25 tháng 10, 2012

Đời thấy đó , mất đó , phù vân quá .
Một đứa trẻ ra đời thấy vui , thấy rộn rã một tý .
Một nơi khác tang trắng cờ rủ , một người ra đi .
Chẳng có gì níu giữ được , thay đổi được , thời gian là một sát thủ tàn bạo nhất .
Hôm nay ngồi nghe Trịnh công Sơn hát , thật là tuyệt vời , ngay cả khi chết đi rồi , vẫn còn tuyệt vời như thế .
Nghe cha giảng  qua mạng , hiểu ra một điều : chẳng nên quá tin tưởng nơi cái cuộc đời này , bởi vì chỉ là tương đối thôi , đau khổ , thất vọng , sẽ bất ngờ đến khi ta không hề ngờ tới .
Lời thày Khải dặn mình cũng thật là có lý quá đi . Mọi sự nơi cõi trần gian sao mà giả tạm quá sức .
Chỉ có yêu thương mà có một ý nghĩa bền lâu nhất , ý nghĩa nhất mà thôi , yêu thương bé bỏng âm thầm lại càng có ý nghĩa .
Mình thường trò chuyện với đấng vô hình mà vĩ đại nhất thế gian , thôi thì hãy ban mọi gian khổ cho mình cách vừa sức , và đem bình an , hạnh phúc đến những người mình mong muốn họ được an bình .
Ngay cả sự công bằng cũng nên tương đối thôi , nên dành cho một số người sự an toàn , vì họ ít sức chịu đựng hơn , nên có những người có sức chịu đựng can trường , gánh lấy những đau đớn cho người khác .
Thập giá đời sẽ không chừa một ai , song mỗi thập giá sẽ mỗi khác nhau , và cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét