con người xóm chợ cũng tốt , người phụ nữ ngồi ở quán nước cho biết thêm , Ba Câm lò dò ra chợ buổi chiều hôm , bà con người ta cũng hay cho chút đồ ăn , Câm thì Câm , khùng thì khùng nhưng mà cũng có hiếu ra phết !
Câu chuyện bỗng rôm rả khi bà con kể mới gần đây , nhập nhoạng tối , người ta thấy Câm chạy ra đường hoa chân múa tay, hét rầm rầm và đấm ngực bộp bộp đầy đau khổ , hàng xóm đổ ra , câm chỉ vô nhà , bật đèn lên thấy bà cụ té sõng soài , xóm giềng tri hô , gọi tìm một người con bà cụ cách đó một thôi đường , và đưa bà cụ đi cấp cứu .
Bà cụ vừa xin viện về đấy , lo ba Câm không có ai trông , lại đi lên đám giỗ rồi , thể nào lại chả uống vài ly rượu . Ổng uống rượu , lại khổ bà cụ thôi , nóng bứt dứt , là ổng la hét ...
3- Lòng mẹ bao la như biển thái bình
Tôi tìm đến ngôi nhà nhỏ , má Mười đang loay hoay nấu cơm chiều , ngó vô thấy má nấu cá lòng tong với mấy cọng thèo lèo , má bảo : ăn thế nó mát , Câm nó hạ hỏa , bớt hét bớt la , xin ông trời cho nó ở yên , tư tết đến nơi , đừng có phá làng phá xóm !
Hỏi về ba Câm , má nghẹn ngào : Thương lắm con , gần năm mươi năm cứ là con nít thôi , có biết gì đâu , má nấu sẵn , chờ nó về ăn , đâu có để nó nấu bao giờ , nó đốt nhà cháy mình , cháy cả bà con thì đến khổ !
Năm mươi năm người mẹ ấy chưa từng bỏ một bữa ăn cho đứa con khờ , ngay cả khi phải nằm viện , bà vẫn nhờ xóm giềng lo cho câm miếng ăn , rồi về bà sẽ gởi lại .
Năm mươi năm bà mẹ ấy vẫn cứ mong con lớn lên , dù biết rằng nó vĩnh viễn câm và mỗi ngày mỗi khùng nặng , chưa một lần bà suy nghĩ tính toan , rằng gửi Câm vào trại cho nhẹ tấm thân , bà bảo , ở với bà nó hiền , nó trẻ con , thi thoảng có làm om tỏi tí thôi mà , chứ đi trại là nó điên luôn cháu ạ.
Tôi xem bệnh án bà cụ , chợt nặng lòng , bệnh suy tim , song bà không thể nằm viện lâu vì không thể bỏ con vất vưởng .
Khi nghe nói có một người linh mục nơi xa xôi muốn giúp bà cụ chút quà , bà cụ ngồi thẫn thờ , bà thút thít khóc` .Bà bảo :
- Nếu có số tiền người ấy giúp , bà sẽ chia làm hai , một phần đi mua cái toa thuốc bác sỹ cho , phải uống thuốc để sống với Ba Câm , còn một nữa thì sành mua cho nó bộ áo quần mà đón tết , Còn một chút , bà lật bật lôi ra một hộp sắt xỉn màu : Tôi sẽ cất đi , bòn góp để tuổi già hữu sự , không phải phiền con cái .
- Tôi mà chết trước , thì Ba Câm khổ lắm cô ơi ! Trong cái lạnh của buổi chiều cuối năm , má mười đứng liêu xiêu ngó đợi con , và ánh mắt buồn vời vợi .
Từ xa , có tiếng la ú ớ , ba Câm được một người xóm đưa về , anh ta hoa tay chỉ chỏ và cười : à anh ta có ý khoe khoang : đòn bánh tét này , anh ta xin , mang về biếu mẹ .
Đỡ con vô nhà , má mười sụt xịt mắng yêu :
- Mồ cha bây , lại uống rượu phải không , té vô sình rồi này , lạnh không , thôi để má thay cho bây cái áo .
Ngôi nhà tăm tối bỗng ấm lên , khi má lui cui thắm nến và bới đồng đồ lấy ra cái áo mặc cho đứa con khờ
Chúng tôi đứng lặng ,và chợt cay khóe mắt !
Trời sài gòn trở lạnh , sau giáng sinh mà lạnh và có cả mưa bay , với người đủ mặc dư ăn thì điều đó là lãng mạn , nhưng với người mẹ già thấp thểnh đi tìm con thì đó là nỗi nhọc nhằn , vất vả
Bà vừa đi vừa dòm lom , bước thấp bước cao , gặp ai cũng hỏi : Có thấy BA CÂm đâu không mấy chú ?
Anh Tám Duẩn đang ngồi ở quán nước ven đường thấy vậy , mời bà cụ vô , rót cho bà ly trà nóng và bảo : Xóm trên có đám giỗ , chắc Ba Câm tới đó chứ gì , bà đừng lo quá ba Mười à, ổng có chân đi ổng khắc có chân về , bà đi tới đi lui , bệnh nữa đó .
Phải nghe anh Duẩn và mấy người hứa , xíu ghé đám tiệc , sẽ mang Ba Câm về , bà Mười Nữ mới tạm an lòng lui về , nhóm cây nến vào căn bếp nhỏ lui cui làm bữa tối .
2- Mảnh đời buồn của mẹ
Chúng tôi tìm tới nhà anh Triệu tổ trưởng dân phố , trình bày về mục đích của cuộc viếng thăm , anh Triệu và mấy bà con xóm liền cùng nhau ngồi lại kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời bà cụ :
Bà là Nguyễn Thị Nữ , bà con quen gọi là bà Mười , sanh tám người con có gái có trai , chết một đứa , và câm khùng một đứa .
Sáu người con đều nghèo , tứ tán mỗi đứa mỗi nơi , cái cảnh nông thôn của một thời sau chiến tranh đói nghèo , khiến chả ai có học . Cụ ông mất từ hồi trẻ sau một cơn cảm hàn bạo bệnh , bà Mười ở vậy nuôi con , chúng tự lớn tự khôn , đứa lấy vợ ,đứa theo chồng , cũng chỉ là đời loanh quanh làm thuê làm mướn .
Có một đứa nuôi hoài mà không lớn , đã không lớn lại cũng chẳng khôn , đã khùng mát là lại còn câm , đứa con ấy bà cứ âu yếm gọi hoài là Ba Câm , Ba Câm giờ cũng đã gần ... 50 tuổi .
Nuôi Câm lúc bé đã nhọc nhằn , lúc lớn mới là càng khổ thêm , vì càng lớn thì Câm càng ... dở chứng !
Câm đi suốt , có hôm đi bặt tăm hơi , sợ lạc con , bà cụ lần tìm cùng khắp .Tìm thấy đã cực , đưa về cực hơn , thí Câm ăn , thí Câm tắm giặt.
Mà không đi , ở nhà thì ba Câm làm khổ xóm , anh ta cứ nói ...ầm ỹ theo cách của mình : ú ớ hét lên , người nghe không hiểu là anh ta kéo tay kéo chân , ngồi xuống đất vẽ lung tung , ngôn ngữ của Câm xóm thôn chịu , may ra có bà Mười còn thông ngôn được vài chi tiết ! Dù câm dù điếc , thì Ba Câm cũng là một đàn ông , cũng có những sự khát thèm của con người , lắm khi dở hơi , Câm xồ ra đường , vỗ mông đàn bà con gái , người lạ thì chạy hoán mạng , người gần thì tức đứng lại mắng te te , những dù lạ dù quen gì nếu bà Mười ở nhà , thì bà đều thân chinh ra xin lỗi người ta, Anh Triệu cười xòa : Không thương bà cụ , thì có mà nhiều phen Ba Câm ăn đòn bầm con mắt !
Hỏi anh Triệu : Vậy bà cụ sống bằng gì ? Anh cho hay : thì mấy người con ở gần thi thoảng chạy qua , thảng hoặc dúi cho năm ba chục , bà cụ bòn góp , nuôi mình và nuôi con .Mấy năm trước còn khỏe , bà cụ còn chạy chợ sớm hôm , song giờ tuổi ngót 80 , sau mấy trận suy tim nhập viện , thì thôi đành loay hoay vậy .Cũng phải đủ 80 tuổi mới được vào diện trợ cấp người già , chứ hiện tại thì chưa được .
- Nói cho hay , bà con người xóm chợ cũng tốt , người phụ nữ ngồi ở quán nước cho biết thêm , Ba Câm lò dò ra chợ buổi chiều hôm , bà con người ta cũng hay cho chút đồ ăn , Câm thì Câm , khùng thì khùng nhưng mà cũng có hiếu ra phết !
Câu chuyện bỗng rôm rả khi bà con kể mới gần đây , nhập nhoạng tối , người ta thấy Câm chạy ra đường hoa chân múa tay, hét rầm rầm và đấm ngực bộp bộp đầy đau khổ , hàng xóm đổ ra , câm chỉ vô nhà , bật đèn lên thấy bà cụ té sõng soài , xóm giềng tri hô , gọi tìm một người con bà cụ cách đó một thôi đường , và đưa bà cụ đi cấp cứu .
Bà cụ vừa xin viện về đấy , lo ba Câm không có ai trông , lại đi lên đám giỗ rồi , thể nào lại chả uống vài ly rượu . Ổng uống rượu , lại khổ bà cụ thôi , nóng bứt dứt , là ổng la hét ...
3- Lòng mẹ bao la như biển thái bình
Tôi tìm đến ngôi nhà nhỏ , má Mười đang loay hoay nấu cơm chiều , ngó vô thấy má nấu cá lòng tong với mấy cọng thèo lèo , má bảo : ăn thế nó mát , Câm nó hạ hỏa , bớt hét bớt la , xin ông trời cho nó ở yên , tư tết đến nơi , đừng có phá làng phá xóm !
Hỏi về ba Câm , má nghẹn ngào : Thương lắm con , gần năm mươi năm cứ là con nít thôi , có biết gì đâu , má nấu sẵn , chờ nó về ăn , đâu có để nó nấu bao giờ , nó đốt nhà cháy mình , cháy cả bà con thì đến khổ !
Năm mươi năm người mẹ ấy chưa từng bỏ một bữa ăn cho đứa con khờ , ngay cả khi phải nằm viện , bà vẫn nhờ xóm giềng lo cho câm miếng ăn , rồi về bà sẽ gởi lại .
Năm mươi năm bà mẹ ấy vẫn cứ mong con lớn lên , dù biết rằng nó vĩnh viễn câm và mỗi ngày mỗi khùng nặng , chưa một lần bà suy nghĩ tính toan , rằng gửi Câm vào trại cho nhẹ tấm thân , bà bảo , ở với bà nó hiền , nó trẻ con , thi thoảng có làm om tỏi tí thôi mà , chứ đi trại là nó điên luôn cháu ạ.
Tôi xem bệnh án bà cụ , chợt nặng lòng , bệnh suy tim , song bà không thể nằm viện lâu vì không thể bỏ con vất vưởng .
Khi nghe nói có một người linh mục nơi xa xôi muốn giúp bà cụ chút quà , bà cụ ngồi thẫn thờ , bà thút thít khóc` .Bà bảo :
- Nếu có số tiền người ấy giúp , bà sẽ chia làm hai , một phần đi mua cái toa thuốc bác sỹ cho , phải uống thuốc để sống với Ba Câm , còn một nữa thì sành mua cho nó bộ áo quần mà đón tết , Còn một chút , bà lật bật lôi ra một hộp sắt xỉn màu : Tôi sẽ cất đi , bòn góp để tuổi già hữu sự , không phải phiền con cái .
- Tôi mà chết trước , thì Ba Câm khổ lắm cô ơi ! Trong cái lạnh của buổi chiều cuối năm , má mười đứng liêu xiêu ngó đợi con , và ánh mắt buồn vời vợi .
Từ xa , có tiếng la ú ớ , ba Câm được một người xóm đưa về , anh ta hoa tay chỉ chỏ và cười : à anh ta có ý khoe khoang : đòn bánh tét này , anh ta xin , mang về biếu mẹ .
Đỡ con vô nhà , má mười sụt xịt mắng yêu :
- Mồ cha bây , lại uống rượu phải không , té vô sình rồi này , lạnh không , thôi để má thay cho bây cái áo .
Ngôi nhà tăm tối bỗng ấm lên , khi má lui cui thắm nến và bới đồng đồ lấy ra cái áo mặc cho đứa con khờ
Chúng tôi đứng lặng ,và chợt cay khóe mắt !
06 tháng 1, 2013
vào lúc
Chủ Nhật, tháng 1 06, 2013
Mình rất vui
Nhận lời làm chương trình mỗi tháng một đồng bào
Không phải cứ đến trao tiền là xong
Mỗi một đồng baò , phải nắm bắt từ đầu , nội tình sự việc , mấu chốt sự khó khăn ,m hướng giải quyết ...tư
vấn tâm lý
vui nhiều , và cả buồn , cả thương , có khi là ... giận nữa
Bệnh nhân nhiễm HIV, từng đến nhà ăn vạ , đòi ... tiền tui đâu , khi chưa đến ngày mình lĩnh tiền từ cha đem tới .
Phải mang cả con trai đi tư vấn cho em sinh viên bị liệt lào , liệtthân xác đã khổ tâm , liệt ý chí càng kinh khủng !
Mai đi học và sẽ ghé BV thăm cậu trai đó , làm công tác tư tưởng cho cậu đã khó , cho bố cậu còn khó hơn nhiều , tìm đúng trọng tâm sự việc tẩy não người ta quả k có dễ !
Nhận lời làm chương trình mỗi tháng một đồng bào
Không phải cứ đến trao tiền là xong
Mỗi một đồng baò , phải nắm bắt từ đầu , nội tình sự việc , mấu chốt sự khó khăn ,m hướng giải quyết ...tư
vấn tâm lý
vui nhiều , và cả buồn , cả thương , có khi là ... giận nữa
Bệnh nhân nhiễm HIV, từng đến nhà ăn vạ , đòi ... tiền tui đâu , khi chưa đến ngày mình lĩnh tiền từ cha đem tới .
Phải mang cả con trai đi tư vấn cho em sinh viên bị liệt lào , liệtthân xác đã khổ tâm , liệt ý chí càng kinh khủng !
Mai đi học và sẽ ghé BV thăm cậu trai đó , làm công tác tư tưởng cho cậu đã khó , cho bố cậu còn khó hơn nhiều , tìm đúng trọng tâm sự việc tẩy não người ta quả k có dễ !
01 tháng 1, 2013
vào lúc
Thứ Ba, tháng 1 01, 2013
Năm mới rồi
Quả là vui
Đường phía trước thẳng thiến
Lòng dạt dào niềm vuin
Quả là vui
Đường phía trước thẳng thiến
Lòng dạt dào niềm vuin
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)